CHƯƠNG 115: PHÂN CẤP VŨ KHÍ TRÊN THIÊN GIỚI
Ngọc Nhi đáp lại.
Ngươi coi thường ta quá rồi đấy, về những mặt khác có thể bây giờ ta còn thua kém rất nhiều người khác, nhưng về mặt tốc độ ta mà không đứng nhất cũng không có kẻ nào dám đứng thứ hai đâu đấy.
Cổ Viêm cười đắc ý nói.
Có chắc không, đến lúc thua ra đó đừng có mà khóc lóc buồn bã đó.
Ngọc Nhi bật cười nói.
Khóc?
Sao ta phải khóc, dù thắng hay thua ta vẫn là người sướng nhất ha ha.
Cổ Viêm cười lớn đáp lại.
Đồ quỷ nhà huynh lại thế rồi, không nói với huynh nữa, nếu huynh có bản lãnh lớn đến vậy thì đuổi theo ta đi, không đuổi kịp mà thua xem ta xử trí huynh ra sao!
Ngọc Nhi đỏ mặt xấu hổ vừa dứt lời liền biến thành một đạo quang sắc đỏ phóng thẳng lên bầu trời với tốc độ cực nhanh chớp mắt đã không thấy dấu vết.
Bạch Linh chúng ta cũng đi thôi.
Cổ Viêm hai tay bế nàng lên nhìn nàng cười nói.
Huynh có chắc sẽ đuổi kịp Ngọc Nhi tỷ không vậy?
Bạch Linh nét mặt nghi ngờ lên tiếng hỏi lại.
Ta bảo được là được, ta đã nói trong cái vũ trụ này không ai có tốc độ nhanh hơn ta đâu?
Cổ Viêm đáp lại.
Quang Thiên Sinh Linh Tinh!
Tốc độ ánh sáng.
Đúng như cái tên mà Cổ Viêm đã nói, sức mạnh của Quang Thiên Sinh Linh Tinh cho phép hắn ta có thể đạt được tốc độ ngang bằng thậm chí hơn tốc độ ánh sáng, với năng lực này trong vòng chưa đến một giây, chỉ một cái nhún người hắn ta có thể nhảy từ hành tinh này sang hành tinh khác mà không tốn chút sức huống chi là một mặt trăng nhỏ bé.
Cả cơ thể hắn lúc này biến thành một đạo kim sắc phóng thẳng lên bầu trời chớp mắt một cái đã phóng thẳng ra khỏi bầu khí quyển của hành tinh Phục Long Đại Lục mà lúc này hắn lại dừng lại nhìn trước mắt cách đó không xa chính là mặt trăng, từ khoảng cách này họ có thể nhìn thấy đạo quang sắc đỏ khác đang tiến tới hướng của mặt trăng, đạo quang sắc này chính là của Ngọc Nhi.
Viêm ca thần kỳ, quá không ngờ huynh còn có năng lực này, ta không nghĩ chúng ta có thể đuổi kịp Ngọc Nhi tỷ đấy.
Bạch Linh hiện vẻ vui sướng phấn khích nói.
Thấy chưa ta đã bảo rồi, Ngọc Nhi về tu vi thực lực hiện giờ ta không bằng cô ta, nhưng về mặt tốc độ cô ta không cách nào bằng ta được đâu.
Cổ Viêm đắc ý cười, sau đó lại tiếp tục tăng tốc di chuyển, chỉ trong một cái nháy mắt hắn đã vượt qua phía trước Ngọc Nhi đáp xuống phía dưới mặt trăng.
Ngọc Nhi thấy cảnh tượng này sắc mặt đại biến, nàng cứ tưởng Cổ Viêm chỉ đang nói đùa không ngờ là thật hắn đích thực đã vượt qua tốc độ của nàng mà đáp xuống phía dưới trước.
Phía bên dưới mặt trăng Ngọc Nhi đang định tức giận quát hắn một trận cho hả giận, thì đột nhiên lúc này trông thấy cảnh tượng hắn ôm cổ đến khó thở khiến nàng không khỏi lo lắng vội chạy đến vị trí của hắn dò hỏi.
Cổ Viêm rốt cuộc bị sao vậy, vừa nãy còn chạy nhảy tung tăng được, sao giờ lại thành ra như vậy.
Ngọc Nhi nhìn Bạch Linh nhíu mày hỏi.
Ta cũng không biết, có thể do môi trường bên ngoài này không có không khí nên mới thành ra như vậy.
Bạch Linh đáp lại.
Thì ra là như vậy, ta quên mất với thân thể người phàm huynh ấy hiện giờ không thể tồn tại được ngoài không gian vũ trụ, làm ta …
Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra từ một viên đan dược màu đen đưa vào miệng hắn, lúc này cảm giác khó thở đã biến mất hắn lại có thể hoạt động bình thường trở lại.
Thần kỳ quá, thứ ngươi cho ta uống là gì vậy?
Cổ Viêm vẻ mặt tò mò quay sang nhìn Ngọc Nhi hỏi.
