Chương 288: Bước đầu vén màn bí ẩn
Bong… bong… bong
Hoàng Kỳ dùng thanh chủy thủ sắc lạnh của mình gõ nhẹ lên vòng tròn kim loại sáng bóng, trầm ngâm nói
"Cái két này hoàn toàn được đúc từ một thứ kim loại siêu cứng, muốn dùng man lực để mở nó ra, e rằng không dễ"
Ngọc Cổ Thanh gật đầu "Không sai, hơn nữa, với tình thế hiện tại của chúng ta, tuyệt đối không thể gây ra động tĩnh quá lớn, tốt nhất vẫn là nên tìm cách mở khóa mà êm thâm đi vào"
"Mở khóa?" Hoàng Kỳ đưa mắt nhìn đến cái lổ hình tam giác nho nhỏ ở ngay chính giữa vòng tròn kim loại, cau mày hỏi
"Chúng ta không có chìa khóa, làm sao mà mở đây? À… mà có lẽ chìa khóa của cái két này vẫn đang được cất giữ ở đâu đó bên trong tòa nhà này, Ngọc sư huynh, huynh đợi một chút, ta cho người đi kiếm!"
"Không cần!"
Còn chưa đợi Hoàng Kỳ ra lệnh cho đám võ giả đứng đằng sau, Ngọc Cổ Thanh đã khoát tay chặn lại, cười nhạt nói
"Chỉ là một cái ổ khóa nho nhỏ mà thôi, tự ta có cách giai quyết" "
Vừa nói, Ngọc Cổ Thanh vừa vươn ngón trỏ ra, chậm rãi đưa đầu ngón tay của mình đến sát cái lỗ khóa hình tam giác nho nhỏ, thoáng vận công rồi quát khẽ một tiếng
"Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Trùng Thuật!"
Chỉ thấy, từ đầu ngón tay của hắn, một dòng máu tươi bổng nhiên phá thể chui ra.
Dòng máu này, không hề giống với bất kỳ loại máu thông thường nào, nó không tồn tại ở thể lỏng như nước mà lại sánh đặc như sình lầy, đồng thời không ngừng biến đổi hình dạng, lúc nhúc như hàng vạn con giòi bơi trong bể máu, nhẹ nhàn uốn lượn một chút trên không trung rồi ào ào rót vào ổ khóa tam giác ngay chính giữa vòng tròn kim loại, tựa một dòng nước lũ cuồn cuộn, nhanh chóng xâm chiếm và lấp đầy toàn bộ khoảng trống bên trong đó.
Vài giây sau, ‘lách cách’ một tiếng vang nho nhỏ phát ra từ bên trong vòng tròn kim loại, chứng tỏ cho việc ổ khóa đã được phá mở thành công.
"Ngọc sư huynh, huynh đã luyện thành Huyết Trùng Thuật từ khi nào vậy? Tông chủ, ngài ấy đã biết chuyện này hay chưa?" Hoàng Kỳ giật mình nói khẽ, một đôi mị nhãn mở to hết cỡ mà nhìn chằm chằm vào Ngọc Cổ Thanh, không giấu được sự chấn kinh cùng sùng bái trong lòng.
Nên biết, Huyết Trùng Thuật, tuy chỉ được xếp vào hàng Địa giai cao cấp võ kỹ nhưng thật ra, nó chính một trong những chiêu thức thuộc về ‘Thiên giai cao cấp luyện thể công pháp – Huyết Trùng Thiên Ma Thuật’, môn công pháp chí cao chỉ được truyền thừa qua các đời tông chủ của Phá Thiên Tông, ban tặng cho người tu luyện nó sức mạnh thể chất và khả năng hồi phục phi thường bá đạo, công chí công, thủ cực thủ, thập toàn thập diện.
Và hiển nhiên, đi cùng với sự bá đạo đó, độ khó khi tu luyện môn công pháp kết hợp cả võ kỹ này, phải nói là nhấp nhô trùng điệp, cực kỳ gian nan và đau đớn, đừng nói chi là năm mười năm, cho dù có là hai ba mươi năm cũng chưa chắc là đã có thể luyện thành được một chút da lông ban đầu.
Ấy thế mà, tính từ khi Ngọc Cổ Thanh sư huynh đột phá cảnh giới Võ Tướng cao cấp, đạt được yêu cầu tiên quyết để có thể tu luyện Huyết Trùng Thiên Ma Thuật, cho đến nay thì còn chưa tới hai năm.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, chỉ trong vòng một khoảng thời gian phi thường ngắn ngủi đó, huynh ấy đã thật sự tu luyện thành công tầng đầu tiên của Huyết Trùng Thiên Ma Thuật, Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Trùng Thuật, điều mà trước giờ chưa từng có tiền lệ trong dòng lịch sử hàng trăm năm của Phá Thiên Tông!
