Chương 188: Hai vị cường giả

Hào Quang Mặt Trời

Chương 188: Hai vị cường giả

"Làm sao có thể?"

Lôi kiếm hủy diệt vừa xuất ra, nụ cười trên môi Tô Lâm nháy mắt liền ngưng kết, sắc mặt đại biến thành hoảng sợ tột độ, hai đồng tử co rút thành đầu kim, một cảm giác nguy hiểm cực độ nhanh chóng xâm chiếm đầu óc hắn.

Chỉ là đến tận bây giờ, hắn mới cảm thấy nguy hiểm thì đã quá muộn rồi.

Khoản cách vài mét ngắn ngủi, chỉ trong một giây thời gian liền trôi qua, thiết quyền cùng lôi kiếm trong ánh mắt cười cợt của tất cả mọi người mà đụng mạnh vào nhau.

Đùng! Một tiếng nổ thiên băng địa liệt ngân vang đất trời.

Tuy nhiên không giống như tất cả những người có mặt tại đây dự đoán, tiếng nổ của lần va chạm này lại không hề nhất lên bất kỳ một trận bụi mù hay sóng xung kích nào, chỉ có Tô Lâm tựa như một cánh diều đứt dây mà bay cái vèo ra sau, đập cái đùng vào một khối kiến trúc nguy nga ở gần đó, đánh ra hàng loạt vết nứt như mạng nhện, hơi thở thoi thóp lúc có lúc không.

Tức thời, tiếng cười cợt biết mất, âm thanh xì xào bàn tán cũng không còn, chỉ còn nhưng ánh mắt trợn to như trứng gà, miệng há hốc đến quai hàm rớt luôn xuống đất, hàng trăm con người tựa như trúng thuật định thân, cả quảng trường bổng nhiên chìm trong một sự yên tĩnh đến quỷ dị.

Bất quá, sự yên tĩnh này cũng không kéo dài được lâu, không biết là tên đệ tử nào bổng nhiên gào thét một tiếng thất thanh rồi sau đó, cả quảng trường dường như bạo nổ.

"Mẹ nó, thấy quỷ rồi, Tô sư huynh thế nhưng lại bại, hơn nữa còn là loại thất bại vô cùng thảm hại!"

"Ai chọc mù mắt ta đi, trời ơi, trận chiến từ lúc bắn đầu đến khi kết thúc còn chưa đến năm giây???? Cái quái gì vậy chứ? Ai làm ơn thông não ta hộ cái a!"

"Một chiêu, con mẹ nó chỉ một chiêu, một chiêu duy nhất là đã có thể đánh gục Tô Lâm! Tên Đăng Dương này rốt cuộc là quái thai phương nào tuy luyện thành tinh?"

"Ẩn giấu đủ sâu, trắng trợn giả heo ăn thịt hổ!"

"Hắn mà giả heo gì chứ? Hắn chính là một con hồ ly sảo quyệt thì có. Đầu tiên thì giả bộ đáng thương để làm cho Tô Lâm sư huynh nơi lỏng phòng bị, sau đó lại đột ngột trở mặt cắn mạnh một cái, khiến cho Tô Lâm sư huynh bởi vì bất ngờ mà không kịp phản ứng! Quá mức bỉ ổi, quá mức vô liêm sĩ!"

"Đúng vậy, nếu như ngay từ lúc đầu mà Tô Lâm sư đệ đã xuất ra toàn lực, chiêu đầu tiên liền thi triển ra Nhân giai cao cấp võ kỹ mạnh mẽ nhất, sợ rằng tên Đăng Dương kia chắc gì đã có cơ hội để mà xuất chiêu? Tiếc là Tô Lâm sư đệ làm người quá mức nhân từ mới để cho hắn có cơ hội hạ độc thủ mà thôi. Ngon thì đánh lại một trận nữa thử xem!"

"Đúng đấy, ngon thì đánh lại một trận nữa, lừa gạt kẻ khác thì tính là chính nhân quân tử cái gì?"

Mấy cái tiếng chửi bới này, từ nhỏ hắn đã nghe quen tai rồi, thậm chí thể loại mạt sát hơn thế này cả trăm ngàn lần, Đăng Dương cũng đã từng nghe qua. Cho nên dù đám đệ tử kia hét khàn cả cổ, phun hết hước miếng, hắn cũng chả cảm thấy cái gì, yên lặng mà chờ đợi sự phán định cuối cùng của hai lão quái vật.

