Chương 90: ANH TÚC LÀ NGỌC NHI?
Bước sâu vào bên trong đi khoảng nửa canh giờ lúc này có tiếng nước chảy róc rách truyền đến bên tai.
Luồn qua những bụi cây trước mặt là một thác nước hùng vĩ nằm giữa rừng, thác nước cao tới trăm mét ở phía bên dưới là một cái hồ nhỏ do thiên nhiên tạo ra tạo nên bức tranh tuyệt đẹp chốn núi rừng.
Trước mặt hắn, ở dưới hồ đang có thiếu nữ xinh đẹp đang tắm từ xa truyền lại còn có thể nghe thấy âm thanh trong trẻo nàng hát.
Chỉ nhìn lướt qua tấm lưng trần trắng nõn như làn da em bé cũng đủ thấy nàng là một tiên nữ giáng trần là một tuyệt tác do thiên địa tạo ra nếu là một nam nhân khác có lẽ sẽ có cái biểu cảm đứng ngồi không yên tâm thần rối loạn vì sắc đẹp này nhưng đây là Cổ Viêm ngốc nghếch khải niệm về cái đẹp của hắn rất khác thường hoàn toàn không giống như con người bình thường mà bị thứ sắc đẹp vẻ bề ngoài làm cho rung động, với hắn thứ đẹp nhất của một người con gái chính là vẻ đẹp tâm hồn là một nữ tử thuần khiết với trái tim lương thiện như Mộng Mộng, còn những vẻ đẹp bên ngoài phàm tục kia cho cũng chỉ là cái đẹp nhất thời cho dù có là sắc đẹp vĩnh cửu mà tâm tính không tốt nhìn nhiều cũng thấy chán thôi.
Anh Túc!
Sao cô ta lại ở đây?
Cổ Viêm ngạc nhiên thầm nói.
Thấy nữ tử này vẫn đang mê mẩn đùa nghịch dưới dòng nước mát lạnh, Cổ Viêm cũng không có ý định làm phiền, hắn không chậm trễ thêm nữa cởi y phục ra chỉ có mặc mỗi quần ngủ nhún người bay xuống định tọa trên một mỏm đá lớn trước thác nước nhắm mắt lại luyện công vừa ngâm mình vừa rèn luyện thân thể.
Túc Anh ở dưới đang tắm thấy có bóng người bay qua đột nhiên giật mình, theo bản năng của nữ nhân nàng vội vã lấy một tay che phần nhạy cảm trên cơ thể trắng nõn lại, tay còn lại vẫy nước bơi lại gần xem rốt cuộc kẻ này là ai.
Là Cổ Viêm, sao lại là huynh ấy!
Anh Túc ngạc nhiên thầm nghĩ.
Thấy tên tiểu tử này siêng năng luyện tập như vậy, vì không muốn làm phiền đến tiểu tử này tu luyện, Anh Túc vội lên bơi vào bờ nhặt y phục khoác lên người.
Grào!
Đang khoác tấm áo mỏng đầu tiên lên người đột nhiên lúc này phía sau có tiếng gấm rú của thú dữ.
Quay đầu lại chính là ba con tam nhãn ma lang cao chừng một mét hàm răng sắc nhọn hướng về phía nàng mà lao tới tấn công.
Cứu mạng.
Áaaaa…
Anh Túc khuôn mặt sợ hãi lúc này chỉ biết nhắm mắt lại gào thét cầu cứu.
Một khoảng thời gian ngắn nhắm mắt không có chuyện gì xảy ra mở mắt ra thấy trước mặt chính là một cánh tay cừng cáp phía trước chắn cho nàng tình nguyện để lang sói cắn.
Cổ Viêm!
Rầm.
Cổ Viêm nghiến răn nhịn đau sau đó vung một chưởng lực mạnh hất văng ba con yêu thú ra xa khiến chúng hộc máu chết tươi.
Lũ súc sinh dám hại người, hôm nay ta cho các ngươi đầu thai luôn.
Cổ Viêm trừng mắt lạnh giọng quát.
Mà khoan thứ gì lại mềm mềm tròn tròn to to vậy.
Cổ Viêm thầm nghĩ.
