CHƯƠNG 93: THẾ NÀO MỚI LÀ MỘT ANH HÙNG CHÂN CHÍNH
Viêm ca đừng ngủ nướng nữa mau dậy đi, trời sáng rồi kìa.
Ngọc Nhi hôn nhẹ lên má hắn cười nói.
Nghe thấy âm thanh của Ngọc Nhi Cổ Viêm bắt đầu thức dậy dụi dụi hai con mắt nhìn khung cảnh xung quanh một bức tranh thiên nhiên thanh bình, có cây cối, có hoa cỏ,có tiếng suốt chảy, có tiếng chim hót nghe rất vui tai tạo cho người ta có cảm giác thoải mái đến lạ thường mọi mệt mỏi như bị đánh tan hoàn toàn.
Ngọc Nhi cái thác nước kia có phải mấy hôm vừa qua chúng ta có làm hơi quá tay không?
Nhìn cái thác nước bị sụp đổ hoàn toàn Cổ Viêm có chút áy này nhìn nàng hỏi.
Ngọc Nhi biết rõ tâm trạng lúc này của hắn, chỉ mỉm cười không nói gì sau đó tùy tiện phất bàn tay ngọc lên một luồng năng lượng màu đỏ phản phất ánh kim sắc bao trùm lên những khối đá khổng lồ bị vỡ nát kia lập tức bay về vị trí cũ trở thành một thác nước hùng vĩ như chưa từng bị vỡ nát trước đó.
Trời đất vậy mà cũng có thể làm như mới được, ngươi dùng các nào mà hay vậy chỉ cho ta với ta cũng muốn làm thử.
Cổ Viêm nhìn về thác nước như mới vẻ mặt phấn kích nói.
Bí mật, đợi sau này huynh đạt đến trình độ như của muội hiện giờ huynh cũng có thể làm được thôi.
………………
Trên con đường về thôn Bách Gia, Ngọc Nhi luôn nắm chặt tay hắn không rời Cổ Viêm mặc dù không thích mấy cái chuyện tình tứ như thế này, nhưng nhìn thấy nàng vui như vậy hắn cũng cảm thấy vui lây, không để ý đến những chuyện đó mặc cho nàng muốn làm gì thì làm
Viêm ca, huynh vẫn giữ ngọc bội định tình của chúng ta chứ!
Ngọc Nhi mở miệng khẽ hỏi.
Cổ Viêm nghe thấy vậy liền phất tay từ trong giới chỉ lấy ra một miếng ngọc bội màu lục, mặc dù thời gian trải qua vô số năm tháng nhưng những đường nét tinh xảo vẫn còn như mới một vết xước cũng không có.
Chính nó?
Ngọc Nhi mừng rỡ reo lên trên tay lúc này cầm trên tay cầm một vòng đeo cổ làm bằng răng yêu thú mà năm đó Cổ Viêm tặng cho nàng, bao năm nay vẫn bảo quản rất tốt.
Đó là vòng cổ của ta, ngươi vẫn còn giữ?
Cổ Viêm kinh ngạc hỏi.
Bao năm nay mỗi khi nhớ đến huynh ta lại lấy nó ra ngắm an ủi bản thân phải mạnh mẽ lên chỉ có mạnh mẽ mới có thể sống sót trong cái thế giới khắc nghiệt này chỉ có sống sót muội mới có thể được gặp lại huynh.
Ngọc Nhi vuốt ve vòng cổ trên tay như một bảo vật quý hiếm cười nói.
Miếng ngọc bội của ngươi xem ra cũng không phải hàng giả, niên đại không nhỏ, không biết mang đi cầm thì được bao nhiêu?
Cổ Viêm cầm miếng ngọc bội trên tay cho vào miệng gặm tự hỏi.
Này, đừng có gặm nó nữa, nó là vật định tình của chúng ta nếu huynh mà dám đem nó đi bán nhất định ta sẽ không tha đâu kể cả kẻ thu nhận đồ huynh bán ta sẽ giết sạch không chừa một ai.
Ngọc Nhi cau mày cảnh cáo.
Biết rồi, không bán là được chứ gì, ngươi nói nhiều quá đấy.
Mà Cổ Viêm ca mấy hôm cùng muội làm chuyện đó sướng lắm phải không, nói cho huynh biết huynh người đầu tiên cũng là nam nhân duy nhất trên đời này được đụng chạm cơ thể của muội, có thể huynh không biết trên Thiên giới kia nhân tài không thiếu tất cả đều là những người có thực lực rất rất mạnh so với huynh tất cả bọn họ đều có thế lực hùng mạnh phía sau yểm trợ, lúc nào cũng tìm đủ mọi cách không ít người dùng bảo vật quý hiếm để lấy lòng muội, những muội cũng đâu có để mắt tới đâu, vậy mà Cổ Viêm ca chỉ dùng một cái vòng cổ bằng răng thú mà có thể chinh phục được muội, huynh nên cảm thấy may mắn đi, sau này nhớ phải yêu thương muội nhiều hơn đấy.
