Chương 6: Ha ha ha... Ta không điên

Hải Trình

Chương 6: Ha ha ha... Ta không điên

"Ông này, làm gì mà nhăn nhó với con trai thế, dù sao nó cũng là đứa duy nhất còn sống, đầu óc bị va đập một tí cũng bình thường." Một giọng nữ đáp lại sau đó.

"Cái quái gì thế? Mấy người là ai vậy? Sao dám nói ta đầu óc vấn đề? Ta đây rất là tỉnh táo, 100% tỉnh táo." Long bực dọc nói.

"Ta là ba mẹ của con, con trai." Giọng nữ ấm áp trả lời hắn.

"Bớt giỡn, đã phỉ báng trí thông minh của ta còn giả dạng làm ba mẹ ta, các người thật quá đáng" Long bắt đầu tức giận, cảm giác như bị người ta bỡn cợt.

"Bà nó, thằng nhóc này xem ra bị đập đầu nặng quá rồi, đến cả chúng ta cũng không nhận ra."

"Con mới ra đời thì chúng ta chết rồi thì làm sao mà nhận ra được. Ông cứ nói quá, tội nghiệp thằng nhỏ"

"Mấy người nói cái gì thế? Đi ra đây đừng lẩn trốn nữa!" Long hét về phía bóng tối chung quanh hắn.

"Zitttttt…" Bỗng cuồng phong từ đâu kéo đến xoắn thành vòi rồng, xé toan bóng tối chung quanh Long. Bóng tối bị vặn nát tan rồi bốc lên, xoắn lại với nhau tụ lại thành 2 quả cầu đen. Hai quả cầu đó trong nháy mắt phóng to lên kích thước khủng bố và hút hết toàn bộ bóng tối xung quanh. Sau khi hút hết tất cả chung quanh Long chỉ còn một màu trắng xóa, mây khói lượng lờ tạo một cảm giác kỳ quái. Sau khi nhìn quanh hắn tập trung về phía hai quả cầu với vẻ cảnh giác đề phòng, chỉ cần có gì nguy hiểm hắn sẽ phóng hết tốc lực chạy đi. Nhưng không như hắn nghĩ, hai quả cầu sau khi to lên kích thước tối đa nó bắt đầu thu nhỏ lại. Sau khi rút nhỏ lại lớn hơn hắn một chút thì ngưng lại rồi từ tự vặn vẹo một cách kinh dị.

Long vừa từ từ lui lại vừa cảnh giác cao độ với hai quả cầu đang vặn vẹo. Hắn không dám chạy nhanh vì sợ kích động quả cầu có thể phát nổ.

"Nhìn như hai quả boom, nổ một phát chắc kinh lắm"

Nhưng lui được một chút thì hai quả cầu sau khi vặn vẹo bắt đầu định hình lại là hai con cá. Hình dáng của chúng y chang hai con cá "Bố" "Mẹ" đã chết.

"Chẳng lẽ cá chết cũng thành ma?" Đó là điều đầu tiên Long nghĩ đến.

Hai con cá đen phiên bản thu nhỏ của cá "Bố" "Mẹ" từ từ bơi đến gần hắn. Vừa bơi đến thì con cá "Mẹ" đã nhào lại ôm hắn bằng hai cái vây cá.

"Tội nghiệp con trai, vừa sinh ra đã chịu đủ thứ hành hạ, cũng may con còn sống không như anh em khác… Òa…" Nói đên đây cá "Mẹ" bắt đầu khóc lóc nức nở.

Ông "Bố" của hắn chỉ biết lắc đầu thở dài rồi tới an ủi "Mẹ".

"Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ chúng ta chỉ có thể chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể để tăng khả năng cho nó sống sót" Nghe "Bố" nói thế "Mẹ" mới thôi không khóc nữa.

"Giờ ta sẽ giải thích cho con mọi thứ mà ta biết, hỏi đi con trai! Nhanh lên! Thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa." Nghiêm khuôn mặt của mình lại, "Bố" của Long mới nói với hắn. Long sửng sốt, hiện có hằng triệu câu hỏi muốn hỏi nhưng hắn phải nén lại và suy nghĩ điều cần thiết nhất hiện tại.

"Tại sao thời gian của hai người không còn nhiều?" Long đắn đó hỏi. Dù sao thì hai con cá này hiện tại là hai sinh vật duy nhất có thể giao tiếp với Long. Không chỉ cứu mạng hắn mà Long cần tìm hiểu thêm nhiều thông tin về thế giới này. Hắn ta không thể để hai sinh vật này chết được. "Bố" nhìn qua "Mẹ" với ánh mắt đầy thương tâm, "Mẹ" cũng đáp lại với cái nhìn không nỡ.

"Hiện tại chúng ta trên cơ bản là đã chết. Sau khi chuyển giao toàn bộ Adsa qua cho con để con có thể sống sót, chúng ta chỉ còn sót lại một ít Adsa. Số năng lượng này chỉ đủ để duy trì cho chúng ta nói chuyện với con một lát, sau đó chúng ta sẽ thật sự chết đi." "Bố" hắn chậm rãi nói ra.

"Mà Adsa là cái gì thế?" Long thấy từ này nói đến nhiều mà chả hiểu nó là gì.

"Đó là tên gọi của năng lượng sống chúng ta phải trải qua huấn luyện, tập dượt và trau dồi cực khổ mới có thể tạo ra. Tóm lại nó là một dạng năng lượng chúng ta sử dụng vào nhiều mục đích, chủ yếu là chiến đấu. Sức mạnh của một sinh vật phụ thuộc vào nhiều yếu tố nhưng đầu tiên và quan trọng nhất là lượng Adsa mà nó có. Tiếp theo là khả năng điều khiển Adsa. Cuối cùng là kỹ năng."