‘Thiên phú tu luyện nghịch thiên như thế này, đứng nói chi chỉ mỗi vùng Đông Hoang này, cho dù có là toàn bộ Hoang Mạc Tây Nguyên, không… cho dù là cả Việt quốc đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã có người thứ hai sánh bằng Ngọc Cổ Thanh sư huynh!’ Hoàng Kỳ hét lớn trong đầu, thân hình tuyệt mĩ vì quá mức kích động mà không ngừng rung rẫy.
Trái ngược với tâm tình kích động của Hoàng Kỳ, Ngọc Cổ Thanh vẫn trước sau như một, vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng, nói
"Hoàng Kỳ, bây giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện này, mau bình ổn lại tinh thần đi, trước khi nàng vì nó mà làm ra việc gì ngu ngốc để rồi phải hối hận"
"Ta biết, Ngọc sư huynh!" Nghe Ngọc Cổ Thanh nói vậy, Hoàng Kỳ liền không dám chậm trễ, vội vàng thu liễm lại một loạt cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, ngưng giọng đáp
Thấy Hoàng Kỳ đã bình tâm trở lại, Ngọc Cổ thanh khẽ gật đầu hài lòng rồi kéo nàng lui về phía sau, tiếp đó thì hướng ánh mắt về phía đám võ giả vô hồn, hạ lệnh
"Ba người các ngươi, đến mở cái két sắt kia ra cho ta, từ từ thôi"
Ba tên võ giả vô hồn nhanh chóng lĩnh mệnh tiến lên, phân biệt là một tên đứng bên trái, một tên đứng bên phải và một tên đứng giữa cái két sắt. Sau đó, tên võ giả vô hồn đứng bên trái và đứng ở giữa bắt đầu ra sức xoay vòng tròn kim loại có hình dáng như bánh lái của tàu thuyền.
Đúng như Ngọc Cổ Thanh dự đoán, với không một chút khó khăn, cái vòng tròn kim loại bóng loáng đã dễ dàng chuyển động trong tay hai tên võ giả vô hồn.
Và rồi, tại thời điểm vòng tròn kim loại xoay đủ mười vòng, âm thanh ‘lách cách’ lại nữa vang lên trong không gian tĩnh mịch của đường hầm u ám, cánh cửa của két sắt, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, để lộ bên trong là một căn phòng hoàn toàn được cấu tạo từ kim loại tương đối rộng rãi và những kệ sách được chạm khắc tinh mỹ.
"Vào kiểm tra đi!" Ngọc Cổ Thanh tiếp tục ra lệnh cho ba tên võ giả vô hồn.
Khoảng nửa phút sau, ba tên võ giả vô hồn đã hoàn thành quá trình kiểm ra và quay trở lại, không gian bên trong két sắt là cực kỳ an toàn.
Có được câu trả lời hợp ý, Ngọc Cổ Thanh liền để lại đại bộ phân thuộc hạ ở bên ngoài đường hầm rồi cùng với Hoàng Kỳ và năm tên đệ tử Phá Thiên Tông đi vào bên trong két sắt.
Tại đây, có tổng cộng mười ba kệ sách, trong đó, mười hai hệ sách màu đen được bố trí thành một vòng tròn lớn, đính sát vào vách tường, bên trên là đầy áp sách cổ đủ màu đủ loại, tính sơ qua thôi cũng lên đến cả ngàn cuốn.
Đặc biệt, ở giữa căn phòng là một chiếc kệ sách màu trắng, lưu chuyển nhàn nhạt bạch quang, chỉ nhìn lướt qua, không tránh khỏi khiến cho người ta liên tưởng đến hai chữ ‘Ngà Voi’ hay nói chinh xác hơn là ‘Ngà của Long Tượng’, một con Dị Thú vô cùng hiếm có, mang trong mình sức mạnh không kém gì cường giả Độn Thiên.
Khác với mười hai kệ sách còn lại, bên trên kệ sách màu trắng chỉ đặt duy nhất một cuốn sách bìa vàng lấp lánh như được đúc ra từ hoàng kim, không dừng lại ở đó, cuốn sách kỳ bí này còn không ngừng lan tỏa từng luồng dao động đấu khí tinh khiết mà cường đại.
