Chương 277: Cấp 20
Sau một hồi điên tiết chửi bới trong đầu, ánh mắt hoảng loạn của Ngọc Vũ Quang cuối cùng đã trở nên âm trầm như hung thú, ánh mắt của một con hung thú dị dồn đến đường cùng
‘Đã bước chân vào Võ Chiến Đài thì chính là tự tay chặt đứng đường lui, với tình thế éo le như này, mình mà không đánh thì chắc chắn sẽ phải chết, nếu như liều mạng, may ra còn có được một cơ hội sống sót, dù cho cơ hội đó có chút quá mức mong manh!’
‘Không còn thời gian để chần chừ nữa, mặc kệ việc hắn còn ẩn tàn đấu khí trong người hay không, trước khi khói đen của Hắc Vụ Thạch bị cơn lốc kia thanh trừ hoàn toàn, mình nhất định phải tập kích hắn ta với một đòn toàn lực, đây chính là cơ hội duy nhất và cuối cùng của mình để lật lại thế cờ’
Quyết định liều mạng đã được đưa ra, Ngọc Vũ Quang khẽ hít sâu một hơi nâng cao tinh thần, Hắc Ám đấu khí trong cơ thể ầm ầm vận chuyển đến cực đỉnh, điên cuồng chảy vào trong từng khúc xương tất thịt, mãnh liệt cường hóa tất cả tế bào của hắn, mà theo quá trình đó diễn ra, làn da màu cổ đồng do tôi luyện thể chất lâu năm cũng dần chuyển thành một màu đen tuyền hôn ám, chính thức biến hắn ta trở thành một ma nhân đích thực.
Địa giai trung cấp võ kỹ - Chiến Ma Cường Công Thể! Một môn võ kỹ cường hóa thể chất vô cùng đặc trưng của Phá Thiên Tông, giúp cho người thi triển trong nháy mắt bộc phát ra 200% công lực.
Không dừng lại ở đó, Ngọc Vũ Quang lại tiếp tục móc từ trong người ra hai bình đan dược nhỏ nhỏ, phân biệt là một đỏ và một xanh, không thèm mở nắp, hắn mạnh tay bóp nát luôn bình ngọc, đem hai viên đan dược bên trong ném thẳng vào miệng, ngay sau đó, khí tức trên người hắn lại một lần nữa được nhân đôi.
Trong hai viên đan dược đó, viên có màu đỏ như máu là Phá Thiên Cường Lực Đan, một loại đan dược cấp 2 do luyện dược sư của Phá Thiên Tông đặc chế ra, có tác dụng nâng cao sức chiến đấu của người sử dụng lên gấp đôi trong vòng mười lăm phút.
Viên màu xanh là Lam Huyết Ngọc Thần Đan, cũng là một loại đan dược cấp 2, có tác dụng cường hóa linh hồn và khí huyết của người sử dụng trong vòng nửa tiếng.
Nói đến cường hóa khí huyết, không gì khác chính là tăng mạnh chỉ số Sinh Lực, khiến cho hắn trở nên trâu hơn, bền hơn và cũng lì đòn hơn.
Còn về phần cường hóa linh hồn, tất nhiên không có khả năng ngay lập tức biến hắn trở thành một gã Hồn Sư cường đại rồi, mà là gia tăng khả năng cảm nhận của tất cả các giác quan, bao gồm năm giác quan chính và hàng tá giác quan phụ khác, qua đó, nâng cao tốc độ phản ứng, sự tĩnh táo và đồng thời cũng duy trì trí óc linh mẫn của hắn
Và rồi, với sức mạnh đã được gia tăng gấp bốn lần, hai cánh tay căn cứng từng khối cơ bắp rắn chắc như sắt thép của Ngọc Vũ Quang nắm chặt lấy thanh đại rìu hai lưỡi sắc lạnh, cả thân người bao bọc trong bộ trọng giáp nặng nề, khẽ cong xuống súc lực rồi đùng một tiếng trầm thấp, bắn mạnh ra như một viên hỏa pháo rời nòng.