Ngọc Nhi cười nói.
Cho đến giờ ta vẫn không hiểu tình yêu mà con người thường hay nói nó là cái thứ gì, ta thừa nhận những lúc không có ngươi ở cạnh ta cảm thấy rất nhớ ngươi, nhưng giờ thì không có cảm giác gì với ngươi, ta hiện giờ rất nhớ Mộng Mộng, không biết muội ấy ở Cửu Yêu Cung sống có tốt không?
Cổ Viêm thở dài nói.
Mộng Mộng!, cô ta là ai có phải cô ta đẹp hơn ta nên huynh mới thích cô ta không, muội nói cho huynh biết rõ cả đời này huynh chỉ có thể yêu một mình ta nếu còn để ý tới nữ nhân nào khác thì đừng trách ta, kể cả Mộng Mộng đó nếu để ta thấy huynh gặp lại cô ta, lập tức ta sẽ lấy mạng cô ta.
Ngọc Nhi trừng mắt cảnh cáo nói, nữ nhân này kể cả lúc còn nhỏ hay lớn cứ mỗi khi tức giận tính cách lại thay đổi hoàn toàn giống như một con người khác, dấu hiệu chính là màu tóc chuyển sang đỏ thẫm đến mắt cũng là màu đỏ trông rất đáng sợ.
Ngươi bình tĩnh lại đi, có gì từ từ nói, ta hứa với ngươi là được chứ gì sau này ta sẽ không gặp lại Mộng Mộng là được chứ gì.
Cổ Viêm gượng cười gật đầu cho qua chuyện nói.
Vậy mới đúng là Viêm Ca của muội, muội biết bảo huynh có tình cảm với muội ngay bây giờ rất khó với huynh, nhưng không sao cả chúng ta còn nhiều thời gian muội tin sẽ có một ngày huynh cũng sẽ có tình cảm với muội yêu muội, huynh là nam nhân duy nhất mà muội rất khó để chinh phục nhưng sớm muộn gì muội cũng chinh phục được trái tim huynh thôi.
Tùy ngươi thôi, hy vọng sẽ có ngày đó, nhưng ta phải thừa nhận làm chuyện đó với ngươi rất sướng, hai cái vú bự với mông bự của ngươi ta bóp mãi không thấy chán ha ha.
Lại ăn nói thô tục rồi, đã nói phải gọi chỗ đó là ngực mới đúng, trên đời này có ai gọi nó là cái đó như huynh đâu, huynh cũng thẳng thắn quá rồi đấy, đúng là cái đồ quỷ xấu xa.
Ngọc Nhi đỏ mặt xấu hổ nói.
Ta không phải con người, chỉ mang thể xác của con người thôi những gì ta nói đều là sự thật vú thì cứ gọi là vú có gì đáng xấu hổ đâu, chi tại các ngươi không dám thừa nhận nó, của nam nhân thì gọi là hai cái lồng ngực, của nữ nhân gọi là hai cái vú là đúng rồi còn gì.
Ngọc Nhi bản thân cũng đến chịu thua tên tiểu tử này, hắn nói chuyện quá thẳng thắn không một chút xấu hổ nào khi nhắc đến phần nhạy cảm đấy của nữ nhân, con người hắn trước giờ yêu ghét rõ ràng, không cần biết người đó là ai lai lịch như thế nào nếu làm chuyện sai trái hắn sẵn sàng mở miệng chửi lại, đây cũng là ưu điểm lớn nhất mà nàng thích ở hắn, về điểm này chỉ mình hắn có không giống bất kỳ nam nhân nào trên thế gian này.
Cổ Viêm ca sắp tới muội sẽ mang thai huynh cảm thấy chúng ta có nên hạ sinh ở dưới phàm giới không?
Chuyện này Cổ Viêm cũng không phải không có nghĩ tới, sau khi cùng nàng giao hợp hắn biết chắc chuyện Ngọc Nhi mang thai là không thể tránh được nhưng ở hạ giới hay Thiên giới hắn vẫn còn phải suy xét cho kỹ.
Viêm ca, mau nói gì đi chứ?
Ngọc Nhi cất giọng hỏi tiếp.
Thành thực mà nói ta rất muốn chúng được sinh ra ở phàm giới, bởi vì nơi đây rất thích hợp để bồi dưỡng đạo tâm của chúng, nhưng ta hiện giờ ….
Cổ Viêm nói đến đây thở dài nói.
Có chuyện gì không ổn sao …?
