Chương 31: Kịch chiến đám quỷ dị nhân

Hắc Ám Trở Lại

Chương 31: Kịch chiến đám quỷ dị nhân

Chương 31: Kịch chiến đám quỷ dị nhân

Phía sau, từng thân ảnh dữ tợn từ dưới mặt đất mọc lên như nấm, bọn chúng cơ thể hết sức quỷ dị, làn da một màu xám xịt, bộ mặt tên nào tên đấy đều rất kinh tởm.

Như có điều cảm ứng, bọn chúng toàn bộ mục quang đều quét tới đám người Trường Nam đang bỏ chạy thục mạng ở phía trước, sau một hơi thở im lặng, toàn bộ những thân ảnh dữ tợn phía sau cơ thể đều vặn vẹo, gào rú lên điên cuồng đồng loạt lao tới đuổi theo đám người.

Đại địa nhất thời chấn động, bụi đất bay lên toán loạn, từng thân ảnh mang theo sự kích thích, tựa như thợ săn gặp được con mồi, không ngừng lao tới bộ dáng rất thèm khát, bọn chúng thèm khát từng tấc máu thịt trên người của đám Trường Nam.

Dương Thiên Long lúc này đang chạy thục mạng, hắn mặc dù tu vi đã bị phong ấn hoàn toàn, thế nhưng thân là đệ tử của Tây Uyên Tông cho nên thân thể của hắn sức lực vẫn rất dồi dào, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tràng cảnh phía sau khủng khiếp đến cực hạn, hắn giọng nói pha lẫn chút run rẩy phát ra:

"Tại… tại sao lại nhiều đến vậy?"

Mà Hứa Dương và Trường Nam phía bên kia thì khẩn trương không thôi, Hứa Dương vừa chạy vừa không ngừng lên tiếng:

"Nơi này thực sự quỷ dị ngoài sức tưởng tượng, Dương Thiên Long, ta khuyên ngươi hãy nói tất cả những gì bản thân biết về nơi đây, nếu không chúng ta thực khó để có thể giữ nổi được mạng sống."

"Ta thực sự cũng không nắm rõ a, trước đó là ta phải dùng toàn bộ tài nguyên mới có thể đổi lấy được một tấm bản đồ chỉ dẫn tới mộ địa này, còn lại cái gì cũng đều không có."

Trường Nam nhíu mày, hắn bộ dáng suy tư hỏi Dương Thiên Long:

"Ngươi mua bản đồ này từ ai?"

"Việc này chính ta cũng không thể biết, vì người cung cấp bản đồ này chỉ đưa ra một bản, bản đồ trên tay ta cũng chỉ là hàng được vẽ lại mà thôi."

Cả đám lúc này đều trầm mặc, nếu như sự việc đúng như Dương Thiên Long nói, chỉ e là lần này lành ít dữ nhiều, đây cũng là lần đầu tiên Dương Thiên Long và Hứa Dương rơi vào tình cảnh này.

Trước đó, bọn chúng cũng nhiều lần đi đến các mộ huyệt khác nhau, thu thập được rất nhiều tài nguyên tu hành, thế nhưng lần này thì lại khác, từng sự việc diễn ra từ lúc bước chân vào hang động cho đến nay đều rất quỷ dị.

Mà ở phía sau lúc này, những thân ảnh dữ tợn kia vẫn đang gào thét đuổi tới, khoảng cách như đang được thu hẹp, Trường Nam cùng với Dương Thiên Long và Hứa Dương đều cảm nhận được áp lực, nếu như để bọn chúng tiếp cận tới, chắc chắn cả ba sẽ đều chết không thể nghi ngờ, liền là ngay cả Trường Nam, một thân tu vi Ngưng Khí tầng bảy bất phàm cũng khó có thể đối phó với số lượng lớn thân ảnh dữ tợn này, nhất là khi trên tay hắn không có Nghịch Thiên Kiếm, không có pháp bảo.

Thế nhưng tràng cảnh tuyệt vọng hẳn là chưa có dừng lại, không chỉ ở phía sau, lúc này, trước mặt đám người Trường Nam, từng cánh tay khô héo bên dưới mặt đất lại trồi lên, sau đó những thân ảnh quỷ dị liên tục xuất hiện vặn vẹo, gào thét, hướng đám Trường Nam mà tấn công tới.

