CHƯƠNG 82: SINH HUYỀN HỌC PHỦ
Bọn họ thật sự đến rồi!
Cổ Viêm nheo mắt nhìn thẳng về phía đám mây khuôn mặt mừng rỡ thầm nói.
Đáp xuống phía dưới mặt đất mây dần ta chỉ thấy những bóng người quen thuộc khuôn mặt ai nấy cười tươi háo hức chạy tới nơi hắn đứng.
Vô Tâm ca!
Âm thanh này chính là Tạp Tiểu Tu vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến ôm mừng rỡ nói.
Đến rồi thì tốt, sau này các người cứ theo ta tương lại nhất định sẽ sáng lạng hơn.
Cổ Viêm xoa đầu đứa nhóc này mỉm cười nói.
Nhìn cả đám người đứng tại đây, hắn cũng yên tâm hơn dù sao nơi đây linh khí nồng đậm hơn so với khu vực Ô Linh rừng đối với những người có thiên phú không cao như họ lại là một lợi thế.
Vô Tâm huynh đệ Dương Vân Sinh chưởng lão có nhắc nhở vì bọn họ là tạp dịch của huynh không phải đệ tử chính thức sẽ không có lệnh bài xác minh thân phận nên sẽ không được phép cùng huynh bước vào khu vực linh thảo, nếu bước vào lập tức sẽ bị lôi trận đánh chết, ngoài ra nếu huynh cố tình lợi dụng chức vụ của mình đem linh thảo hái được cho bọn họ cũng sẽ tính vào tội trộm cắp, lập tức sẽ bị trục xuất ra khỏi Đan Thánh Phong.
Vị tiếp dẫn sứ đệ tử kia, mở miệng truyền đạt nói.
Ta biết rồi, ở đây ta sẽ làm đúng quy củ tuyệt đối không vi phạm.
Cổ Viêm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nếu không còn chuyện gì, ta xin phép được đi trước, một lát nữa sẽ có đệ tử đến hái thuốc huynh đừng quên đến lúc đó hãi mở cổng cho bọn họ vào hái.
Vị tiếp dẫn sứ kia dứt lời liền đạp mây phiêu dạt bay đi chớp mắt đã không còn xuất hiện trên bầu trời.
"Loại thuật cưỡi mây này có vẻ rất thú vị, đợi khi nào có thời gian mình phải tìm hiểu mới được."
Được rồi ngày tháng sau này các ngươi hãy tập trung tu luyện tại đây, nếu đã là huynh đệ thân thiết sau này nếu không có người ngoài hãy cứ gọi ta là Cổ Viêm.
Cổ Viêm!, không phải huynh tên là Vô Tâm?
Tạp Bao Tử ngạc nhiên hỏi.
Vô Tâm chẳng qua là một cái pháp danh để hành tẩu trên giang hồ của ta mà thôi, tên thật của ta chính là Cổ Viêm xuất thân của ta đến từ Lưu Hương Thành.
Cổ Viêm mỉm cười nói.
Hành tẩu giang hồ đâu đâu cũng là cạm bẫy, con người luôn đẹo trên mình bộ mặt giả tạo vì lợi ích có thể làm tất cả mọi thứ, thiết nghĩ đặt một cái tên để tránh kẻ thù cũng tốt a.
Tạp Tiểu Tu tay chắp sau lưng dáng đứng như ông cụ non mở miệng than thở phản.
"Cái thằng nhóc con này tuổi còn nhỏ chưa trải qua giông bão bao giờ lấy đâu ra được mấy cái đạo lý đó? ".
Cổ Viêm cười khổ thầm nghĩ.
Hiện giờ các người còn quá yếu hãy ở đây chuyên tâm tu luyện, đợi đến khi thực lực đủ mạnh ta sẽ dẫn các ngươi xông pha giang hồ, đó mới chính là chiến trường thực sự của các ngươi.
Nghe theo lời căn dặn của Cổ Viêm, mỗi người hiện giờ đều tìm cho mình một khoảng trống để tu luyện, Tạp Tiểu Tu cũng vậy nó chọn một mỏm đá nhỏ ngồi trên đó bắt đấu hấp thụ linh khí trời đất.
Trên bầu trời lúc này bỗng nhiên lại có thêm một đám người cưỡi mây bay tới, đáp xuống đất trước mắt Cổ Viêm là một đám nữ tử xinh đẹp y phục sặc sỡ trông giống như một đóa hoa trên tay đeo một chiếc giỏ nhỏ xinh.
