Chương 180: Xung đột ở đại môn

Hào Quang Mặt Trời

Chương 180: Xung đột ở đại môn

Đăng Dương nương theo tiếng nói châm chọc kia nhìn lại thì thấy, tại bên kia đại môn to lớn, đang có một nam một nữ đi ra.

Nữ thì dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất trần, khoát trên người một bộ võ phục xanh lam ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong gợi cảm cuốn hút tầm mắt nam nhân.

Nam thì tướng mạo anh tuấn, có chút phong phạm tự nhiên tiêu sái, cực kỳ ra dáng thế gia công tử, cao ngạo hơn người.

Chưa đến vài giây ngắn ngủi, cả hai đã đi đến trước mặt hai người Đăng Dương, Lý Xuân Xuân khẽ xoa nhẹ loạn tóc cong cong, bộ dạng tựa hồ hoảng sợ mà cợt nhả nói

"Ôi kìa, Diệp đại tiểu thư của chúng ta, tính tình vẫn bẩn thỉu như ngày nào, thật khiến cho phương tâm thiếu nữ của ta hoảng sợ không thôi!"

Nói rồi, thiếu nữ còn không quên quay ra hất cằm với người thanh niên bên cạnh "Lý sư huynh, huynh nói ta phải làm sao đây, nàng đây là đang ăn hiếp ta nha!"

Lý Thừa Lộc nghe vậy thì cũng làm bộ nghiêm mặt lại, khí thế Võ Sư cao cấp dần dần tỏa ra, hướng Diệp Khắc Linh cười lạnh nói

"Diệp sư muội, cẩn thận lời nói một chút, không khéo lại rước họa vào thân. Xuân Xuân hiện nay cũng không phải là Xuân Xuân của nửa năm trước, không còn là người mà nàng có thể tự tiện đè đầu cưỡi cổ nữa đâu"

Lý Thừa Lộc vừa nói xong, Lý Xuân Xuân liền cực kỳ ăn ý mà đem đấu khí mạnh mẽ phóng thích ra bên ngoài, hoàn toàn hiển lộ tu vi Võ Sư sơ cấp

Phía đối diện, Diệp Khắc Linh nhìn hai đứa trước mặt đang kẻ sướng người họa mà cười nhạt, cũng chỉ là một cái Võ Sư sơ cấp cùng một cái Võ Sư cao cấp mà thôi, cũng dám ra vẻ ta đây trước mặt nàng?

Diệp Khắc Linh cong lên khóe môi, ánh mắt khinh miệt mà nhìn hai người Lý Xuân Xuân như nhìn hai thằng ngu, nhàn nhạt nói

"Tưởng thế nào? Hóa ra là đã đột phá được Võ Sư sơ cấp cộng với chạy đi ôm đùi một tên Võ Sư cao cấp mà thôi. Lý Xuân Xuân, ngươi nghĩ chỉ có bao nhiêu đây là có thể trở mình rồi sao?"

Lý Xuân Xuân thấy Diệp Khắc Linh sau khi nhận ra cảnh giới võ đạo của hai người mà một chút biến đổi sắc mặt cũng không có thì thầm căm tức, chua ngoa nói

"Ta có trở mình được hay không thì còn chưa đến một vũ nữ như ngươi phán xét, mà chính là nhìn nắm đấm của ai to hơn!"

"Nửa năm lăn lộn bên ngoài của ngươi xem ra cũng không đến nỗi nào, có dám đấu với ta một trận?"

"Đấu với ngươi?" Diệp Khắc Linh không nhịn được mà bật cười "Chỉ là một Võ Sư sơ cấp nho nhỏ mà dám đùa giỡn uy phong trước mặt ta, xem ra là ngươi lại thèm tát rồi có phải không?"

Tiếng nói lạnh lùng cuối cùng vừa hạ xuống, từ trong cơ thể Diệp Khắc Linh, phong hệ đấu khí gào thét mà phun ra, khí tức Võ Sư trung cấp hòa toàn bạo nổ.

"Lý Xuân Xuân, ngươi có can đảm thì nhắc lại một lần nữa thử xem, ngươi đây là đang thách đấu ta à?"

