Chương 2: Chính Xác Là Con Mẹ Nó Đen Còn Hơn Cả Chó

Hải Trình

Chương 2: Chính Xác Là Con Mẹ Nó Đen Còn Hơn Cả Chó

Trên đường về, mưa to gió lớn, mây đen kéo đầy trời nên đường xá tối tăm, nhìn xa lắm cũng chỉ cỡ chục mét trở xuống. Hắn vốn tính cẩn thận nên đi khá chậm. Đang bon bon trên đường về nhà, khoảng 2-3 km nữa là về đến nhà hắn, đoạn đường Lê Văn Chí ra ngã ba Hoàng Diệu. Hắn ôm cua, bất thình lình một chiếc container đi ngược chiều hắn từ đâu lao ra bên kia khúc cua. Tốc độ chiêc xe khá cao, hắn liền đánh tay lái sang phải để lao vào trong lề gấp. Tài xế xe container có thể đã nhìn thấy hắn nên bẻ mạnh tay để tránh hắn nên chiếc xe may mắn chạy xượt qua hắn, đuôi xe quẹt vỡ kính chiếu hậu xe máy của hắn. Mọi thứ xung quanh hắn dường như tất cả chậm lại, hắn có thể nhìn thấy rõ bánh xe sau to lớn của xe container đưa ngang mặt hắn, chỉ cần hắn đưa tay là có thể chạm vô được. Hắn nghe rõ tiếng lốp cao su xe mài trên đường nhựa rồi một tiếng "ẦM" to và rõ, xe của hắn đâm vào bên đường, làm hắn tỉnh táo lại.
"Uỳnh…!" Chiếc xe container lao mạnh lên lề đâm cực mạnh vào cột điện nhờ thế mới dừng lại được. Hắn cảm thấy tử thần như vừa lướt nhẹ nhàng qua cổ hắn, hắn sợ, cực kỳ sợ, mồ hôi lạnh chảy ra ướt hết áo sơ mi của hắn bên dưới lớp áo mưa nhựa PVC. Hắn ngây đơ ở đó rồi một cơn lạnh không biết là do mưa hay do mồ hôi chạy dọc sóng lưng làm hắn rùng mình môt cái rồi tỉnh táo lại. Hít một hơi khí lạnh thật sâu, hắn nhìn qua chiếc xe container đang nằm yên bóc khói bên kia đường.
"Cái đ** con m** nó, đi không nhìn đường hả thằng khốn!! " Hắn mắng to lên, sau một hồi không thấy động tĩnh, hắn bắt đầu lo lắn gã tài xế đã chết. Hắn không thấy tài xế đi ra khỏi xe nên không thể nào đã bỏ chạy được, hắn đánh liều chạy lại xem sao, dù sao hắn cũng không thể bỏ mặc được, mặc dù hắn còn đang tức khí vì chút nữa là hắn bị người ta giết chết rồi.
Hắn chạy nhanh lại chiếc xe container. Đầu chiếc xe bể nát, lún hẳn vào trong, e rằng gã tài xế chắc cũng khó sống nổi. Sau khi leo lên cửa xe, hắn thấy gã tài xế, một người đàn ông tầm 40, đầu bê bết máu.
"Phù…!" Hắn thở ra một hơi. May mắn, gã còn sống, chắc phúc đức ông bà gã tài xế để lại. Gã may mắn bị húc văng vào chỗ không bị va chạm nên không bị ép bẹp dí. Cũng do đeo dây an toàn thêm túi khí giúp giảm lực va đập nên cứu gã được một mạng. Máu bê bết do trán hắn bị rạch một đường, nhìn khá kinh khủng nhưng cũng không nghiêm trọng.
Sau khi xem xét gã tài xế, Long mới mở cửa xe ra. Do va chạm mạnh cửa xe đã biến dạng và kẹt cứng. Đang lo lắng làm sao mở được cửa xe thì dân chúng nghe va chạm đã chạy ra giúp hắn cứu gã tài xế ra. Đem gã tài xế đặt lên lề đường, để người dân sơ cứu gã. Hắn mới nhớ ra cuộc hẹn hôm nay.
"Kiểu này lên đồn lấy lời khai cũng vài tiếng, xem như buổi hẹn với thằng Chấn đi tong rồi" Vừa nói hắn vừa rút điện thoại ra để báo Chấn hủy cuộc hẹn. Đang loay hoay đợi điện thoại của chiến hữu thì hắn thấy cái xe máy của mình nằm chổng chơ trong lùm cỏ. Vừa nghe điện vừa đi từ từ đến chiếc xe.
"Thằng này làm gì mà không nghe điện thế này" Sau một hồi không ai nghe điện hắn chỉ biết bực dọc.
Sau khi đến bên chiếc xe, Long dựng chiếc xe lên, thì thấy chắn bùn trước vỡ nát do đâm vào cây.
"Đ**, đen quá, đâm vào lùm mà không ngờ trúng gốc cây"
Hắn chỉ biết mắng thầm cho giải tỏa nỗi phiền tức trong lòng. Vừa dẫn bộ xe từ từ đi vào hiên nhà dân trú mưa đợi cảnh sát đến hắn vừa suy nghĩ nên khai báo cái gì. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ nên cũng không để ý đến chung quanh, vừa đúng ngay lúc ấy cây cột điện bị xe container đâm nghiêng bị một trận giông thổi qua nên bắt đầu lung lây. Tiếng thét cảnh báo của người dân làm hắn bừng tỉnh, hắn nhìn sang thì thấy cây cột điện cao hơn 12m, đường kính tầm 40cm, nhìn kiểu gì cũng nặng cỡ 1 tấn, nếu rớt trúng thì không chết cũng thương nặng. Tất nhiên hướng ngã của cây cột điện đó là thẳng vào hắn.