Lúc này, Trường Nam cũng không có nghĩ nhiều, hắn cắn răng bộc phát toàn bộ tu vi của bản thân, phía sau lưng hắn, một Khôi Ảnh lệ quỷ dữ tợn khổng lồ cao hàng trăm mét xuất hiện, nó gào thét liên hồi khiến cho đại địa chấn động, hư không vặn vẹo.

Hứa Dương và Dương Thiên Long con ngươi đều co rụt lại, nhất là Hứa Dương, hắn mặc dù tu vi là Ngưng Khí đại viên mãn, thế nhưng Khôi Ảnh của hắn cũng không đủ trình độ để đem đi so sánh với Trường Nam, tuy bất ngờ và rung động với việc Trường Nam tu vi không bị phong ấn là thế, nhưng cả hai bọn chúng đều đồng loạt lui lại để tránh làm cản trở Trường Nam giết ra một con đường thoát thân màu máu.

Khôi ảnh cao lớn lúc này liên tục gào thét, theo lấy pháp quyết của Trường Nam, khôi ảnh không ngừng đối với những thân ảnh phía trước mặt mà tấn công.

Từng tiếng ầm ầm chấn động bát phương, Khôi ảnh mỗi một quyền đánh xuống đều kéo theo đại lượng bùn đất bay toán loạn, trong đó còn pha lẫn huyết sắc.

Khôi ảnh một thân hắc khí dồi dào, xung quanh nó gió nổi mây phun, Trường Nam không giữ lại một chút tu vi nào mà hoàn toàn bùng nổ ra, hắn muốn mở ra một con đường để chạy trốn.

Thế nhưng đám quỷ dị nhân lúc này là quá đông khiến cho Trường Nam không thể không hao tổn.

Chớp mắt Trường Nam đã giết chóc đến điên đảo, tuy vậy nhưng Khôi Ảnh cũng bắt đầu có dấu hiệu của sự suy yếu, hiển nhiên Trường Nam khí lực đã không còn nhiều, tình cảnh trước mắt khiến Trường Nam không khỏi tuyệt vọng.

"Ta vẫn còn một kích trí mạng!"

Nói xong Trường Nam dơ bàn tay phải ra chỉ lên thương khung một chỉ, đại địa một thoáng im lặng, sau đó bất ngờ trận pháp có sự rung động, bên ngoài trận pháp lúc này, từng đám mây trên bầu trời cuồn cuộn tạo thành một vòng xoáy, trong đó sấm rền chớp giật, từ trong lỗ đen của vòng xoáy ấy có một tia huyết sắc lóe lên, sau đó bên trong xuất hiện hình ảnh của một thanh đao, trên lưỡi đao ấy mơ hồ còn nhìn thấy rất nhiều đường tơ văn chằng chịt.

Trường Nam phía dưới lúc này cũng đang không ngừng phun ra máu tươi, hiển nhiên để chống đỡ cho sự xuất hiện của thiên đao khiến hắn cũng phải chịu lực phản phệ không nhỏ.

"Vẫn là không được sao, thế nhưng cứ như vậy ta thực sự không cam!"

Rầm rầm những tiếng nổ vang trên bầu trời, lúc này bên trong mộ địa từng thân ảnh tu sĩ dần dà xuất hiện, bọn chúng đều đồng loạt đưa mắt nhìn lên trên bầu trời, những tu sĩ này thiên kiêu có, tán tu có, cũng có là các tu sĩ ngoại tộc, thế nhưng bọn chúng đều không thể không rung động với một màn này.

"Đây là cái gì?"

Một tu sĩ trên mặt có một vết sẹo dài, trên tay hắn đang là hai cái đầu của tu sĩ, hắn cả người tràn ngập huyết sắc không ngừng nhìn lên bầu trời mà đánh giá.

Ở một đỉnh núi khác, có một tu sĩ mi thanh mục tú, đây chắc chắn là một thiên kiêu trong tông môn nào đó, chỉ là người này không khoác đạo bào của tông môn, trong mắt của tu sĩ này là những tia sắc bén, lúc sau hắn cúi người nhìn xuống dưới chân, dưới chân hắn lúc này là vô số xác chết, có là tu sĩ, cũng có là quỷ dị nhân:

"Mặc kệ là cái gì, "thứ đó" nhất định phải thuộc về ta."