Không chỉ đám đệ tử xung quanh, đến cả thể loại cường giả như Dương Quang Diệu cũng là bị một chiêu cực độc vừa rồi của Đăng Dương làm cho giật mình không nhẹ. Bất quá lão ta dù sao cũng đường đường là một vị phó đường chủ, tâm can rộng rãi bao la, sẽ không vì một trận thua nho nhỏ này mà bực tức trong lòng hay ghi hận với một tên đệ tử ngoại môn nhỏ bé như Đăng Dương.

Ngược lại, Dương Quang Diệu còn lấy sự việc vừa diễn ra mà lớn tiếng giáo huấn một trận đám đệ tự bên dưới

"Im lặng! Các ngươi nháo cái gì, Tô Lâm thua chính là thua, hắn là bởi vì tài không bằng người, tâm trí không kiên định, đạo tâm thiếu vững vàng. Các ngươi nên lấy đây mà làm gương cho chính mình, khi rời sơn môn ra lăng lộn trong giang hồ thì phải chú ý lòng người hiểm ác, đừng vì quá mức thiện lương mà bị kẻ địch âm hiểm tính kế sau lưng lúc nào không hay, có biết hay không?"

Đem Hoàng Hôn kiếm đeo lại sau lưng, Đăng Dương nghe Dương Quang Diệu thao thao bất tuyệt mà đảo tròn ánh mắt

‘Lão già này, nói qua nói lại một hồi chính là đang nói nóc họng mình. Bất quá lão ta nói cũng không sai, mình chính là đang âm hiểm tính kế đấy, thì đã sao nào? Người thắng là vua, kẻ thua làm giặc, không cần suy xét quá trình, chì cần nhìn vào kết quả! Đây mới là điều cốt lõi nhất nếu muốn tồn tại trên thế giới này, không phải sao?’

Mà tại đây, ngay lúc này, kẻ có lối suy nghĩ vô cùng cực đoan này cũng không chỉ có một mình Đăng Dương mà còn bao gồm cả Hồ Tử Lục, lão đối với hành động giả nai của hắn hoàn toàn không hề có một chút bất mãn hay xấu mặt nào, thậm chí sâu trong ánh mắt già nua còn ẩn ẩn có nét khen ngợi.

Ngược lại, Hồ Tử Lục đối với hành động suy diễn một tràn đạo lý của Dương Quang Diệu thì lại vô cùng ngứa mắt, hùng hổ quát to

"Dương lão đầu, đừng có kiếm chuyện mà lãng tránh ta, trận chiến hôm nay, ông có nhận thua hay không thì nói?"

Dương Quang Diệu nghe thấy vậy thì không khỏi cười khổ trong lòng, tuy nhiên sắc mặt vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vô tình mà cố ý lướt qua Đăng Dương một chút, khiến cho hắn đột ngột lạnh buốt sống lưng rồi mới dừng lại trên người Hồ Tử Lục, thần sắc thong dong mà khoát tay nói

"Chỉ là một trận thua mà thôi, cũng không phải lão phu thua không nổi. Hồ đường chủ cứ yên tâm, bức tượng ‘chó cái trồng cây chuối’ kia, lão phu sẽ cho người mang về ngay trong hôm nay!"

Hồ Tử Lục vừa nghe thấy vậy, ánh mắt liền lóe lên hai đạo tinh quang, cười hắc hắc mà thấp giọng nói, âm thanh chỉ đủ để hai người nghe, tựa như truyền âm nhập mật

"Dương lão đầu, ông đừng tưởng ta không biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì. Hắc hắc, không muốn mang về thì cứ nói thẳng ra, giấu giấu giếm giếm làm cái gì?"

"Ai nói lão phu không dám mang về?" Dương Quang Diệu âm thầm phùng mang trợn má, gay gắt đáp lại

Hồ Tử Lục nghe thế, nét cười trên mặt lại càng đập hơn, cáo già nói "Ông trâu cài gì mà trâu, da mặt mỏng chính là da mặt mỏng, không muốn mang về thì nói một tiếng, cũng không phải ta ép uổng gì ông đâu?"

Dương Quang Diệu híp mắt, nét mặt có chút động dung "Nghĩa là thế nào? Chẳng lẽ hôm nay Hồ đường chủ tốt tính bất thường, cam tâm tình nguyện mà bỏ qua cho lão phu?"

"Ấy ấy ấy, Dương lão đầu đứng có tự minh suy diễn thế chứ!" Hồ Tử Lục xảo quyệt cười he he, chép miệng nói tiếp "Muốn không đem bức tượng ‘chó cái trồng cây chuối’ bẩn mắt kia cắm lên đại điện Dạ Lang Đường của ông cũng không phải không được, có điều ông cũng hiểu mà, cái gì cũng có giá của nó!"