"CÁI Đ* M*!!!" Hắn mắng to rồi bỏ chiếc xe, nhảy sang bên để tránh.
"ẦM" Cây cột ngã thẳng vào chiếc xe rồi chẻ nó gần như làm đôi. Hắn khẩn trương lồm cồm bò dậy thì đồng thời dây điện đứt ra rớt trúng ngay dưới chân hắn. May mắn hắn đứng lên kịp thời, nhưng nguy cơ của hắn vẫn còn. Lúc này hắn bình tĩnh đến lạ thường, nếu người khác thì đã hoảng sợ và chạy đi rồi, nhưng hắn biết chỉ cần hắn chạy là cái mạng nhỏ của hắn cũng xong đời luôn. Điện áp bước, mặt đất chung quanh có thể đã nhiễm điện hết rồi, hắn không dám đánh cuộc là trạm điện đã cắt điện khu vực này sau khi tai nạn xảy ra chưa, hắn không dám liều. Hắn chỉ có thể nhích từng bước nhỏ để đi ra ngoài khu vực nguy hiểm hoặc đợi cứu hộ tới.
"Lách tách" Bỗng một lẹt xẹt từ đâu truyền tới hắn quay đầu nhìn lại. Lập tức hắn sợ đến mức muốn đái ra máu, cục biến áp rớt đè ngay lên bình xăng xe hắn đang bắt đầu bắn ra những tia lửa điện, bình xăng xe thì đã vỡ do cú va chạm ban nãy trong khi hắn chỉ cách chiếc xe tầm 2 bước chân. Hắn bắt đầu nhích từng bước nhỏ để chạy trốn khỏi tử thần. Dân chúng bắt đầu la hét, hắn nghe loáng thoáng tiếng xe hắn bắt lửa rồi thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra
"BÙM" vụ nổ mạnh hất văng cơ thể hắn kèm tàn tích chiếc xe, dây điện, mảnh vụn cột điện, biến áp… văng tung tóe. Hắn văng mạnh vào bụi cỏ ven đường. Sau khi hộc ra một bụm máu hắn bắt đầu cảm giác đau đớn toàn cơ thể, hắn chắc mẩm đã gẩy vài cái xương sườn rồi, có thể nội tạng cũng bị sức nổ gây thương tích, nhưng may mắn là hắn chưa chết. Hắn nằm đó nghĩ ngợi xem hôm nay ra đường chắc không đúng ngày rồi, có thể nói là đen như "cờ hó", đủ thứ chuyện xui xẻo ập lên đầu hắn. Đang nằm ngửa mặt lên nhìn trời thì hắn thấy dây điện bị hất văng với hắn qua ven đường, sợi dây bị đốt nham nhở, khét lẹt mùi cao su cháy và không may nó đang đong đưa trên mép nhành cây ngay đầu hắn.
"Có cần phải như vậy không? Trời ạ" Hắn chỉ biết mắng thầm rồi dùng hết toàn bộ sức bình sinh lết dậy. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy thảm. Chân hắn ghim đầy mảnh vỡ, máu chảy bê bết, nhiều chỗ còn cháy, đen đen đỏ đỏ loang lổ dưới cái quần rách nát của hắn, mùi thịt khét tràn ngập trong không khí. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhất từng chút dậy, cứ mỗi lần cử động là hắn đau đến chảy nước mắt, nhưng vì mạng sống hắn cố gắng lết từng chút đi, vừa lết vừa khấn lầm rầm:
"Vái trời cho con sống qua vụ này, Amen, a di đà phật, ai cũng được, con xin tạ lễ "
Lết được một chút hắn thoáng thấy được dân chúng đang chạy lại cứu hắn. Hắn biết hắn sắp được cứu rồi, hắn cố lết lên từng chút, từng chút. Khi người dân cách hắn còn 10m thì một cơn gió nhẹ thổi qua, mưa tạt lất phất lên người hắn, sợi dây điện kia cuối cùng cũng rớt xuống, nó nhẹ nhàng rớt xuống trước mặt hắn, tay của hắn cũng vừa lúc chạm vào nó. Một cảm giác không nói nên lời chạy khắp người Long, sau đó hắn cảm giác đau, đau đến từng tế bào, hắn có thể dám chắc đau đến tận linh hồn, cảm giác đau đớn cùng cực đó chạy qua người hắn chưa đến vài giây thì ngừng lại do hắn chỉ kịp gào lên một tiếng thì hắn đã bị nướng thành than. Trước khi mọi thứ tối đen lại hắn biết mình chết chắc rồi, mọi thứ trong cuộc đời hắn lướt qua thật nhanh trước mặt hắn. Mọi chuyện rõ ràng hiện ra trước mặt hắn như một bộ phim, đến năm hắn dưới 5 tuổi thì mọi chuyện từ từ mờ nhạt, không rõ ràng, như bị nhiễu sóng cho đến khi tối hẳn. "Đích xác là con mẹ nó đen còn hơn cả con "cờ hó" hắn bực dọc mắng lên rồi tâm trí chìm vào an tĩnh.