Chưa đến một giây sau thì đã xuất hiện ngay sau lưng Đăng Dương, lấy tư thế sét đánh bưng tai, hắn toàn lực bổ mạnh xuống một đòn cường đại nhất, chiêu thức mà trong trạng thái bình thường, hắn không thể nào thi triển ra.
"Địa giai cao cấp võ kỹ - Ma Búa Đoạn Sơn Hà!"
Một rìu này chém ra, không khí gần nhu bị dồn ép đến biến dạng, lùng đùng nổ vang, từ hai lưỡi rìu sắc lạnh lập lòe hắc khí, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa cực kỳ mạnh mẽ nhanh chóng lan tỏa trong không gian, uy lực ẩn chứa bên trong, một chút cũng không thua kém Lôi Thú của Đăng Dương, thậm chí là còn mạnh hơn một bậc.
Nói thì chậm nhưng tốc độ cú bổ thật ra là cực kỳ nhanh, chưa đến một cái nháy mắt thì đã chém thẳng xuống người Đăng Dương, đùng một tiếng, với không một chút khán cự nào, nó đã xé tan Đăng Dương ra thành hai mảnh rồi đập mạnh vào thềm đá cứng rắn của lôi đài, sóng sung kích từ vụ va chạm phóng ra tứ phía, thổi tung tất cả khỏi đen mịt mù.
Thế nhưng, trái ngược với những gì Ngọc Vũ Quang hi vọng, Đăng Dương tuy rằng đã bị xẻ ra làm đôi nhưng lại không hề có bất kỳ một giọt máu nào văng ra, cảnh tượng vô cùng kỳ quái và quỷ dị.
"Không tốt, đây chỉ là một đạo tàn ảnh!" Ánh mắt Ngọc Vũ Quang co rụt thành đầu kim, giật mình nói, một dự cảm không tốt nhanh chóng xâm chiếm tâm trí của hắn
"Điều gì đã khiến một kẻ yếu kém ngươi nghĩ rằng, bản thân có thể đánh lén ta thành công? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một lớp khói đen vô dụng kia sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai Ngọc Vũ Quang và hắn lập tức quay đầu nhìn lại
Chỉ thấy, đứng cách hắn không quá hai mét là một Hiệp Sĩ mặc áo giáp vảy rồng trắng bạc ngân quang, toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn được bao phủ kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt sâu thẳm như đại dương vô tận qua một khe hẹp nho nhỏ trên phần mũ giáp, thứ có cấu tạo như một cái đầu rồng thứ thiệt với hai chiếc sừng quỷ xoắn cong, chĩa thằng về phía trước.
Tại phần mu bàn tay, cầu vai và mũi chân là những chiếc long trảo sắc lạnh hàn quang, trên tấm giáp ngực bóng loáng lại khắc họa một đồ hình giống như ấn ký của một con rồng khổng lồ với hai cái chân tráng kiện và một đôi cánh che lấp bầu rời, con rồng lúc này đang vung vẫn chiếc đuôi dài xòng như một ngọn roi thép đầy gai nhọn, cày nát bát hoang, trong khi đó, đầu rồng uy vũ và hung ác thì lại há rộng cái miệng lởm chởm hàng trăm chiếc răng nhọn, phun ra một ngọn lửa khủng bố có thể hoà tan cả những ngọn núi lớn nhất.
Tuy rằng, đây chỉ là một cái ấn ký nhỏ nhỏ giống như là huy hiệu thế lực, tương tự huy hiệu ‘ba ngọn núi’ của Tam Sơn Môn, huy hiệu ‘làn sương kỳ ảo’ của Phiêu Miễu Động hay huy hiệu ‘cây búa phá thiên’ của Phá Thiên Tông, thế nhưng cái huy hiệu ‘thần long dương nanh múa vuốt’ trên tấm giáp kia lại như ẩn chứa một tia uy áp thật sự của Long Thần, mang cho người ta một cảm giác là con rồng điêu khắc vẫn đang sống và sẵn sàng tàn sát bất kỳ kẻ nào dám mạo phạm đến long uy của nó, thần phục hay là chết, chính là ý này.