"Bao nhiêu?" Hồ Tử Lục nói đến nước này rồi, Dương Quang Diệu cũng không tiện làm ngầu nữa, liền cắn răng hỏi

Nói thật, nếu mà thật sự đêm bức tượng ‘con chó cái trồng cây chuối’ kia về cắm trên nóc đại điện nhà mình, lão thật sự là không tài nào làm được. Xét đến cùng, không ai cũng có thể luyện được tuyệt kỹ da mặt bê tông như Hồ Tử Lục đâu.

Hồ Tử lục thấy Dương Quang Diệu cuối cùng cũng đồng ý thì liền cười trộm một tiếng, vội vàng nói ra

"Không nhiều không nhiều, ha ha, nghe nói ông vừa mới đoạt được một gốc Bách Niên Khôi Tâm Qủa, chi cần đem cái đó cho ta là được rồi"

"Bách Niên Khôi Tâm Qủa?" Dương Quang Diệu thoáng cái cau mày, hừ lạnh nói "Cái loại dược liệu này cốt yếu chỉ để gia tăng thọ nguyên mà thôi, ông hiện vẫn còn một đống tuổi dự phòng rồi, lấy thứ này về làm gì?"

Hồ Tử Lục nhún vai nói "Nếu nó đã không có giá như vậy thì ông đưa cho ta luôn đi, cứ giữ khư khư trong mình làm gì, ta đúng là vẫn còn kha khá thọ nguyên nhưng từ cổ chí kim, cũng đâu có ai ngại mình sống lâu đâu chứ?"

Dương Quang Diệu lắc mạnh đầu, nhất quyết nói "Nhưng đó là chủ dược để lão phu luyện chế Thôi Tâm Đan a! Phải vất vả lắm, lão phu mới từ Hồng Lâu Kim Xá thương hội lấy về đấy, không thể cứ thế mà khơi khơi đưa cho ông được?"

"Cái lão đầu tử cứng đầu này?" Hồ Tử Lục bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng "Không phải chỉ là một gốc Bách Niên Khôi Tâm Qủa thôi sao? Giá trị đến bao nhiêu mà tiếc của như vậy chứ? Bù thêm một viên Thông Thiên Đan được không?"

"Một viên Thông Thiên Đan?" Dương Quang Diệu vừa nghe vậy thì sắc mặt mới dãn ra một chút, tuy nhiên lão vẫn không trả lời ngay mà tiếp tục làm bộ đắng đo ngẫm nghĩ, suy tính thiệt hơn

Hồ Tử Lục thấy bản thân đã hạ mình xuống nước đến thế rồi mà Dương Quang Diệu vẫn còn bày đặt biểu diễn để mà ép giá, nét cười trên mặt cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, sinh khí mười phần mà bực tức nói

"Vẫn còn suy nghĩ à? Vậy thôi dẹp, dẹp mẹ hết đi, ta không cần nữa, Dương lão đầu, Dạ Lang Đường của ông cứ ở đó mà chờ mất mặt đi? Ta quả thật cũng muốn tận mắt xem thử, đại điện của Dạ Lang Đường khi cắm lên bức tượng ‘chó cái trồng cây chuối’ sẽ có bộ dạng như thế nào đây, thật là đáng để chờ mong, ha ha!"

Nói rồi Hồ Tư Lục dường như cũng không muốn ở lại nữa, đấu khí nội liễm bên trong cơ thể dần dần dâng lên, bộ dạng như sẵn sàng phá không lao đi bất kỳ lúc nào.

Dương Quang Diệu thấy Hồ Tử Lục một lời không hợp liền muốn rời đi, sắc mặt thoáng chốc đại biến, vội vàng quát lại

"Uy, Hồ đường chủ làm gì nóng tính như vậy? Lão phu cũng không phải là không đồng ý nha, chỉ là một viên Thông Thiên Đan hình như có chút ít, nếu như ông bỏ ra thêm một viên nữa, lão phu chắc chắn sẽ đưa ra Bách Niên Khôi Tâm Qủa ngay lập tức!"

"Vẫn còn có sức kỳ kèo à? Ta nói một viên Thông Thiên Đan chính là một viên Thông Thiên Đan, không muốn lấy thì ta cũng không ép, tạm biệt" Hồ Tử Lục cười lạnh một tiếng, đấu khí bàng bạc dần dần tỏa ra, thân thể đã có dấu hiệu lơ lửng khỏi mặt đất.

Đứng phía đối diện, Dương Quang Diệu thấy thế, cuối cũng không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nói

"Tốt, xem như ông lợi hại, một viên Thông Thiên Đan thì một viên Thông Thiên Đan, lần nay xem như lão phu xui xẻo thua dưới tay ông, có điều sẽ không có lần sau đâu. Hao hụt hôm nay, sớm muộn gì lão phu cũng sẽ đòi lại!"