Lúc này hắn quay lại thấy bàn tay còn lại đã đặt lên ngực nữ nhân này, lập tức rụt tay lại.
Huynh sao huynh dám …..
Áaaa …
Biến thái.
Anh Túc đỏ mặt xấu hổ hét lên vung tay trắng nõn hướng tới khuôn mặt hắn tấn công.
Ngưng!
Cánh tay gần chạm đến khuôn mặt kia chỉ còn cách vài phân bỗng nhiên dừng lại, vị thiếu niên trước mặt tu vi siêu cao ấy vậy mà không né tránh chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại tùy ý cho nàng xả giận.
Cổ Viêm ta trước giờ không muốn mắc nợ ai, ta thật lòng không muốn bóp cái vú của ngươi chuyện này ta sai trước ngươi muốn đánh ta thế nào cũng được …
Cổ Viêm mở miệng thẳng thắn đáp lại.
Hức hức, ngươi ức hiếp ta, ngươi lăng nhục ta, ngươi nói xem sau này ta có thể gả được cho ai?
Anh Túc nức nở khóc nói.
Vậy ngươi nên đi chết đi, giống như con tiểu nha đầu vừa mới tự tử đó, loại người hở một tý đòi sống đòi chết như ngươi không đáng để thương xót.
Cặp mặt lóe lên hàn quang, Cổ Viêm lạnh lùng quát.
Phừng phừng phừng …
Cổ Viêm xấu xa mau đứng lại cho ta.
Cổ Viêm vừa quay lưng rời đi, đột nhiên có một âm thanh lạ từ phía sau vang lên âm thanh này khác hẳn với âm thanh của Anh Túc giống như một nữ nhân hoàn toàn khác mang theo cỗ uy áp khủng bố khiến bước chân của hắn chững lại cảm giác không khí đang dần nóng lên như bị thứ gì đó thiêu đốt.
Võ Tôn Cảnh!
Khuôn mặt biến sắc, Cổ Viêm không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, một thiếu nữ không có tu vi đột biến trở thành một cường giả chuyện này cũng quá phi lý.
"Đó có phải Anh Túc mà ta biết không vậy, nhưng cái giọng nói lạ này khiến ta có cảm giác rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra người đó là ai."
Cổ Viêm nhíu mày nhìn về hỏa ma nữ trước mặt thầm nghĩ.
Đối với Anh Túc thiếu nữ xung quanh bao phủ bởi hỏa diệm đỏ rực tỏa ra sức nóng khủng bố lơ lửng trên không trông nàng hiện giờ so với vầng thái dương không khác là bao.
Hỏa diễm biến mất lúc này hiện ra bóng dáng một thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ nàng mặc trên người bộ váy đỏ sặc sỡ lộng lẫy được làm từ lông vũ của một chủng loài yêu cầm nào đó.
Môi hồng mắt phượng chỉ khẽ chớp cũng đủ cho khiến cho thiên địa phải ảm đạm ghen tỵ đi mấy nhưng phần màu tóc lại chuyển qua màu đỏ rực giống như một nữ vương của lửa lại càng khiến người khác nhìn vào lại thêm phần khiếp sợ không dám bất kính với nàng, nàng hiện giờ dung mạo không còn là Anh Túc mà là một tiên nữ vừa khiến cho hắn cảm giác lạ mặt vừa có chút thân quen nhưng lại không thể nhớ ra nàng rốt cuộc là ai.
Cổ Viêm ca hai trăm năm không gặp, tính cách chẳng thay đổi chút nào vẫn là cái tính cách lạnh lùng xấu xa đó a.
Anh Túc xinh đẹp khuôn mặt có chút ta cười nói.
Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại biết xuất thân của ta, ẩn náu ở đây bao nhiêu năm qua rốt cuộc có mục đích gì.
Cổ Viêm phát động hỏa diễm trong người kháng cự lại sức nóng của hỏa diễm ma nữ kia cau mày tra hỏi nói.
Anh Túc này chỉ cười không nói gì, sau đó phát động lực lượng của bản thân, một đôi cánh màu đỏ rực cùng những phiến lông vũ kim sắc lấp lánh sải ra rực rỡ..
Trông nàng không khác gì một con phượng hoàng cao quý đế vương của lửa.