Đứng đối diện, Lý Xuân Xuân bị khí tràng bạo ngực của Diệp Khắc Linh dồn ép đến loạng choạng thân mình, ánh mắt trợ tròn ngạc nhiên, một bộ dạng cực kỳ khó tin, thốt lên

"Không thể nào, ngươi rời đi tông môn mới có nửa năm, làm sao có thể từ Võ Giả cao cấp đột phá đến Võ Sư trung cấp được chứ?"

Lý Thừa Lộc thấy Lý Xuân Xuân sắp bị té ngã thì liền đưa tay tóm lấy nàng, ánh mắt cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên nồng đậm mà nhìn Diệp Khắc Linh

"Ngươi, thế nhưng lại đột phá Võ Sư trung cấp?"

Mà không chỉ Lý Thừa Lộc và Lý Xuân Xuân ngạc nhiên, đám hộ vệ gác cổng xung quanh cũng cảm thấy cực kỳ kinh sợ. Trong sáu tháng ngắn ngủi mà có thể liên tiếp độ phá hai cái cấp bậc, kỷ lục này, sợ rằng đến cả nội môn đệ tử cũng không có mấy vị thiên kiêu làm được đâu. Cô nàng Diệp Khắc Linh này, tương lai quả thật không thể hạng lượng.

Diệp Khắc Linh nhìn bộ mặt như thấy quỷ của hai kẻ đối diện, sự khinh thường trong ánh mắt càng nồng đậm hơn, môi đào hơi cong, lạnh lùng nói

"Các ngươi có thể đột phá, tại sao ta lại không thể? Hơn nữa, Lý Xuân Xuân, ngươi hằng ngày ôm chăn ấm nệm êm, phiêu diêu tự tại sống ở trong môn, đạt được vố ố tài nguyên của tông môn hỗ trợ, thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ tăng lên một cấp, đạt đến Võ Sư sơ cấp"

"Mà ta, lưu lạc bên ngoài hơn nữa năm trời, không có tài nguyên dồi dào bổ trợ, ấy vậy mà đã liên tiếp đột phá hai cái cấp bậc trong vòng sáu tháng, đạt đến cảnh giới Võ Sư trung cấp!"

"Điều đó nói lên cái gì, chính là thiên phú của ta siêu việt hơn ngươi gấp mười lần, cũng có nghĩa là cho dù ngươi có làm gì thì cũng không thể nào sánh ngang với ta, vĩnh viễn chỉ là một con chó nhỏ, lẽo đẻo chạy theo đuôi của ta mà thôi, có biết không?"

Ôm mỹ nhân trong lòng, Lý Thừa Lộc nghe Diệp Khắc Linh không ngừng xỉ vả người thương mà sắc mặt âm hàn một mảnh, nghiêm giọng quát

"Diệp Khắc Linh, làm người thì cũng phải có chừng mực, đừng nghĩ đột phá đến Võ Sư trung cấp rồi thì có thể không xem ai ra gì, ở cái Tam Sơn Môn này, đệ tử mạnh mẽ hơn ngươi chính là không thiếu?"

Lý Thừa Lộc vừa nói, đấu khí hỏa hệ cực kỳ nóng bỏng cũng liền phun trào ra ngoài, trong chớp mắt đẩy lùi khí tràng của Diệp Khắc Linh, hơn nữa còn thừ cơ truy kích, ập thẳng vào người nàng.

Bất quá, đám hỏa hệ đấu khí này còn chưa chạm được đến người thì đã bị Diệp Khắc Linh phất tay đánh nát, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn hai kẻ đáng ghét trước mặt

"Mới về tông môn, ta cũng không muốn nháo lên sự tình quá lớn, bất quá, Lý sư huynh, ngươi nên là quản người yêu của mình cẩn thận một chút, đừng để nàng làm trò khỉ trước mặt ta. Nếu không, ta cũng không ngại bẽ mấy cái xương của nàng đâu!"

"Đi thôi" Dứt lời, Diệp Khắc Linh cũng không muốn đôi co nữa, đánh ánh mắt ra hiệu cho Đăng Dương rồi vòng qua hai người Lý Xuân Xuân mà bước thẳng vào đại môn.