Trái ngược với lớp áo giáp bạch kim cao quý, trên tay Hiệp Sĩ lại mà một thanh trọng kiếm màu đen nhám to bản, dài đến 1,7m, cực kỳ nặng nề và trầm trọng. Bên trên lưỡi kiếm vô phong, ẩn ẩn hiện hiện từng tia kiếm khí bạch sắc lạnh lẽo, khiến cho lưỡi kiếm dù cùn nhưng thực chất lại sắc bén hơn bất kỳ một thanh binh khí nào.
Và cuối cùng, cả Hiệp Sĩ và thanh trọng kiếp của hắn được cuốn quanh bởi những tia lôi điện màu tím tô to như độc xà, tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Tàn bạo, thị huyết, cao quý và lạnh lùng, đó là tất cả những gì toát lên từ người vị Hiệp Sĩ bí ẩn.
Đối mặt với hắn, lòng ta không nhịn được liền trở nên rung sợ, nghe tiếng nói trầm thấp nhưng giá lạnh của hắn, hơi thở của ta như bị bóp nghẹt, hứng chịu uy áp cường đại tỏa ra từ người hắn, tâm trí ta biến thành trống rỗng, và rồi cuối cùng là ánh mắt hờ hững đến vô tình của hắn, chỉ cần nhìn vào nó thôi, linh hồn ta sẽ bị nhấn chìm trong vực sâu tuyệt vọng.
Một sức mạnh tuyệt đối, một sức mạnh không thể phản kháng, một sức mạnh giống như của thần.
‘Cường giả Võ - Hồn song tu là đây sao? Ta thật sự có cơ hội để đánh bại hắn sao? Đánh bại con quái vật này?’ Ngọc Vũ Quang tự hỏi trong vô thức, anh mắt ác liệt và tâm tình liều chết của hắn đã bắt đầu có chút sao động.
Thế nhưng may mắn là trước đó, hắn đã uống vào một viên Lam Huyết Ngọc Thần Đan, thứ đan dược có khả năng giữ vững tinh thần, nhờ vậy cho nên, rất nhanh, hắn đã kịp thời giãy người thoát khỏi cảm giác sụp đổ trong tuyệt vọng khi phải đối diện với một kẻ địch cường đại không gì sánh nổi.
"AAAAAAA… ta không chỉ đánh lén mà còn đánh chết ngươi, thằng khốn!!!!" Ngọc Vũ Quang thét lên như một con dã thú bị dồn vào đường cùng, đại rìu hai lưỡi trên tay ùng ùng bung tỏa Hắc Ám Vô Tận, một lần nữa mang theo một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa, chém thẳng vào người Hiệp Sĩ, hay nói đúng hơn chính là Đăng Dương.
"Địa giai cao cấp võ kỹ - Ma Búa Đoạn Sơn Hà!"
Thấy Ngọc Vũ Quang tiếp tục liều mạng tấn công, phía sau mũ rồng, gương mặt thanh tú của Đăng Dương liền dâng lên một nụ cười lạnh, và tất nhiên, đi kèm với nụ cười đó còn có cả sát khí lăng thiên, chém ra một kiếm đáp trả.
"Nhân giai trung cấp võ kỹ - Thiên Lôi Nhất Kích!"
"Địa giai sơ cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý – Ngũ Kiếm Hợp Nhất!"
"Địa giai trung cấp kiếm pháp – Tiếu Tiêu Diêu – Phá Lực Thức!"
"Địa Nguyên Binh – Hoàng Hôn Kiếm – Giải phóng đấu khí tích trữ, bộc phát toàn bộ sức mạnh!"
Một kiếm xuất ra, nhìn thì tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất bên trong lại được Đăng Dương quán chú vô số thủ đoạn kinh người của bản thân, biến uy lực ẩn chứa trong một kiếm này, mạnh mẽ không thua gì một môn Địa giai cao cấp võ kỹ.
KENG!!!
Trong chớp mắt, quang kiếm và hắc rìu đã đụng mạnh vào nhau, gây nên một tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, cả không gian như bị ngưng động trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi vỡ tung ra, kình khí khủng bố quét ngang tám hướng, đùng đùng oanh kích khắp không gian, thậm chí, sức tàn phá mạnh đến nổi khiến cho thềm đá phi thường cứng rắn của lôi đài cũng phải xuất hiện hàng loạt những vết rạn nứt li ti.