Cô ta là Ngọc Nhi không phải Anh Túc, không thể như thế được, hai trăm năm trôi qua với tu vi của mình chí ít cũng phải ở tầng vũ trụ cao hơn sao có thể ở đây được.
Cổ Viêm nét mặt khó tin, mở miệng nói.
Ngạc nhiên lắm phải không?.
Ta còn ngạc nhiên hơn huynh đấy, không nghĩ tới lão già thối như huynh vẫn còn sống dai vậy a.
Ngọc Nhi kia nở nụ cười tươi đáp lại.
Rốt cuộc ngươi là Anh Túc hay Ngọc Nhi ma nữ?
Cổ Viêm lùi lại cau mày hỏi.
Đến thê tử tương lai của mình mà cũng không nhận ra, huynh xem có phải đã quá già nên sinh mắt kém rồi không?
Ngọc Nhi nữ tử này bộ mặt tiếu dung mở miệng nói.
Quả nhiên chính là ngươi, những có điều ta không hiểu nghe mọi người đồn thổi ngươi và tên Vân Dương thiên phú cao siêu đó trời sinh một cặp, không ở cùng một tổ ấm chạy xuống hạ giới vũ trụ này làm gì, đừng có nói với ta là muốn ta làm kẻ đổ vỏ cho hắn.
Ngươi nằm mơ đi.
Cổ Viêm cười khinh thường quát.
Hì hì, lão già thối, từ bao giờ huynh lại có cái tính ghen tuông đó vậy, thật không giống huynh chút nào, nhưng có điều tại sao huynh lại quen biết với Vân Dương đó được?
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Ta còn quen biết hắn trước ngươi, ngươi biết được sao?
Nói đi rốt cuộc ngươi đến đây có mục đích gì, không lẽ là vì chuyện ta làm đứt cánh tay của tên tiểu tử đó, nên hắn ta mới sai ngươi xuống đây tìm cách trừ khử ta.
Cổ Viêm vội đến đây giật mình khiếp hãi cao giọng nói.
Ngọc Nhi không nói gì chỉ cười một tiếng sau đó hóa thành một đạo xích quang bắn thẳng vào đầu hắn.
Bên trong Thiên Sinh Linh Tinh.
Ngọc Nhi bay thẳng tới phía Vĩnh Hằng Tinh lúc này thân thể nàng lại biến hóa lần nữ khoác trên mình bộ váy đỏ óng ánh hạt kim sắc rực rỡ tựa như tiên nữ giáng trần.
Nữ nhân này từ khi nào lại có thể vào Thiên Sinh Linh Tinh của mình được, không phải nó không chứa vật thể sống sao?
Cổ Viêm nhanh chóng đuổi theo nét mặt nghi ngờ thầm nói.
Tại Hư Linh cung?
Lúc này Hoàng Viêm Hắc Ma đang vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau, đột nhiên bên ngoài cửa một thiếu nữ áo thân mặc một bộ váy kim sắc lộng lẫy bay vào trong trên khuôn mặt hiện lên vẻ tò mò háo hức.
Hoàng Viêm, Hắc Ma bắt con yêu nữ này lại cho ta.
Cổ Viêm từ phía sau gằn lên ra lệnh nói.
Vèo!
Nghe thấy Cổ Viêm từ phía xa truyền âm lại, hai người mặt biến sắc vội lao tới chặn nữ nhân lạ mặt này lại không cho tiến vào trong.
Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại vào được trong thế giới này của chúng ta, mau thành thực khai báo nếu không đừng trách ta.
Hắc Ma bàn tay hắc khí vươn ra tóm chặt lấy thân thể nàng, cau mày lạnh lùng nói.
Roẹt!
Ngọc Nhi vẫn không nói gì, từ trong đầu nàng lúc này phóng ra một quang cầu lửa màu hồng cùng với một hắc cầu khác chui ra, còn thân thể kia của nàng rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Quang cầu lửa màu hồng huyễn hóa biến thành một Ngọc Nhi khác trước sự kinh ngạc khác của những người xung quanh.
Tách tách.
Hắc cầu kia lúc này có dấu hiệu vỡ ra tạo thành một khối cầu lửa sặc sỡ đang không ngừng phình to ra..