Đứng phía sau, Đăng Dương từ đầu đến cuối quan sát Diệp Khắc Linh bạo nổ hùng phong mà không khỏi cảm khái một tiếng ‘bá đạo’, cũng nhanh chóng vòng qua hai người Lý Xuân Xuân mà bám theo nàng.

Tại trên mặt đất, Lý Xuân Xuân nằm gọn trong lòng Lý Thừa Lộc mà nghiến răng keng két, sâu trong đáy mắt, sự phẩn nộ cuồn bạo dâng trào như núi lửa

Kể từ khi cùng lúc thông qua sát hạch, trở thành ngoại môn đệ tử của Tam Sơn Môn, bởi vì bản tính trái ngược và cực kỳ ghét nhau ra mặt, Lý Xuân Xuân và Diệp Khắc Linh đã trờ thành kình địch của nhau trong suốt một thời gian dài, ganh đau nhau từng chút một tại mọi phương diện, có thắng có thua.

Mặc dù bản thân thua nhiều hơn thắng, thế nhưng Lý Xuân Xuân vẫn tự cho mình là cao hơn Diệp Khắc Linh một bậc, bởi vì xuất thân của nàng là từ dòng dõi thế gia võ đạo, thiên phú tu luyện hơn người. Cho dù nàng thua kém Diệp Khắc Linh một chút gì đó thì cũng chỉ là do nàng ham chơi, bỏ bê tu luyện mà thôi, nếu như một mực cố gắng, nàng tin chắc có thể vượt mặt Diệp Khắc Linh bất kỳ lúc nào.

Trong khi đó, Diệp Khắc Linh trước khi là đệ tử ngoại môn của Tam Sơn Môn thì cũng chỉ mà một con vũ nữ, làm công việc mua vui cho đàn ông bên trong kỹ viện mà thôi, cái thứ thân phận hèn mọn, suốt ngày bò lết trong cái nơi ô uế đó thì làm sao có thể so sánh với thiên chi kiêu nữ như nàng được.

Ấy vậy mà, bổng nhiên một ngày, cái đứa thấp hèn đó lại đột ngột bỏ lại nàng ở phía sau mà thật sự vượt trội hơn một bậc, điều này, làm sao một kẻ cực kỳ cao ngạo như Lý Xuân Xuân có thể cắn răng bỏ qua cho được?

‘Không thể nào ả ta lại có thể trong sáu tháng ngắn ngủi lài đột phá liên tiếp hai cái cấp bậc được, việc này nhất định là có ẩn tình bên trong. Chỉ là giả thần giả quỷ lừa gạt người khác mà thôi, để xem ta xé rách cái mặt nạ của ngươi như thế nào!’

Âm thầm quyết định trong lòng, Lý Xuân Xuân liền từ trong lòng Lý Thừa Lộc nhào ra, phong hệ đấu khí trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, bộc phát tốc độ khủng bố mà nhảy bổ vào Diệp Khắc Linh từ đăng sau, một chưởng chứa đầy long quyển phong cuồng bạo đánh đến

"Giả thần giả quỷ, để ta xem thử thứ Võ Sư trung cấp ngụy tạo như ngươi thì có thể làm được gì? Phong Kình Chưởng"

Đang thong thả đi qua đại môn, ngay khi Lý Xuân Xuân bất ngờ đánh tới, Diệp Khắc Linh cũng đã nhanh chóng nhận ra mà lập tức quay phắc người lại, cường ngành đánh ra một chưởng, trực tiếp đối đầu với chưởng phong của Lý Xuân Xuân

"Cái thứ ngu dốt, nếu ngươi đã muốn chết thì ta cũng sẵn lòng thành toàn cho ngươi! Diệt Sát Phong Linh Điểu"

Bùm

Song chưởng vừa ra, phong quyển cùng phong điểu liền đụng mạnh vào nhau, nổ lớn một tiếng vang dội. Mà Lý Xuân Xuân ngay lập tức hét thảm một tiếng, hé môi phun ra một tia máu đỏ tươi mà ngay ngược về phía sau. Tuy nhiên, may mắn vẫn là có Lý Thừa Lộc nhanh tay hứng lấy nên mới không xấu mặt mà té dài trên đất.

