CHƯƠNG 240: TIỂU THẾ GIỚI
Ta biết cái con Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần vô dụng đó là thượng cổ hung thú địa vị trên thiên giới không tầm thường nhưng ai ngờ nó lại là sự tồn tại đứng đầu trong các sự tồn tại thật không làm ta thất vọng, nếu không phải nó bây giờ là thú cưng của ta thì ta cũng muốn nếm thử thịt của nó xem như thế nào, chắc sẽ thơm ngon lắm đây.
Cổ Viêm nghĩ đến thức ăn khóe lại miệng nhỏ rãi thèm thuồng.
Thiên La Dạ Nguyệt và Ngọc Nhi đều biết Cổ Viêm có tật ham ăn, nhưng không nghĩ đến hắn lại đánh chủ ý lên cả thượng cổ hung thú như Thái Sơ Thôn Thiên Thú Thần, xem ra trong mắt hắn tất cả yêu tộc chỉ là thức ăn cho hắn.
Cứ cái đà phát triển này của hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ là kẻ đứng đầu trên thiên giới, đến lúc đó toàn bộ yêu tộc trên thiên giới sẽ trở thành bữa ăn của hắn trong đó không chừng có cả bằng hữu của họ, cảnh tượng đó họ thật không dám tưởng tượng ra tiếp.
Giới thiệu như vậy là đủ rồi.
Các người còn không mau đem ta đến xem mấy con yêu thú bị nhốt đó đi.
Nhanh lên ta đói lắm rồi.
Cổ Viêm xoa cái bụng đói mặt mày nhăn nhó giục nói.
Hết nói nổi với tiểu tử này Ngọc Nhi tạm chiếu theo ý hắn trước rồi mới tùy cơ ứng biến khuyên hắn.
Vì không nhớ chính xác vị trí giam giữa đám hung thú, Ngọc Nhi chỉ còn cách sử dụng một tấm địa đồ bằng da thú ở trong giới chỉ ra quan sát lại, tấm địa đồ này có ghi rõ chi tiết từng vị trí quan trọng trong Tỏa Linh Tháp nên không khó để nàng tìm ra.
Theo như ghi chép trong địa đồ thì nơi giam giữ đám hung thú đó nằm ở ngay dưới đội quân khôi lỗi, tại phía bên trái tường đá bao bọc khu đấu trường có một phiến đá màu sẫm hơn những phiến đá còn lại, phiến đá đó chính là chìa khóa để mở ra phòng giam đám yêu thú.
Đặt bàn tay lên phiến đá màu sẫm Ngọc Nhi ấn nhẹ xuống lập tức cả đấu trường rung chuyển, tại phía vị trí của đội quân khôi lỗi ngay sau đó mặt đấy bị tách ra làm hai bên hiện ra một con đường thông với một mật đạo hướng xuống bên dưới.
Cả đám người Cổ Viêm cùng nhau bước xuống bậc thang phía dưới, bọn họ đi đến đâu thì lấp tức có ngọn đuốc tự động phát ra ánh lửa chiếu sáng đến đó không cần phải lo ngại không có ánh sáng.
Mật đạo này vô cùng dài bậc thang cũng rất nhiều phải đi hết gần nửa canh giờ mới tới nơi được, tại phía cuối thông đạo có ánh sáng chói mắt phát ra, bước qua nó chính thức họ được nhìn thấy toàn bộ hầm giam yêu thú của Tỏa Linh Tháp.
Trái với những gì mà Cổ Viêm tưởng tượng về hầm giam cấp yêu thú, hắn vốn nghĩ bọn chúng phải bị nhốt trong lồng sắt và suốt ngày gầm rú đòi được tự do, thì bên trong hầm giam này là một không gian thu nhỏ một thế giới rộng lớn chính xác hơn nó giống như một thảo nguyên với thảm cỏ xanh mơn mởn, bầu trời quang đãng mây trắng không khí trong lành, ở đây yêu thú tự do di chuyển thoải mái không có một xiếng xích hay lồng giam nào, điều này làm hắn có chút thất vọng, nếu được nghe bọn chúng gầm rú gào thét trong song sắt sẽ thú vị hơn rất nhiều.
Theo những gì sư phụ kể lại cho Ngọc Nhi thì thế giới thu nhỏ này chia thành ba tầng giống hệt như một thiên giới thu nhỏ, ở thế giới này yêu tộc đẳng cấp khác nhau từ cao tới thấp sẽ được phân vào các tầng khác nhau, mật độ linh khí cũng khác để cho yêu tộc dễ dàng tu luyện, khi nào yêu tộc đột phá cảnh giới cao nhất của tầng thứ nhất có thể chứa được sẽ tự động dược dịch chuyển lên tầng thứ hai, từ tầng thứ hai lên tầng thứ ba cũng sẽ tương tự như vậy.