Nguy rồi đó là một Thiên Sinh Linh Tinh khác, Cổ Viêm mau đem nó đến trung tâm của Vĩnh Hằng Vũ Trụ, nếu không những tinh hệ nguyên tố ở đây sẽ bị sức mạnh khủng khiếp của nó thổi bay mất.
Hoàng Viêm gấp gáp giục nói.
Cổ Viêm nghe theo lúc này chạy đến ôm khối cầu lửa đã to to bằng tảng đá lớn lập tức dịch chuyển đến trung tâm vũ trụ.
Tại trung tâm vũ trụ mặt trời sặc sỡ lấp lánh kia vẫn đang bừng sáng, lúc này nhóm người Cổ Viêm đang đứng trước mặt.
Khối cầu lửa trên tay hắn lúc này mới bành trướng hiện ra kích thước to bằng một tiểu hành tinh nhưng nếu nhìn từ xa so với kích thước của mặt trời kỳ dị kia chỉ là một đốm sáng nhỏ nhoi không đáng là gì.
Hút!
Cầu lửa này vừa bành trướng kích thước thật sau đó lập tức bị mặt trời kia của Cổ Viêm nuốt chửng vào bên trong dung hợp lại thành một rung chuyển một lúc sau đó lại trở lại trạng thái bình thường không có lấy một động tĩnh.
Cổ Viêm ca, thứ này là gì vậy trông thật đẹp.
Ngọc Nhi khoác tay hắn ngạc nhiên hỏi.
Ngươi đi ngay bây giờ đi theo ta, chúng ta hôm nay sẽ có nhiều chuyện để nói đấy.
Tại Hư Linh cung.
Bên cạnh bàn ngọc một bên là ba người Cổ Viêm, bên còn lại là Ngọc Nhi lúc này cúi mặt xuống im lặng không nói được lời nào.
Ngươi mau nói đi, ngươi rốt cuộc là ai tại sao lại mang trong mình một phần nhỏ Thiên Sinh Linh Tinh của ta.
Cổ Viêm cau mày đập tay mạnh xuống bàn quát.
Thiên Sinh Linh Tinh vậy ra hắc cầu đó chính là Thiên Sinh Linh Tinh lần đầu ta nghe thấy, vậy còn cái khối quang cầu lửa sặc sỡ đó thì gọi là gì?
Ngọc Nhi vô tư mỉm cười hỏi.
Thứ đó ta không biết gọi nó là gì nên trước giờ gọi nó là " Mặt Trời Kỳ Dị " nhưng điều đó không quan trọng tại sao ngươi có thể vào được đây, ngươi rốt cuộc là ai.
Nữ nhân này chính là Ngọc Nhi mà ngươi từng rất thích đó sao?
Hắc Ma chỉ tay về hướng nàng ngạc nhiên hỏi
Ngươi nói sao, trước giờ Cổ Viêm hắn vẫn nhớ về ta sao?
Ngọc Nhi nghe vậy vẻ mặt vui sướng ngẩn đầu vội hỏi.
Câm miệng cho ta, ở đây chưa đến lượt ngươi nói.
Cổ Viêm cau mày quát lớn nói.
Ta cảm thấy nữ nhân này có vẻ như có cùng xuất thân giống ngươi bị lưu lạc đến vũ trụ này mà khả năng cao chính vì ngươi mà bị kéo đến còn tiểu Thiên Sinh Linh Tinh kia có thể là một phần nhỏ tách ra khỏi Thiên Sinh Linh Tinh gốc nhưng điều ta không nghĩ tới cô ta bản thể lại giống ngươi.
Hoàng Viêm trầm ngâm một thời gian mở miệng phán.
Nhưng tại sao cơ thể sống của cô ta vào trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ lại không bị tiêu hủy chuyện này ngươi giải thích thế nào.
Có thể mang theo một Thiên Sinh Linh Tinh khác vào đây, thì chuyện cơ thể cô ta không bị tiêu hủy có gì là lạ dù sao cô ta đã đem thứ cần phải trả về với chủ cũ chúng ta cứ từ từ quan sát cô ta nếu cô ta có điểm gì đó bất thường thì Thiên Sinh Linh Tinh nhất định sẽ tự động đào thải tiêu hủy bản thể của cô ta.