Ngọc Nhi vẻ mặt phức tạp cất giọng hỏi.
Ngươi biết đấy ta hiện giờ vẫn chỉ là một tên đệ tử nội môn của Bắc Minh Thần Tông tiền đồ chưa có, bây giờ lại có một thê tử cùng một đứa con sẽ rất dễ bị mọi người dị nghị.
Cổ Viêm trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng nói.
Tóm lại huynh vẫn muội sinh con ở dưới phàm giới, nhưng lại không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của chúng đúng không?
Cổ Viêm gật đầu đáp lại.
Khó khăn gì đâu huynh cứ để muội sinh con trong Thiên Sinh Linh Tinh là được, ở đó không gian rộng rãi thoáng mát có thể để chúng từ từ phát triển, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của huynh hiện tại.
Ngọc Nhi mỉm cười nói.
Đúng vậy cơ thể của Ngọc Nhi đặc biệt có thể chịu đựng được sức mạnh của Thiên Sinh Linh Tinh vậy đương nhiên con của hắn và nàng sinh ra nhất định cũng có thể chịu đựng được.
…….
Bách Gia thôn, mới bước đến thôn từ bên ngoài chúng nhân hò reo như được hội khi thấy hai người khoác tay nhau ân ái.
Cổ Viêm lão đại, huynh tắm gì mà lâu vậy tận ba ngày mới về, ta còn tưởng huynh không biết bơi chết đuối rồi chứ.
Tạp Bao Tử tủm tỉm cười nói.
Tên nhóc con dám gài bẫy ta, chuyện ta và ngươi vẫn còn chưa xong đâu.
Cổ Viêm khẽ cau mày tới véo tai hắn trách mắng nói.
Ay da, đâu phải ta cố tình làm vậy đâu, là ý phụ mẫu ta mà.
Tạp Bao tử kêu điếng lên một tiếng, vội vã giải thích.
Anh Túc rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Ngọc Nhi nghe thấy hai vị phụ mẫu nuôi này khuôn mặt đỏ ửng khẽ gật đầu, không nghĩ tới hai người này lại tốt bụng đến mức nghĩ cho tương lai của nàng, khiến nàng rất xúc động.
Còn sao chăng gì nữa, bây giờ chúng con sẽ tiến vào Mộng Vân thành chuẩn bị sính lễ chọn ngày lành tháng tốt để thành thân, Cổ Viêm ta không phải loại người ăn xong chùi mép Anh Túc hiện giờ đã trở thành nữ nhân của ta, ta muốn đường đường chính chính rước nàng về nhà.
Cổ Viêm không một chút do dự hét lớn nói.
Đám đông xung quanh nghe được lời này mừng thay cho hắn, Bách Gia thôn hiện giờ lại có thêm một chàng rể tu vi võ hoàng nhất định sau này sẽ phát triển thịnh vượng có thể sau này sẽ sánh ngang với kinh thành lớn.
Anh Túc tỷ có thật là như vậy không, hai ngày nay tỷ và Cổ Viêm thiếu hiệp đã làm chuyện đó?
Đám thiếu nữ trong thôn nghe được lời này cũng thầm mừng theo chạy tới vây quanh nàng tủm tỉm cười mà hỏi.
Ngọc Nhi chỉ biết cười khổ đỏ mặt mà khẽ gật đầu, không nghĩ tới tên Cổ Viêm này không biết tế nhị là gì miệng mở ra có gì nói đấy y hệt như đứa trẻ con mới lớn khiến nàng không biết lên trả lời đám đông như thế nào đây.
Mọi người nghe đây hôm nay là một ngay vui của hai người Cổ Viêm và Anh Túc cho dù phải vơ vét hết gia tài cũng phải tổ chức một lễ tân hôn long trọng.
Trong khi mọi người còn đang túm năm chụm ba cười nói, thì lúc này Tạp Cương gã trung niên nhảy lên chiếc ghế gỗ mà rõng rạc hô lớn nói.
Chúng nhân nghe vậy nhiệt tình hưởng ứng nổng nhiệt cho dù lão già Tạp Cương không nói họ cũng sẽ làm như vậy.
Tỷ phu, sau này ta có tỷ phu là võ hoàng thật vui quá.
Tạp Tiểu Tu mặt hớn hở ôm chân lớn của hắn như ôm được cột vàng cười híp mắt nói.
May mà tỷ tỷ ngươi xinh đẹp ta mới để mắt tới đấy, vậy mới nói từ xưa đến nay anh hùng phải xứng với mỹ nhân, sau này ngươi trưởng thành nhất định phải trở thành một đại anh hùng cứu khổ cứu nạn đấy, có biết chưa.
Cổ Viêm cúi đầu mỉm cười véo má hắn nói.