Ngươi là ai tại sao lại ở đây?, Mục lão đâu?
Một thiếu nữ áo hồng bước lên phía trước quét mắt nhìn thiếu niên lạ mặt, hoài nghi cất giọng lạnh băng hỏi.
Cổ Viêm không nói gì, tay phải vung sinh tử lệnh lên, tay trái che miệng ngáp một hơi dài trong mắt coi như không nhìn thấy đám nữ nhân đang đứng trước mặt.
Lệnh bài này!
Vị nữ tử trông thấy lệnh bài mặt biến sắc, trên miệng hơi giật giật một biểu cảm khó tin.
Ta là Vô Tâm người quản lý mới khu vườn này, còn các ngươi là ai đến từ đâu mau khai báo danh tính đi.
Hóa ra là Vô Tâm thiếu hiệp là người quản lý mới ở khu vực thảo dược này vậy mà chúng ta không biết, thật thất lễ lễ.
Vị nữ tử kia đưa lệnh bài thân phận lên phía trước cúi đầu hành lễ mở miệng khẽ đáp lại đồng loạt những nữ tử xinh đẹp phía sau cúi đầu theo nhìn thấy sinh tử lệnh như nhìn thấy thánh tử, nhìn thấy phong chủ sao họ lại dám có thái độ bất kính như trước được.
Mau nói đi, đám người các ngươi đến đây rốt cuộc có mục đích gi?
Cổ Viêm nhíu mày lộ vẻ uy nghiêm lạnh lùng hỏi.
Chúng ta là người Trúc Linh Phong, hôm nay nhận lệnh của Thanh Hà tỷ tới đây hái thảo dược.
Hóa ra là người của Trúc Linh Phong, nếu các ngươi đã nhận lệnh của thánh chủ vào đây hái thảo dược vậy thì mau vào trong đi.
Ầm ầm!
Đặt chìa khóa vào vị trí bên phải cổng đá xoay theo chiều kim đồng hồ, cổng đá mở ra dòng khí lạnh từ phía bên trong xông ra bên trong chính là khu vực trông linh thảo sặc sỡ các loại thảo dược khác nhau, hầu hết đều là kỳ trân dị bảo hắn chưa nhìn thấy bao giờ nhưng nếu mà đem ra định giá nhất định không phải con số nhỏ bất quá công dụng gì thì hắn còn chưa biết tới nên cũng không giám bừa bãi sử dụng.
Các tỷ muội hôm nay chúng ta đến để lấy Băng Linh Thảo, phấn hoa của Tam Linh Liên Hoa, Đằng Long Thảo, mọi người mau chóng hái nhanh để còn quay về nếu không Thanh Hà tỷ trách tội ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Vị nữ tử áo hồng kia cầm chiếc giỏ tiến lên phía trước cất giọng nhắc nhở nói.
Những người khác phụng chỉ làm theo phân chia nhau đi hái linh thảo, Cổ Viêm vì tò mò mà đi theo quan sát.
Đứng bên cạnh một nữ tử áo lục đang vươn tay ngắt một cành cây có ba phiến là thon dài quấn lấy nhau hình xoắn ốc trông rất kì dị.
Đây là loại thảo dược gì vậy?
Vẻ mặt hiếu kỳ Cổ Viêm chỉ tay vào cây linh thảo trước mặt khẽ hỏi.
Vô Tâm huynh, cây này được gọi là đằng long thảo, công dụng chính khiến cho những người tu có mộc hệ thể chất tăng tính mẫm cảm với thiên địa linh vật từ đó có thể xác định chính xác tuổi thọ của chúng phục vụ mục đích sử dụng, ngoài ra nếu phụ trở với các dược thảo khác sẽ sinh ra công dụng đặc biệt.
Nữ tử áo lục mở miệng cười giải thích nói.
Ra vậy, không ngờ nó lại có công dụng lớn như thế, không biết những loại thảo dược khác còn có công dụng nào khác nữa a.
Vô Tâm huynh nếu muốn biết thì tất cả đã có trong kệ sách gian phòng nơi huynh ở muốn biết thông tin loại thảo dược gì tất cả đều có trong đó không những vậy phương pháp luyện đan cũng ghi rất rõ.
Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.
Cổ Viêm thân thiện cười híp mắt đáp lại.
Thời gian hái linh thảo chỉ diễn ra ba canh giờ vào mỗi buổi sáng sau khoảng thời gian đấy chúng đệ tử sẽ không được phép tiến vào trong, huynh có thể tranh thủ thời gian này lên Sinh Huyền Học Phủ để nghe lão sư bổ túc thêm một số kiến thức quan trọng nó rất có ích cho việc luyện đan sau này.
Thiếu nữ xinh đẹp áo lục mở miệng nhắc nhở thêm.
…….
Sinh Huyền phong, trên đỉnh có một học phủ hình thái cổ xưa diện tích không quá lớn điểm nổi bật trước phủ chính là hai con cự long bằng đá xanh dài chừng ba mét miệng nuốt long châu trong suốt lấp lánh rất sống động giống có thần long hiển uy.
Đây chính là Sinh Huyền Học Phủ!
Cổ Viêm ngước nhìn lên tấm biển hiệu trước phủ phấn khích thầm nói.
Bước vào trong học phủ có ba gian phòng lớn bên trong đã có không ít đệ tử ngồi chăm chú hướng mắt về phía đạo sư nghe giảng.
Tùy tiện bước vào gian phòng đầu tiên trước mặt là lão già Dương Vân Sinh ngồi ngay ngắn trên một tấm bồ đoàn phía bên dưới đám đệ tử ánh mắt kính ngưỡng nhìn về phía trước.
Vô Tâm, nếu đã đến rồi thì mau vào đi, đứng có mà đứng ở ngoài đó.
Bước vào phía bên trong trước mặt có ba loại bồ đoàn mỗi loại có hai hàng để ngồi từ cao xuống thấp lần lượt vàng sắc, tử sắc, hắc sắc còn bồ đoàn của lão già Trương Vân Sinh chính là một liên hoa hồng sắc lấp lánh ngồi trên thềm bậc thang cao nhất không khác gì là thần tiên đang ngước nhìn chúng phàm nhân uy nghiêm mà kính sợ.
"Ngồi vào vị trí đầu đi ".
Dương Vân Sinh lão giả nhìn hắn thần sắc uy nghiêm tùy ý duỗi ngón tay chỉ xuống phía bên dưới.
"Vị trí kia, tại trong bồ đoàn màu vàng, hàng đầu tiên ".
Lời này vừa nói ra lập tức tại trong phòng lớn đưa tới trầm thấp xôn xao âm thanh, rất nhiều đệ tử đều là mắt mang vẻ hâm mộ.
Bởi vì chiếc bồ đoàn này chính là đại diện cho đệ tử luyện sư tứ phẩm trở lên mới có tư cách ngồi, hàng tử sắc chính là dành cho tam phẩm và nhị phẩm, còn lại hắc sắc chính là dành cho nhất phẩm sử dụng.
Ngồi lên hàng đầu tiên coi như so với những đệ tử vào trước phải cúi đầu gọi một tiếng sư huynh.
Không nghĩ tới vào đến nội sơn vẫn còn phân biệt đẳng cấp, nhưng Cổ Viêm sớm đã quen với chuyện này chỉ là lần đầu được ngồi ở vị trí đầu mang lại cho hắn cảm giác như được vạn người kính ngưỡng ghen tỵ, cảm giác này đem lại cho người ta thích thú khó tả.
Bất quá bình thường đệ tử mới nhập môn, phần lớn đều là chỉ có thể dựa vào thực lực về sau dựa vào sức mình mà tự dành lấy tư cách lên ngồi, mà giống Cổ Viêm loại này, vừa vào cửa liền trực tiếp đã ban cho vị trí kim sắc bồ đoàn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vừa đặt mông xuống ngoài những ánh mắt ngưỡng mộ cũng không ít ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong số đó có một thanh niên tóc dài búi cao khuôn mặt khó coi nhất ánh mắt hắn nhìn về phí vị trí Cổ Viêm ngồi xuống một chút thiện cảm cũng không có.
Cách hành xử Dương Vân Sinh hôm nay chính là thiên vị, làm cho trong lòng của hắn cực kỳ ghen ghét cùng không cam lòng, một đệ tử bình thường lại không phải là đệ nhất bảng nội môn đại chiến dựa vào đâu lại có cái ưu ái này.