Bộp… bộp… bộp… Đăng Dương bị lực phản chấn đẩy lùi về phía sau ba bước, huyết khí trong người không khỏi cuộn trào, trọng kiếm Hoàng Hôn trên tay cũng có chút rung rẫy nhè nhẹ nhưng đã ngay lập tức được hắn cứng rắn ép xuống, cơ thể từ đầu đến chân, hoàn toàn không chịu bất kỳ thương tổn nào.
Đạt được thành tựu bá đạo như vậy, một là do thể chất Thủy Thần của hắn vốn dĩ đã có sức chịu đựng cực kỳ mạnh mẽ, hai là nhờ có Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải với sức phòng thủ siêu cường đã giúp hắn ngăn chặn phần lớn lực đạo tác động vào thân thể.
Có được hai cái bùa hộ mạng này bảo vệ, nếu như không phải là ba bốn Địa giai cao cấp võ kỹ cùng một lúc đánh vào hay Thiên giai võ kỹ thì đừng mong thương tổn được hắn.
Ở phía đối diện, không ẩn giấu nhiều thủ đoạn phòng thủ cường đại như Đăng Dương, sau cú va chạm trực tiếp, dù đã có Hắc Ám Đấu Khải, Ngọc Vũ Quang vẫn không chịu được mà phun mạnh ra một ngụm máu tươi lên không trung rồi trực tiếp bay thẳng ra sau, trọng giáp trên người lại một lần nữa vỡ nát tứ tung, làn da đen thui như ma quỷ bốc mùi cháy khét và có cả vài cái lỗ máu ghê rợn.
Bất quá, lại một lần nữa, nhờ có tác dụng của Lam Huyết Ngọc Thần Đan, huyết khí của Ngọc Vũ Quang nhanh điên cuồng sinh sôi nảy nỡ, Sinh Lực hao lục trong vài giây ngắn ngủi đã tràn đầy trở lại, mà theo đó, tất cả vết thương lớn lớn nhỏ trên người hắn, bao gồm cả làn da bị thiêu đốt cho đến những lổ máu thấy cả xương trắng, lấy một tốc độ mà mắt thường dễ dàng thấy được, nhanh chóng hồi phục như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Vũ Quang chật vật lau máu trên khóe miệng, chống rìu đứng lên, nhìn đến thân ảnh bạch kim hoàn toàn không có một chút hao tổn đang từng bước tiến tới, ánh mắt hung hăng khi xưa, giờ chỉ còn là một mãnh bất lực.
‘Ta thực sự đang chiến đấu với một con quái vật, một con quái vật không thể bị đánh bại, một con quái vật mạnh đến nổi có thể dễ dàng nghiền nát cả những Võ Tướng đỉnh cao như Ngọc Cổ Thanh sư huynh’
‘Không còn hi vọng nữa rồi, từ khi bắt đầu, đã không có thứ gọi là ‘phần thắng dành cho ta’ tồn tại, tất cả chỉ là sự ảo tưởng của ta mà thôi! Thật châm biếm và nực cười làm sao!’
‘Thế nhưng… với thân phận là một kiêu tử của Phá Thiên Tông, ta không cho phép bản thân mình gục gã trong tuyệt vọng như vậy, vì tôn nghiêm, ta nhất định phải chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng’
‘Lại một lần nữa nào, một lần cố gắng cuối cùng nữa thôi!’
Ngọc Võ Quang tự dặng lòng mình, móc từ đai lưng trữ vật ra một đống đan dược bậc 1 - Đại Hoàn Phục Khí Đan rồi trút hết vào miệng, nhai rôm rốp như ăn kẹo.
Và nương theo từng ngụm đan dược bể nát trôi theo cuốn họng, đi xuống dạ dày, đan điền đã gần như cạn khô của hắn lại một lần nữa trào dâng đấu khí, tuy nhiên vì không có thời gian luyện hóa, chất lượng của số đấu khí này hoàn toàn không thể so sánh được với Hắc Ám đấu khí.