Chỉ là loại đan dược giúp những kẻ tu vi thấp như huynh muốn tồn tại ngoài vũ trụ dùng đến mà thôi, tác dụng cũng không có nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là mười hai canh giờ.
Ngọc Nhi mở miệng đáp lại.
Trên thế gian này lại có thứ đan dược thần kỳ đến vậy sao, thú vị thật, các ngươi nhìn xem ở trên mặt trăng mặc dù không có sinh linh nào sống nhưng mà ta phải nói ở trên này rất tuyệt chỉ nhảy nhẹ một cái mà đã bay cao đến chừng này đừng nói là võ giả người thường còn làm được đấy.
Cổ Viêm thích thú bật nhảy vừa cười vừa nói.
Có gì làm lạ đâu, môi trường không có trọng lực đương nhiên ai cũng có thể làm được.
Ngọc Nhi khuôn mặt hài hước đáp lại.
Nếu ta cả đã lên đây rồi vậy chúng ta bắt đầu nghi thức " phá trinh " thôi.
Bạch Linh đâu còn đứng ngây ra đó làm gì mau cởi hết sạch y phục và chổng mông lên cho ta.
Cổ Viêm hét lớn chỉ tay về phía nàng rõng rạc ra lệnh nói.
Ở đây luôn sao, lỡ như có ai đó đi qua thì biết làm sao đây.
Bạch Linh đỏ mặt xấu hổ đáp lại.
Làm gì có ai rảnh hơn chúng ta ở đây, còn không mau cởi ra là ta đi ngủ đấy.
Cổ Viêm mở miệng đáp lại.
Ngọc Nhi có thể hiểu cảm giác của Bạch Linh tại một nơi xa lạ rộng lớn như vậy đừng nói là nữ nhân này cho dù là nàng cũng không thể an tâm mà làm chuyện đó với Cổ Viêm cho được.
Tỏa Linh Tháp.
Ngọc Nhi lấy từ giới chỉ ra một tòa tháp màu trắng như pha lê nhỏ bằng lòng bàn tay ném ra phía trước mặt đất, lập tức tòa tháp này phóng to ra.
Tòa tháp rộng lớn này có bốn tầng từ bên ngoài nhìn vào trên tháp có nhất nhiều hoa văn điêu khắc tinh xảo lấp lánh lộng lẫy trông không khác gì một cung điện thu nhỏ đủ thấy độ trân quý cũng như công sức người bỏ công sức thời gian làm ra nó không ít chút nào mới có thể làm được.
Đây là thần khí Tỏa Linh Tháp của ta, thường là nơi ở cũng là nơi bế quan tu luyện của ta mỗi lúc đi xa, hai người thấy sao, có đẹp không?
Ngọc Nhi mở miệng giới thiệu nói.
Đẹp đẹp lắm, với thời tiết trăng thanh gió mát mà được ở trong một tòa tháp lộng lẫy như cung điện thế này mà ngủ thì quá tuyệt với ông mặt trời luôn.
Cổ Viêm ngẩn đầu nhìn tòa tháp vẻ mặt vui sướng nói.
Huynh vui là được, vậy mau vào trong thôi.
Ngọc Nhi dứt lời bước lên phía trước kết thành những thủ ấn phức tạp trước tòa tháp lấp tức trận pháp ở trước cửa tháp được hóa giải, cánh cửa lớn cũng từ từ mở ra phía bên trong có ánh sáng chói mắt chiếu rọi ra.
Bước vào bên trong ngay từ tầng đầu tiên bước vào chính là một đấu trường cổ xưa rộng lớn, bên trong đấu trường có hàng trăm khôi lỗi cầm binh khí giống không khác gì đội quân thiện chiến.
Bên trong đầu trường ngoài đội quân hùng mạnh ra còn có rất nhiều giá treo binh khí với đủ chủng loại binh khí khác nhau, từ thương, khiên, kiếm, cung, trùy, trường tiên đủ các loại không thiếu thứ gì cả.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà Cổ Viêm không khỏi sáng lên lấp lánh quang mang, trong lòng thầm nghĩ không biết Ngọc Nhi ở thiên giới địa vị cao cỡ nào giàu có cỡ nào mà lại có số lượng tài nguyên vừa quý giá vừa nhiều đến vậy đừng nói là hàng ngàn kiện binh khí cho dù là một kiện thôi mà mang xuống Phục Long Đại Lục bán cũng đủ cho con cháu ăn chơi mười đời cũng không hết huống chi là ngàn kiện.
Ta có thể xuống phía bên dưới xem thử được không?
Cổ Viêm vẻ mặt háo hức nhìn nàng nói.
Tùy huynh thôi, huynh thích thế nào muội chiều thế đấy.
Ngọc Nhi gật đầu cười đáp lại.
Được sự chấp thuận của Ngọc Nhi, Cổ Viêm không dấu nổi sự vui sướng vội vã chạy xuống phía bên dưới đấu trường xem thử, để tiện trông chừng tiểu tử này làm loạn Ngọc Nhi nắm tay Bạch Linh cùng xuống phía bên dưới xem.