"Ngươi dám đả thương nàng?" Lý Thừa Lộc diều Lý Xuân Xuân đứng dậy, ôn nhu xoa đi vết máu trên miệng nàng, sau đó liền trừng mắt nhìn đến Diệp Khắc Linh không chút tổn hao mà gầm lớn

Đăng Dương chỉ khoanh tay đứng một bên quan sát, khi nghe thấy lời này của Lý Thừa Lộc cũng không nhịn được liền nói

"Anh bạn này, ngươi như thế thì chính là quá cưỡng từ đoạt lý rồi. Rõ ràng là người yêu của ngươi ra tay đánh lén Diệp Khắc Linh trước, sau đó Diệp Khắc Linh mới bởi vì phòng vệ ‘chính đáng’ nên mới miễn cưỡng đánh lại, tuy nhiên chỉ là nàng ấy mới đột phá chưa lâu, lực đạo còn không thể thu phóng dễ dàng mới lỡ tay đánh thương Lý Xuân Xuân"

"Trong chuyện này, Diệp Khắc Linh mới chính là người bị hại có được hay không? Làm sao ngươi có thể cẩm thú đến độ trách tội nàng được"

Nói xong, Đăng Dương còn không quên nhìn qua mấy vị hộ vệ xung quanh, chính khí lẫm lẫm mà nói

"Các vị hộ vệ huynh đệ, ta nói vậy có đúng hay không?"

Mấy tên hộ vệ nghe Đăng Dương nói vậy thì cũng cảm thấy vô cùng có lý. Có điều, thân phận của bọn họ thuộc hạng tầm thường, cho dù là Diệp Khắc Linh hay Lý Xuân Xuân, Lý Thừa Lộc thì cũng đều không dám đắc tội, bởi vậy cho nên cực kỳ biết điều mà ngậm miệng lại, không hề hé ra nửa lời.

Bất quá, cho dù là ngậm miệng, ánh mắt của bọn hắn cũng không thể ẩn giấu mà hiện rõ sự đồng tình với câu nói của Đăng Dương.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của đám hộ vệ chiếu về phía mình, Lý Thừa Lộc có chút nong nóng sắc mặt, tuy nhiên đã ngay lập tức bị hắn ép xuống, đôi mắt ác liệt nhìn thẳng vào Đăng Dương, băng lãnh nói

"Còn ngươi là thằng nào? Có biết xông loạn vào Tam Sơn Môn chính là tử tội hay không?"

Vừa nghe Lý Thừa Lộc buông lời uy hiếp, Diệp Khắc Linh tức khắc bước ra, chắn trước người Đăng Dương, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại thành một đường cong nguy hiểm, cười lạnh nói

"Hắc chính là băng hữu của ta, Tam Sơn Môn cũng không có quy định là không cho phép đệ tử mang bằng hữu của mình đi vào!"

"Bằng Hữu Sao?" Lý Xuân Xuân lúc này cũng đã ổn định được khí huyết hỗn loạn trong người, độc địa nói "Nhìn bộ dáng bảo bọc của ngươi như thế, ta lại thấy hắn chính là tình nhân của ngươi thì đúng hơn."

"Hơn nữa, tên này nhìn thế nào cũng chính là một bộ dạng hèn mọn của phường trộm cướp, tiến vào Tam Sơn Môn chắc chắn là có ý đồ. Đám hộ vệ các ngươi nghe cho rõ đây, tuyệt đối không được cho hắn vào trong!"

"Bộ dạng của ta hèn mọn?" Đăng Dương có chút không nhịn được mà ôm bụng cười "Nếu như bộ dạng của ta hèn mọn vậy thì bộ dạng của ngươi chính là y chang mấy người đàn bà bán cá ngoài chợ ấy, chua ngoa chán ghét muốn chết!"

Lý Xuân Xuân vừa nghe vậy thì liền giận tím mặt, quát lớn "Ngươi nói ai chua ngoa chán ghét, muốn chết có phải không?"

"Ta thấy chính ngươi mới là kẻ đang muốn chết đấy!" Diệp Khắc Linh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh như phong đao chém thẳng vào bộ mặt cao ngạo của Lý Xuân Xuân

"Đầu tiên là đánh lén ta, bây giờ thì lại kiếm chuyện với bằng hữu của ta? Có phải hôm nay ngươi chưa ăn đòn đủ là không muốn dừng, đúng không?"