Huynh nói vậy có phải nếu ta xấu xí là không để ý đến ta.
Ngọc Nhi nghe vậy nhíu mày buông lời trách mắng.
Đây là hiện thực ta đâu có nói sai thử hỏi bọn tự xưng là anh hùng vạn người kính ngưỡng có ai không có vài ba mỹ nhân làm thê, có điều ta không phải là kiểu anh hùng như vậy đã hứa chăm sóc ngươi cả đời dù sau này ngươi có trở nên xấu xí đi chăng nữa ta cũng sẽ không bỏ ngươi, ngươi có thể yên tâm ở ta.
Cổ Viêm nắm tay nàng nghiêm túc nói.
Hì hì, trông bộ dạng huynh kìa, ta chỉ đùa với huynh chút thôi, Cổ Viêm đâu phải là người bình thường đương nhiên cách suy nghĩ sẽ khác.
Ngọc Nhi bật cười híp mắt nói.
Cổ Viêm đại ca, như thế nào mới được coi là một vị anh hùng chân chính?
Tạp Tiểu Tu khuôn mặt ngây thơ ngẩn đầu vội hỏi.
Anh Hùng?
Đơn giản lắm đối với ta bất kỳ ai sinh ra đều là một anh hùng, môt anh hùng không nhất thiết phải xông ra ngoài chiến trường giết được vài ba tên ma tộc cấp võ đế võ thần gi đó mới được gọi là anh hùng, cái bọn này chỉ phá hoại là giỏi chứ có giúp ích được gì đâu toàn là một lũ ăn hại.
Giết được vài ba tên ma tộc thì cũng phá nát cả cái thành của người ta, hại bao nhiêu người dân vô tội phải chết, mất nhà mất cửa mất công ăn việc làm, nếu chúng thật là anh hùng thì việc đầu tiên quan trọng nhất chính là nghĩ đến sự an nguy của người dân sẽ dụ đám ma tộc đi chỗ khác để giải quyết còn đằng này cứ thích chỗ nào có nhiều người dân thì dụ đám ma tộc đến phô trương sức mạnh của mình để lấy sự nổi tiếng cho mọi người biết đến danh tiếng của hắn biết hắn, là một anh hùng đã giúp họ.
Nhưng nói đám người này dân trí thấp thì lại tự ái, họ nghĩ bọn anh hùng này sau đánh bại người của ma tộc, nếu chúng có lương tâm thì ít nhất phải nói lời xin lỗi chịu trách nhiệm những gì mình làm với những người đã vì chúng mà chết, nhưng không chúng sẽ kiếm một lý do nào đó chẳng hạn như bị trọng thương nặng mà trốn mất tăm, mạng sống của những người dân bình thường đó chúng sẽ không quan tâm đâu, họ chỉ là vật làm nền cho sự nổi tiếng của chúng thôi.
Cổ Viêm một tràng dài giải thích nói.
Sao Cổ Viêm ca biết rõ như vậy, không lẽ Cổ Viêm ca cũng từng gặp qua một anh hùng, anh hùng mà huynh nói xấu xa đến như vậy sao?
Tiểu Tu ngạc nhiên hỏi.
Chẳng phải minh chứng rõ ràng chính là Vân Dương võ thần mà các ngươi thương hay ca tụng đó sao, hắn ta cũng Huyết Ma Đế phá nát cả cái đại lục này tanh bành sau đó kiếm cớ trị thương rồi biến mất tăm, nếu hắn còn chút lương tâm thì đã không rời bỏ đại lục đi, mà phải ở lại giúp đỡ mọi người mới phải lẽ ít nhất cũng phải cúi đầu xin lỗi những người đã vì hắn chết.
Vân Dương đó, hắn ta không có tư cách để làm đại anh hùng.
Anh Hùng trong mắt ta chính là một người thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, chúng ta may mắn có thiên phú hơn người có sức mạnh tại sao không dùng nó để bảo vệ những mà mình yêu quý, đã làm anh hùng phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình làm luôn đặt an nguy của người dân lên hàng đầu thế mới gọi là anh hùng chân chính, tất cả mỗi chúng ta từ lớn đến bé từ già đến trẻ ai cũng có thể làm anh hùng được cứ bảo về được người thân yêu của mình đã là anh hùng rồi, làm anh hùng chuyện nhỏ không làm được thì đừng phí công đi làm chuyện lớn.
Cổ Viêm mở miệng rõng rạc nói.
Anh Hùng không nghĩ tới lại dễ làm như vậy, lão đại lời huynh nói đệ đã hiểu rõ, sau này lớn lên đệ muốn giống như huynh trở thành một anh hùng dùng chính sức mạnh của mình để bảo vệ những người thân yêu của mình.