Trong mộ địa, tại một nơi nào đó, có một thân ảnh nữ tử đang ngồi xếp bằng, tiếng sáo trúc từ miệng của nữ tử này thổi tới, thế nhưng kịch biến trên bầu trời khiến nữ tử phải dừng việc thổi sáo lại mà đưa mắt nhìn lên, sau đó nàng lại như không có chuyện gì mà tiếp tục khúc nhạc du dương.

Lúc này, không quản là ai, chỉ cần là tu sĩ có mặt trong mộ địa đều sẽ phần nào động rung với kịch biến ở trên bầu trời, thế nhưng ngoại trừ Dương Thiên Long và Hứa Dương ra, không một ai biết được toàn bộ kịch biến ấy đều xuất phát từ một người.

Đó chính là Trường Nam, hắn đứng đó, thân ảnh giống như một con sói cô độc, nhưng lại không lùi bước trước thiên địa, dẫu cho làn da không ngừng bị bong tróc, những vết thương trên cơ thể không ngừng xuất hiện thế nhưng cũng không làm giảm đi sự điên cuồng trong mắt hắn, Trường Nam gào thét, thiên đao trên bầu trời cũng càng ngày càng tràn ra một cỗ uy áp chấn động bát phương, chấn nhiếp tất cả:

"Trảm đao chỉ, nhất chỉ trảm thiên ma, phán xét!"

Ngay khi khẩu quyết phát ra, thiên đao trên bầu trời ầm ầm chém xuống, trận pháp cũng không cản được nó, mỗi nơi nó chém tới hư không đều vặn vẹo như muốn lảng tránh đi, quét tới đại địa lúc, chỉ thấy một ánh sáng chói mắt lóe lên, Dương Thiên Long và Hứa Dương đều không nhìn thấy gì, chỉ mơ hồ có những tiếng hét thảm thê lương truyền vào trong tai bọn chúng khiến bọn chúng không ngừng run rẩy.

Đây chính là chỉ thứ nhất của Trảm đao chỉ, đây chính là vốn liếng bấy lâu nay mà Trường Nam lĩnh ngộ được, từ trước đến nay trừ một người ra thì ở phiến thiên địa này Trường Nam là người thứ hai sử dụng được một chỉ này.

Lúc này một tiếng nổ mạnh truyền tới vang khắp mộ địa, sau đó kịch biến trên bầu trời cũng dần tản đi, bầu trời lại trở về bộ dáng như cũ, chỉ có điều tại nơi mà Trường Nam đã từng chiến đấu xuất hiện một cái hố đen thật lớn, xung quanh xác chết la liệt, khói bụi bốc lên mù mịt, còn về Trường Nam, Dương Thiên Long và Hứa Dương, do chấn động từ một chỉ vừa rồi nên đều bị cuốn đi không rõ tung tích.



Một đêm trong mộ địa cứ như vậy mà trôi qua, lúc này ánh sáng lại vấn đỉnh chiếu rọi thương khung, mọi thứ đều trở lại như cũ, lúc này trong một cánh rừng ở mộ địa, bên cạnh một con suối nhỏ chảy siết, dường như đôi lúc dòng nước ấy còn pha lẫn thêm một chút huyết sắc.

Phía bên bờ đang có một thân ảnh nằm đó, hắn cả người thê thảm đến cực điểm, toàn thân nhuộm đầy là máu đỏ, không lâu sau người này từ từ mở đôi mắt ra, trong con mắt ấy là sự sắc bén đến cực điểm, hắn chính là Trường Nam.

Ý thức hắn đã chìm vào mơ hồ từ sau khi xuất ra một chỉ lúc đó, thế nhưng Trường Nam cũng đủ biết tiếp theo sẽ xuất hiện một tràng gì:

"Trảm đao chỉ này thực sự rất mạnh, nếu như tu vi của ta tăng lên uy lực của nó thậm chí là còn mạnh hơn nữa!"

Trường Nam lẩm bẩm, sau đó hắn không để ý vết thương mà ngồi xếp bằng điều tức, với tình trạng cơ thể như thế này Trường Nam vô pháp di chuyển tiếp, bởi vì hung hiểm vẫn còn đó, mộ địa này chắc chắn có nhiều điều quỷ dị, đó là việc không thể nghi ngờ.