Cảm nhận hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ cuốn sách bìa vàng, dù là một người có định lực cự cao như Ngọc Cổ Thanh cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, run giọng thốt lên
"Khí tức này… là cấp bậc Thiên giai!"
"Thiên giai?"
Hoàng Kỳ dù cũng cảm nhận được sự bất phàm của cuốn sách bìa vàng, thế nhưng bởi vì chưa từng được một lần tiếp xúc với bất kỳ môn công pháp hay võ kỹ Thiên giai nào, cho nên khó lòng có thể phân biệt được thiệt hơn. Vừa nghe được Ngọc Cổ Thanh nói thế thì liền hỏi lại với biểu cảm không mấy chắc chắn
Biết là bản thân đã bị thất thố, Ngọc Cổ Thanh ra sức hít sâu một hơi lương khí, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, mặc dù vậy, trên gương mặt băng lãnh đó vẫn hiện nên nét cười nồng đậm, gật mạnh đầu đáp
"Đúng vậy, chính là cấp bậc Thiên giai, hơn nữa còn là Thiên giai cao cấp, một chút cũng không kém tuyệt kỹ Huyết Trùng Thiên Ma Thuật của Phá Thiên Tông chúng ta"
Hoàng Kỳ ừng ực nuốt xuống một ngụm nước bọt "Mạnh mẽ như vậy?"
"Ha ha, có được thứ này, Phá Thiên Tông chúng ta cũng không cần phải e ngại Phiêu Miễu Động và Tam Sơn Môn nữa rồi!" Một tiên đệ tử Phá Thiên Tông hưng phấn cười lớn
"Đúng… đúng vậy… không sai" Mấy tên đệ tử còn lại cũng liên tục gật đầu phụ họa, ánh mắt tên nào tên nấy đều nóng rực nhiệt quang.
Trong không khí vui mừng, Ngọc Cổ Thanh chậm rãi nhất từng bước chân đi đến trước kệ sách màu trắng, chỉ có điều, hắn cũng không có vội vàng chạm tay vào cuốn sách bìa vàng mà trước tiên kiểm ra nó bằng nhãn thuật Mắt Diều Hâu của mình.
"Không có bẫy rập, hoàn toàn sạch sẽ" Sau vài phút cẩn thận dò xét, Ngọc Cổ Thanh mới thở hắc ra một hơi nhẹ nhỏm, từ từ vươn bàn tay của mình ra, vuốt nhẹ phần bìa sách hoàng kim mát lạnh.
Như đã từng nói, vì bất đồng ngôn ngữ, không thể đọc được chữ viết của các nền văn minh cổ đại, công pháp và võ kỹ so với sách chữ bình thường cũng không khác biệt là bao.
Tuy nhiên, công pháp và võ kỹ cấp bậc Thiên giai thì lại nằm ở một phạm trù hoàn toàn khác.
Đối với cấp bậc này, chữ viết đã không còn quá mức quan trọng như trước, thay vào đó, ý cảnh ẩn chứa bên trong mỗi cuốn công pháp, võ kỹ mới là chủ đạo. Do đó, việc không hiểu được ý nghĩa của chữ viết cũng không có nghĩa là sẽ không có cách nào học được môn công pháp hay võ kỹ này.
Vấn đều duy nhất xuất hiện ở đây là thời gian cần thiết để lĩnh ngộ toàn bộ tinh túy của ý cảnh.
Biết đọc chữ, thời gian lĩnh ngộ tất nhiên sẽ ngắn hơn rất nhiều và ngược lại, không biết chữ, thời gian cần thiết để lĩnh ngộ sẽ dài ra gấp ba hay thậm chí là gấp năm lần bình thường.
Bất quá, đối với Ngọc Cổ Thanh cũng như Phá Thiên Tông, dài hay ngắn đều không thành vấn đề, chỉ cần có thể học được, vậy là quá đủ với bọn hắn rồi.
Nhất cuốn sách bìa vàng lên khỏi kệ sách màu trắng tinh mỹ, Ngọc Cổ Thanh tuy rằng phấn khích nhưng bên cạnh đó cũng có điểm suy nghĩ
"Đạt được một cuốn công pháp – võ kỹ Thiên giai đơn giản như thế này, có phải dễ dàng quá không?"
Vừa nghĩ đến điểm nghi hoặc này, Ngọc Cổ Thanh bổng nhiên cảm thấy lạnh ngắt sống lưng, không dám có một chút do dự, hắn ngay lập tức thi triển bộ pháp tinh diệu của mình, vội vàng tránh người qua một bên.