Có điều, hiện nay đã là lúc nào rồi, Ngọc Vũ Quang nào còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện đấu khí có tinh thuần hay không, việc luyện hóa đấu khí, giờ đây đã là một điều xa xỉ đối với hắn.
Hắc Ám Đấu Khải một lần nữa được khôi phục nhưng sắc đen đã ảm đạm đi rất nhiều, Ngọc Vũ Quang dùng hai tay nắm chặt lấy đại rìu hắc ám, với một cái hít sâu, hắn vận lên toàn bộ sức mạnh hiện có, điên cuồng lao thẳng vào Đăng Dương trong bộ long giáp bạch kim mà toàn lực bổ ra một rìu tối hậu cuối cùng.
"Địa giai cao cấp võ kỹ - Ma Búa Đoạn Sơn Hà!"
"Ta khâm phục sự kiên cường của ngươi, mặc dù tất cả những nổ lực đó đều chỉ là vô ích!" Lời nói như muốn bóp nát hi vọng, xuyên qua khe hở của mũ giáp đầu rồng, vang lên trong không gian
Chỉ thấy, còn chưa đợi Ngọc Vũ Quang thật sự lao người lên, Đăng Dương đã bộc phát thứ tốc độ mà ánh mắt Ngọc Vũ Quang không tài nào theo kịp, nhoáng một cái đã đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta như một vị thần minh, lạnh lùng giáng xuống lưỡi kiếm đoạt mệnh.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nổi, Ngọc Vũ Quang chỉ biết la lên trong tuyệt vọng "Không… thể… nào…!"
Và rồi…
Bành một tiếng va chạm mãnh liệt
Ngọc Vũ Quang bị một kiếm đánh văng ra xa cả trăm mét như một cái bao cát rách rưới, Hắc Ám Đấu Khải vừa mới khôi phục lại vỡ tan tành, xương sườn gãy nát, máu miệng tung bay.
Lần này đã không còn là kiếm đấu với rìu nữa, mà thân thể của Ngọc Vũ Quang đã trực diện hứng trọn lấy đường kiếm của Đăng Dương, cũng như toàn bộ uy lực mạnh mẽ ẩn chứa bên trong nó, dẫn đến thụ thương cực kỳ nghiêm trọng, dù có là Lam Huyết Ngọc Thần Đan cũng khó lòng chữa khỏi.
Nhưng mà như thế còn chưa hết, Ngọc Vũ Quang sau khi hoàn thành một vòng cung tuyệt mĩ trên không thì rơi thẳng xuống mặt đất, và không còn gì đẹp hơn khi chờ đợi hắn ngay tại nơi đó chính là cái miệng lởm chởm răng nhọn của Lôi Sư, con quái thú sấm sét mang trong người hơi thở của sự phá diệt.
ĐÙNG!!!
Sau một tiếng nổ chấn động thương khung, những gì còn lại của Ngọc Vũ Quang chỉ là một cái xác cháy đen khét lẹt, chết đến không thể chết hơn.
< Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Tướng trung cấp, nhận được 3900 điểm Sinh Mạng, nhận được 35 điểm Tích Lũy >
Tinh!
< Chúc mừng ngài đã thăng cấp 20, nhận được 10 điểm Thiên Phú, nhận được 40 điểm Tích Lũy, nhận được danh hào Tinh Anh >
< Để khen thưởng cho sự cố gắng không ngừng nghỉ của ngài, hệ thống đặc biệt tặng ngài 1 Hộp Quà Thần Bí >
< Kho đồ hệ thống tăng thêm 20 ô lưu trữ >
< Phát động nhiệm vụ thức tỉnh kỹ năng thiên phú của lớp nhân vật Hiệp Sĩ: Hào Quang Hiệp Sĩ >
------*-*------
P/s: Ngoài lề một chút…
Chắc có thể bạn không để ý:
Đăng Dương thăng từ cấp 1 đến cấp 10, mất tổng cộng 127 chương.
Thăng từ cấp 10 đến cấp 20, mất tổng cộng 135 chương.
Quả đúng là… quá nhanh, quá nguy hiểm!
-----*-*-----