Vì bản tính tò mò của mình, Cổ Viêm vội tiến đến gần phía đám khôi lỗi, vừa chạm vào chúng lập tức đám khôi lỗi này liên mở mắt, hai con mắt của chúng đỏ ngầu, vừa nhìn thấy Cổ Viêm tay liền nắm trường thương xếp thành đội hình vây quanh hắn mà công kích.
Ầm ….
Hàng chục mũi thương lấy thân thể Cổ Viêm làm trung tâm nhắm vào hắn mà phóng tới, với tốc độ này cho dù là võ thần cảnh cũng khó mà đỡ nổi chỉ biết sau đó có tiếng nổ lớn vang lên không gian xung quanh mù mịt khói bụi che lấp tầm nhìn.
Ngọc Nhi tỷ Cổ Viêm liệu không sao chứ.
Bạch Linh vẻ mặt lo lắng hỏi.
Cổ Viêm đâu phải người thường muội không cần phải lo sợ, chỉ dựa vào thân thể phàm nhân của mình mà huynh ấy có thể vượt qua tốc độ của ta thì với những đòn công kích bình thường của đám khôi lỗi này có thể làm khó huynh ấy sao?
Ngọc Nhi tự tin cười đáp lại.
Hộc hộc!
Sao cái đám khôi lỗi này hung giữ vậy, ta mới có chạm nhẹ vào thôi mà chúng đã đòi lấy mạng ta, nếu không phải ta phản xạ nhanh thì có lẽ lúc này đã bị chúng đâm cho mấy chục nhát vào người rồi, đáng sợ quá.
Chớp mắt Cổ Viêm đã núp sau lưng của hai nàng cả người đổ mồ hôi hột thở hồng hộc khiếp sợ nói.
Chỉ được cái chạy nhanh là tài.
Đám khôi lỗi này ngoài ta ra chúng sẽ không nghe lệnh bất cứ ai, không những vậy chỉ cần là người lạ chạm vào chúng, chúng sẽ lập tức phản công lại ngay.
Lần sau muốn động vào đồ gì thì nên hỏi ý kiến chủ nhân của nó trước biết chưa.
Ngọc Nhi véo má hắn nhíu mày cười trách mắng nói.
Ngọc Nhi tỷ tất cả những vũ khí này có phải cũng là thần khí giống như lần trước tỷ sử dụng để giao đấu với ta đúng không?
Bạch Linh tò mò hỏi.
Nhắc đến thần khí ta phải giải thích qua cho mọi người biết một số thông tin về phân chia vũ khí trên thiên giới.
Ở thiên giới vũ khí được phân chia thành bảy loại khác nhau từ thấp đến cao lần lượt là Linh Khí, Thánh Khí (tương đương với vũ khí cấp Thiên Bảo ở Phục Long Đại Lục), Siêu Thánh Khí, Thần Khí, Siêu Thần Khí, Thần Vật, Tuyệt Thế Thần Vật hay có tên khác là Thái Cổ Thần Vật hoặc Thượng Cổ Thần Vật.
Từ Linh Khí đến Siêu Thần Khí do con người chế tạo ra trong một loại đều phân ra thành nhiều loại nhỏ tự hạ phẩm đến trung phẩm đến thượng phẩm.
Thần Vật do thiên địa ngưng tụ hàng ngàn vạn năm mới có thể hình thành số lượng đương nhiên là vô cùng ít ỏi những người có thể sở hữu chúng đa phần là thuộc về các thế lực lớn trên thiên giới, một số thì vẫn còn lưu lạc khắp nơi trên thiên giới không rõ nguồn gốc nhưng một khi bị phát hiện sẽ gây lên một trận mưa tanh gió máu tranh đoạt.
Mỗi loại Thần Vật đều mang trong mình những năng lực thần kì khác nhau có loại công kích, có loại phụ trợ, có loại phòng ngự nhưng tất cả đều là loại năng lực đỉnh cấp rơi vào tay bất kỳ ai cũng giống như hổ mọc thêm cánh có thể giúp họ thay đổi số phận của mình.
Riêng Tuyệt Thế Thần Vật hay còn gọi cái tên khác Thái Cổ Thần Vật hoặc Thượng Cổ Thần Vật ý nói nhưng bảo vật xuất hiện từ thời thượng cổ nơi thiên giới bắt đầu hình thành thì lúc đó bọn chúng cũng đã xuất hiện.
Tuyệt Thế Thần Vật có sức mạnh vượt qua tất cả các loại thần vật khác, hiện giờ trên thiên giới có tất cả chín Tuyệt Thế Thần Vật trong đó năm trong chín kiện do thượng cổ hung thú giữ nguyên cho mình, bốn kiện còn lại thì có ba kiện thuộc quyền sở hữu của nhân tộc, yêu tộc, ma tộc và kiện còn lại thì vẫn còn lưu lạc ở thế giới bên ngoài.