"Thì ra là một dạng năng lượng như Chakra, Ki, Mana." Sau khi ngẫm nghĩ hắn lại tiếp tục hỏi.

"Tại sao hai người lại vì ta làm nhiều chuyện như thế? Kể cả năng lượng khó khăn có được cũng đưa hết cho ta." Long khó hiểu.

"Đơn giản thôi, vì chúng ta là bố mẹ của con…" "Mẹ" nói được một nữa thì lại kìm không nổi bắt đầu ôm mặt khóc.

"Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, không phải lúc khóc lóc. Hỏi chuyện chính đi nhóc" "Bố" của hắn miệng nói thế nhưng trong giọng nói đã biểu lộ cảm xúc của ông ấy.

"Nơi này là nơi nào?" Long nhanh chóng hỏi

"Đây là rìa giao giới hải quốc Katal và hải vực Teras. Katal là vương quốc của Hải vương Samurada. Còn hải vực Teras là nơi cư ngụ của ma thú. Phần rìa giao giới được ngăn cách bởi vực thẳm Profuda. Chúng ta đang ở bên dưới nó." Cá "Bố" nói một chút rồi quan sát khuôn mặt ngu ngơ của Long. Ông lắc đầu rồi nói tiếp.

"Tóm lại là chúng ta bị kẻ khác hãm hại trên đường nên đến nông nỗi này."

Long hỏi: "Ai? Tại sao lại hãm hại hai người?"

"Thằng nhóc như con thì quan tâm chuyện đó làm gì? Trước tiên hãy thoát khỏi đây đã. Nếu thoát ra rồi thì hãy đi đến Katal tìm cách gặp Nữ vương Thetis xin người giúp đỡ và nói với người rằng hãy cẩn thận với Pontus. Nghe rõ chưa?"

"Vâng, đã rõ!" Long trả lời trịnh trọng. Đây cũng là ô dù cho hắn hoặc chí ít là mục tiêu bước đầu ở cái thế giới lạ lẫm này, nên hẳn tập trung lắng nghe, ghi nhớ từng chữ từng chữ.

"Được rồi,giờ ta đã đưa toàn bộ Ahsa mà chúng ta có sang cho con. Do sức mạnh chưa đủ, ta sẽ phong ấn nó lại và chỉ mở ra từng phần khi con đã đủ thực lực có thể kiểm soát nó."

"Có cách nào có thể cứu sống hai người không?" Đột nhiên Long hỏi. Cá "Bố", cá "Mẹ" nhìn nhau im lặng trao đổi gì đó, sau đó thở dài như giải tỏa được tâm trạng. Sau đó cá "Bố" vừa cười vừa nói với Long.

"Cách thì cũng có đó, chúng ta vì chưa hoàn toàn chết đi, linh hồn vẫn còn tồn tại độc lập do đặc trưng của tộc. Chỉ cần có thể lưu giữ linh hồn cho đến khi tìm được thể xác thích hợp hoặc thần dược có thể phục hồi lại cơ thể cũ là có thể hồi phục."

Nghe thấy thế Long phấn chấn tinh thần hẳn lên. Thấy khuôn mặt vui vẻ của hắn, cá "Bố" dội một gáo nước lạnh.

"Đừng ảo tưởng nhóc con, việc lưu trữ linh hồn không đơn giản đâu. Đầu tiên nó cần một nơi chứa thích hợp và đủ lớn, tiếp theo chúng ta cần một lượng Adsa khổng lồ để thực hiện việc đó. Cho dù chúng ta để cho bản thân rơi vào trạng thái ngủ đông để hạn chế tốn năng lượng thì lượng Adsa để lưu giữ linh hồn cho đến khi tìm được cơ thể thích hợp cũng rất lớn. Việc này là bất khả thi mới một thằng nhóc như con."

Long trầm ngâm một chút, hắn cần suy nghĩ. Cái đầu cá trước đây dùng để code của hắn bắt đầu làm việc trở lại.

(Ding) Sử dụng kỹ năng lạ
"Unlock kỹ năng bị động vĩnh viễn (The Spirit Of Programmer)
Khả năng giao tiếp: Có khả năng giao tiếp với mọi sinh vật có trí thông minh hoặc ngôn ngữ giao tiếp riêng.
Khả năng thích nghi: Luôn có khả năng thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Kháng tất cả các hiệu ứng bất lợi 25% do hoàn cảnh môi trường mang lại.
Khả năng học hỏi: Có thể dễ dàng học tập, tiếp thu rèn luyện nhanh hơn 50%, hiệu quả tăng thêm 30%.
Khả năng làm việc nhóm: Thành viên chung nhóm có hiệu suất tăng lên. Tất cả các chỉ số cơ bản tăng thêm 10%. Hiệu suất của nhóm tăng lên tùy theo số lượng thành viên trong nhóm. Mỗi thành viên tăng thêm 5%, tối đa 35%.
Khả năng xử lý tình huống: Tăng tốc độ phân tích, xử lý, kiểm tra dựa vào độ lớn của năng lượng tinh thần."

Một tràng âm thanh vang lên trong đầu Long, mặt hắn ngu cả ra. Sau khi mặt đơ đơ được một lúc thì hắn hú lên như một thổ dân da đỏ xung trận bằng tất cả sức lực.

"Hú hú hú hú…. Bug rồi, lỗi hệ thống rồi. Hahaha" Rồi hắn cười lên như điên như dại.

"Bố" và "Mẹ" nhìn hắn rồi lắc đầu thở dài.

"Thằng nhỏ nó lo cho chúng ta nên điên rồi, ôi con trai tôi" "Mẹ" hắn nhào tới ôm hắn vào lòng rồi thất thanh khóc lên.

"Hahaha… con không có điên, con tìm được cách cứu hai người rồi"