Đã quyết định rồi, Dương Quang Diệu cũng không nhấn nhá thêm nữa, từ không gian trữ vật mà một chiếc nhẫn màu đen trên tay, lấy ra Bách Niên Thôi Tâm Qủa, hóa thành một tia sáng hồng sắc mà bắn thẳng đến Hồ Tử Lục với tốc độ cực manh.

Cùng lúc đó, Hồ Tử Lục cũng từ trong trữ vật không gian trữ vật là một cái túi dã đính trên thắt lưng, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ ném ngược trở lại.

Vụt vụt hai tiếng xé gió mà không một ai có thể nhận ra, cuộc giao dịch giữa hai vị cường giả đã thành công tốt đẹp.

Chỉ là, nói ra thì dài dòng nhưng thực chất, với tu vi sâu không lường được của hai người Hồ Tử Lục, cả quá trình người đưa kẻ đẩy này, chỉ diễn ra trong thời gian một hơi thở cực kỳ ngắn ngủi mà thôi. Thậm chí trong hàng trăm con người có mặt tại nơi đây, cũng chỉ có hi hữu một hai vị trưởng lão hoặc chấp sự có tu vi không cạn là có thể nhận biết cuộc nói chuyện này.

Còn đám đệ tử, cái mà bọn chúng nhìn thấy chỉ là gió thoảng mây bay, tinh thần vẫn còn rung động không dứt bởi thất bại chóng vánh của Tô Lâm vài phút trước.

Bất quá, mặc kệ đám đệ tử xung quanh có nhận ra hay không, đối với Hồ Tử Lục đều không hề quan trọng. Hiện giờ mục đích đã đạt được, cũng không còn lý do gì để lão ở lại đây nữa.

Thế là, Hồ Tử Lục bất ngờ nắm lấy bả vai Đăng Dương, đến cả một câu tạm biệt cũng không thèm nói, nhoáng cái đã hóa thành một đạo lưu quang bay vút lên bầu trời, chưa đến một giây đã không thấy tăm hơi đâu.

--------*-*-------

Cùng lúc đó…

Địa điện của Hắc Cẩu Đường, kể từ khi Hồ Tử Lục rời đi đến lúc này là đã trôi qua hai mươi phút, ba người Diệp Khắc Linh cũng không có rời đi mà chia ra ngồi trên ba chiếc bồ đoàn hoa sen, chậm rãi chờ đợi.

"Ngũ sư huynh, huynh nghĩ sư phụ sẽ khảo hạch nhập môn tên kia như thế nào?" Chờ mãi mà vẫn chưa thấy Hồ Tử Lục trở về, Vũ Văn Lập có chút nhàm chán hỏi

Diệt Vân Hà đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, nói "Còn thế nào? Đệ nghĩ một tên nhu nhược, yếu đuối như hắn lại có thể thông qua khảo hạch của sư phụ hay sao? Động não một chút đi!"

Vũ Văn Lập đẩy gọng kính lên, đồng tình mà gật đầu "Huynh nói cũng đúng, tính cách sư phụ tuy ba hồi ba chặp nhưng một khi đã làm việc chính sự thì là cực kỳ nghiêm khắc, khảo hạch mà người đưa ra, so với khảo hạch của hai chúng ta chắc chắn còn khó hơn gấp trăm lần, tỷ lệ để tên kia có thể vượt qua, sợ rằng còn ít hơn 10%"

Ngồi trên bồ đoàn không xa, Diệp Khắc Linh nghe hai người Vũ Văn Lập nói chuyện mà không khỏi cười lạnh một tiếng "Nông cạn!", thản nhiên nói

"Ngũ sư huynh, làm ngươi không nên nhìn đường chỉ bằng một mắt, nếu không bị rắn cắn chết lúc nào không hay đâu!"

"Rắn cắn?" Diệt Vân Hà cười khẩy nói "Ta sợ là tên bằng hữu của muội còn không bằng một con rắn đâu"

"Ít nhất loài rắn, khi gặp kẻ địch mạnh hơn thì còn có can đảm chiến một trận hoặc ít nhất là bày trò dọa nạt đối phương, không có dũng thì cũng có trí. Đâu có như ai đó, suốt ngày chỉ biết núp dưới váy đàn bà, phế phẩm toàn tập!"

Mà tại lúc Diệt Vân Hà vừa dứt lời, từ bên ngoài, một đạo lưu quang phá không mà phóng đến ngay giữa đại điện, hiện ra hai người Hồ Tử Lục và Đăng Dương.