Theo mật độ phân bố yêu tộc thì tầng thứ nhất sẽ chứa yêu tộc từ cảnh giới yêu tộc hạ cấp đến thú vương tương đương với thiên giới hạ tầng.
Tầng thứ hai sẽ chứa yêu tộc cấp độ thần thú đến siêu cấp thánh thú tương đương với thiên giới trung tầng.
Cuối cùng là tầng thứ ba là tầng cao cấp nhất nơi mà có được thiên địa linh khí nồng hậu nhất mà bất kì yêu tộc nào muốn đến đó tu luyện.
Ở tầng này sẽ là không gian danh cho yêu tộc từ cấp độ thiên yêu đến thái cổ thiên yêu, tuy nhiên theo phán đoán của Ngọc Nhi cùng lắm ở tầng này cao cấp nhất cũng chỉ là siêu cấp chí tôn thiên yêu còn thái cổ thiên yêu thì có vẻ gần như là không thể bởi vì nàng biết một vị đại năng yêu tộc sánh ngang với đại đế thiên chủ như Thiên La Dạ Nguyệt cho dù sư phụ nàng cũng không có khả năng nhốt nổi mà cho dù có nhốt cũng phải dùng đến thần vật như Huyền Linh Thánh Bảo mới có thể giam cầm nữ nhân này một thời gian dài như vậy.
Thần vật trời sinh có linh tính, lại hiếm có vô cùng, sư phụ nàng năm đó sở hữu được một kiện trong số chín kiện đã may mắn lắm rồi nhất định sẽ không còn kiện thứ hai.
Những kiện còn lại có khi hiện tại đã rơi vào tay các vị đại đế thiên chủ khác nắm giữ, chuyện này nàng không nắm chắc nhưng theo suy đoán của nàng bảy tám phần là có khả năng, thậm chí nàng còn nghi ngờ ngay cả Thiên La Dạ Nguyệt bạn thân và cũng là kẻ thù của sư phụ nàng cũng có thể đang nắm giữ một kiện nào đó cũng không chừng.
Nhưng trước mắt tạm bỏ qua chuyện đó qua một bên, hiện tại chuyện quan trọng hơn là khuyên Cổ Viêm không nên ăn thịt yêu tộc trong này, nàng tin nếu hắn nhìn thấy yêu tộc hóa hình thành người rồi sẽ cảm thấy nhàm chán không còn muốn ăn thịt họ nữa.
Quay đầu lại nhìn Cổ Viêm để khuyên bảo hắn thì lúc này không thấy bóng dáng hắn đâu ngay cả Thiên La Dạ Nguyệt cũng vậy không biết trong lúc nàng ta không để ý hai người này định làm ra trò quỷ quái gì đây.
Không để mất thêm nhiều thời gian thêm nữa Ngọc Nhi vội vã bay lên không trung dò xét vị trí của đám Cổ Viêm đang đứng.
Với tính cách của Cổ Viêm suốt ngày đi gây họa nơi nào có động tĩnh ồn ào thì nơi đó có mặt hắn và quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng hắn lúc này lại bắt đầu gây họa.
Tại vị trí nơi Thiên La Dạ Nguyệt lăng không trên bầu trời đang che miệng tủm tỉm cười đùa nhìn xuống phía bên dưới, có thể làm nàng ta bật cười như điên như dại như vậy cũng chỉ có Cổ Viêm ngu ngốc mà thôi.
Quan sát động tĩnh phía dưới, lúc này đây Ngọc Nhi không dám tin cảnh tượng phía dưới là do nam nhân của mình làm ra thật làm cho nàng cảm thấy quá mất mặt xấu hổ thay cho hắn.
Ở phía dưới đó là một khu vực lãnh thổ nhỏ do dám yêu tộc tự quản, bản thể của đám yêu tộc này là Thanh Vĩ Yêu Hồ thực lực mạnh nhất cũng chỉ là thú linh cấp độ này của chúng tương đương với cấp độ yêu thánh ở Phục Long Đại Lục, cũng may hiện tại trong tộc chỉ có tộc trưởng của chúng đạt đến cấp độ này còn lại chỉ là đám yêu thú từ nhất cấp đến thượng cấp, mặc dù đã hóa hình thành người nhưng vẫn chưa hoàn toàn vẫn còn nhiều điểm giống yêu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hiện lại việc xấu hổ mà Cổ Viêm đang làm chính là tóm lấy đuôi của một tiểu nha đầu mới chỉ là yêu thú hạ cấp dùng cái miệng với hàm răng sắc nhọn của mình cắn vào mông nàng ta làm nàng ta kêu gào thảm thiết trông rất đáng thương.