Mà tại lúc hắn vừa lách người xong, một thanh trường đao liền phá không bổ thẳng xuống, ầm một tiếng, mạnh mẽ chẻ đôi kệ sách màu trắng ra làm hai nửa.
"Ngọc sư huynh cẩn thận!" Đứng cách đó chưa đến vài bước chân, Hoàng Kỳ hoảng hốt hét lớn một tiếng, nhanh chóng rút ra hai thanh chủy thủ tẩm đầy chất độc, sắc lạnh hàn quang của mình, đấu khí bùng bổ mãnh liệt, đánh thẳng đến kẻ vừa mới bất ngờ tấn công Ngọc Cổ Thanh.
Chỉ thấy, kẻ đó cả người ốm teo và trắng hếu không chút tạp sắc, quanh thân lại bao phủ một luồng hắc khí màu đen, vừa u tối lại vừa tanh tưởi, đầu của hắn hoàn toàn không có một chút da thịt nào, thay vào đó là một cái đầu lâu vô cùng hung tợn, trong hai hốc mắt sâu hoắm là một ngọn lửa xanh lục điên cuồng thiêu đốt, hàm răng không môi liên tục mở ra đóng lại, phát ra từng âm thanh the thé như tiếng ma quỷ kêu gào.
Không sai, đúng như những gì mà tất cả mọi người đang nghĩ, kẻ này đích thị chính là một bộ xương khô, một bộ xương có sinh mạng và đang vung lên thanh trường đao của mình, đáp trả lại song chủy thủ biến ảo khôn lường của Hoàng Kỳ.
Keng… keng… keng, âm thanh kim loại va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, hoa lửa bắn ra tung tóe.
Hoàng Kỳ bằng vào kỹ thuật và tốc độ xuất chiêu vô cùng quỷ quyệt của mình, đã thành công đâm vào người bộ xương khô không dưới mười nhát dao, thế nhưng, bộ xương thì làm gì có da thịt, mà đã không có da thịt thì đâu sợ độc dược hay mất máu, chính vì thế, nó hoàn toàn không thèm làm ra bất kỳ động thái phòng ngự nào, ngược lại còn không sợ chết mà hung bạo tấn công, trong chớp mắt đã cường ngạnh đánh cho Hoàng Kỳ bay ngược về phía sau, khí huyết trong người cuộn trào cả lên.
"Hoàng Kỳ, cẩn thận, nó là một con Cốt Qủy bậc 9, có sức chiến đấu tương đương với Võ Tướng cao cấp đấy!" Ngọc Cổ Thanh quát lớn một tiếng nhắc nhở, đồng thời điên cuồng vận chuyển huyết công trong người, đấu khí đỏ rực như máu tươi tụ lại trong lòng bàn tay rồi cách không chưởng mạnh vào bộ xương khô.
"Địa giai sơ cấp võ kỹ - Huyết Độc Chưởng!"
Đùng! Bộ xương khô tức khắc bị chưởng của Ngọc Cổ Thanh đánh lùi ra sau, cơ thể khô cằn đập mạnh vào một trong mười hai kệ sách màu đen, nháy mắt đập cho nó vỡ nát tan tành.
Xì… xì… xì, một thứ âm thanh giống như dội nước vào bếp lửa vang lên, mà theo đó, trên người bộ xương khô cũng không ngừng bốc lên khí trắng.
Đây chính là biểu hiện đặc trưng cho khả năng ăn mòn cực mạnh của Huyết Độc Chưởng, uy lực hoàn toàn không thua kém bất kỳ một thứ a xít đậm đặc nào, chỉ cần bị dính một chút trên người, không lột da thúi thịt mới là chuyện lạ.
Nhưng rồi, lại một lần nữa, thể trạng không da không thịt của bộ xương khô đã thể hiện ra sự ưu việt hơn cả tuyệt vời của nó, Huyết Độc Chưởng của Ngọc Cổ Thanh ngoại trừ bào mòn đi một lớp xương cốt mỏng manh bên ngoài ra thì chẳng còn bất kỳ tác dụng gì quá lớn. Thậm chí, chút ít tổn thương nhỏ nhặt này, ngay sau đó cũng đã được hắc khí của bộ xương khô chữa lành toàn bộ.
Chỉ nhìn vào đó thôi cũng đủ biết, ưu thế lúc này đang nghiêng về bên nào!
-----*-*-----