Đám yêu tộc bên cạnh thì hiện tại đang vậy quanh không dám manh động vì sợ tên tiểu tử này bí quá mà làm liều tổn hại đến cô bé, nhưng một khi hắn bất cẩn bọn họ ngay lấp tức xông vào cứu cô bé và thẳng tay lấy mạng hắn.
Gia gia, cứu con tên điên này hắn nói nếu con không cho hắn một miếng thịt trên người thì nhất định hắn sẽ không chịu buông tha cho con.
Tiểu nha đầu đáng thương nức nở vừa khóc vừa nói.
Cháu yêu của ta đừng sợ, có gia gia ở đây nhất định sẽ không để con chịu bất kì tổn thương nào đâu.
Lão giả tộc trưởng khuôn mặt già nua khẽ chấn an.
Nghe được âm thanh ấm áp của gia gia mình tiểu nha đầu này cũng bớt lo sợ mà khóc ầm ĩ như trước nàng tin với thân thủ của gia gia nàng nhất định không để nàng mất mạng trong tay tên tiểu tử điên khùng này.
Tiểu tử thối loài người, rốt cuộc ngươi đến từ đâu tại sao ngươi lại có thể vào bên trong không gian giới này được, ngươi mau nói rõ đi ngươi và vị đại năng đó có quan hệ gì, tại sao lại cố tình đến đây là khó tộc của bọn ta.
Lão giả tộc trưởng khàn giọng mở miệng khẽ dò hỏi.
Lão tử đếch biết đại năng này đại năng nọ mà các ngươi đang nói tới, lão tử chỉ biết hiện giờ lão tử đang rất đói, chỉ cần các ngươi chịu hi sinh một tộc nhân để ta mần thịt nhắm rượu ta đảm bảo sẽ không làm khó các ngươi.
Bằng không đừng trách lão tử ta độc ác mà ra tay đồ sát tất cả các ngươi.
Cổ Viêm quét cặp mắt sắc lạnh nhìn chúng nhân mở miệng cảnh cáo nói.
Hóa ra tiểu tử này không quan hệ gì với vị đại năng đó, vậy chỉ có một khả năng hắn bị người nào đó sử dụng Tỏa Linh Tháp nhốt lại.
Vị tộc trưởng già nua gật gù lẩm bẩm trong đầu.
Tộc trưởng phải làm sao đây, tên tiểu tử điên này rõ ràng cố tình làm loạn, mà chúng ta vì một cấm luật ở đây không thể tự ý sử dụng sức mạnh ra tay được, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ e rằng cháu ngài.
Đám súc vật hôi hám các ngươi mau cút ra chỗ khác cho ta, nếu làm ta nổi giận ta bóp chết nó đó.
Cổ Viêm nhăn mặt cảnh cáo.
Viêm ca, huynh làm loạn đủ rồi đấy, mau dừng tay lại đi.
Từ phía xa có âm thanh trong trẻo của nữ nhân truyền đến tai hắn, chỉ nghe một lần là hắn nhận ra ngay đó không ai khác chính là Ngọc Nhi.
Vừa nhìn thấy Ngọc Nhi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng làm cho hắn run bần bật vội thả tiểu nha đầu yêu tộc này ra, hắn không dám tưởng tượng làm nàng giận sẽ có hậu quả ra sao.
Tiểu nha đầu yêu tộc sau khi được Cổ Viêm thả trong lòng vẫn còn sợ hãi vội vã chạy đến ôm gia gia mình để được gia gia an ủi dỗ dành.
Viêm ca, có phải huynh nên cho ta lời giải thích không, ta vừa mới rời mắt huynh có một lúc, huynh lại gây chuyện là sao.
Huynh mau giải thích rõ ràng đi?
Ngọc Nhi nhíu mày tra hỏi nói.
Tại vì ta đói quá ta không nhịn được, mấy ngày nay ta đâu có thứ gì bỏ vào miệng, ta bắt tiểu yêu tộc đó với ý định chỉ xin nó một miếng thịt đùi để ăn, ta đâu có ý định giết nó vậy mà cả bầy của chúng xúm lại đòi tấn công ta.