Mà Trường Nam cũng không có tâm trí đâu mà đi lo cho Dương Thiên Long và Hứa Dương, ở trong hung hiểm như thế này thì điều hắn quan tâm nhất chính là mạng sống, chỉ cần còn sống, hết thảy mọi vấn đề đều sẽ có cách giải quyết.

Thời gian cứ như vậy mà chậm rãi trôi đi, do có sự hỗ trợ của dây chuyền Trường Nam thương thế đang trên đà phát triển tốt.

Mà ở mấy ngày này hung hiểm cũng là không có tìm đến Trường Nam cho nên việc hồi phục thương thế của hắn diễn ra rất thuận lợi, thế nhưng cho đến buổi tối của ngày thứ ba, Trường Nam đang trong tu hành lúc, bỗng hắn cảm nhận được có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trường Nam cũng là không có vọng động, hắn vẫn coi như không có chuyện gì, không lộ ra chút biểu tình nào mà tiếp tục điều tức chữa thương.

Một canh giờ trôi qua, chủ nhân của con mắt kia nhất thời động, hắn cười lạnh lao tới ý đồ muốn diệt sát Trường Nam, thế nhưng đây cũng là hành động ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của hắn, chỉ thấy Trường Nam lúc này không biết từ lúc nào cánh tay đã vung lên bóp mạnh vào cổ của đối phương, trên thân một cỗ tu vi Ngưng Khí tầng bảy tràn ra.

"Ngươi… ngươi tu vi đã đến b.. ậc này.. rốt cục là đã giết bao nhiêu người?"

Trường Nam đang định một kích giết chết đối phương, nhất thời nghe được câu nói này hắn liền dừng động tác lại nhíu mày:

"Nói cho ta nghe một chút, về quy tắc nơi này."

Lời vừa nói ra càng làm cho tên tu sĩ kia phải kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận, trên thân người này tu vi cực kì khủng khiếp, nếu như theo đối phương nói, rõ ràng người này không hề biết chút nào về quy tắc nơi đây, vậy mà tới bây giờ vẫn còn sống sót khiến tên tu sĩ này thực sự không thể hiểu, hắn hỏi lại Trường Nam:

"Ngươi xác định là không biết chút nào sao?"

Nhưng Trường Nam không có trả lời, hắn một cỗ ba động tu vi tản ra ý định muốn một kích tất sát đối phương, mắt thấy tình thế không ổn, tên tu sĩ nói:

"Nếu như ta nói ngươi phải để ta đi."

Trường Nam mặt vẫn không chút biểu tình nào, giọng nói không xen lẫn vui buồn nói ra:

"Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta."

Nói xong hắn một quyền chuẩn bị đánh tới, tu sĩ kia nhất thời run rẩy vội vàng nói ra:

"Được rồi, ta nói, ta nói!"

"Không biết ngươi có bí mật gì, nhưng tất cả tu sĩ khi bước vào mộ địa này đều bị phong bế tu vi cùng túi trữ vật, tất cả đều sẽ giống như phàm nhân bắt đầu từ con số không, thế nhưng tại đây có một quy tắc, đó là càng giết chóc tu vi sẽ càng trở lại, thậm chí đến một mức độ nào đó tu vi sẽ không ngừng mà đột phá.

Cho nên tóm gọn lại để lấy lại tu vi, cũng như muốn gia tăng tu vi, tu sĩ tại đây chỉ có một lựa chọn, đó là giết chóc."

Trường Nam nhíu mày, quy tắc này đúng là rất quỷ dị, hắn thầm nghĩ:

"Là do oán niệm của tu sĩ Nguyên Anh bị diệt sát ở đây sinh ra sao? hắn ghét tu sĩ, nên muốn tu sĩ khi vào đây phải không ngừng chém giết?"

Tên tu sĩ này nói một hồi toàn bộ những gì hắn biết về mộ địa này, sau đó thở dài nói ra:

"Ta cũng đã nói hết, bây giờ để ta đi được chưa?"

Trường Nam vẫn không nói gì, hắn vẫn đang suy tư tiêu hóa những thông tin mà đối phương nói, tên tu sĩ này không thấy Trường Nam có phản ứng gì thì đứng lên ôm quyền:

"Đạo hữu, nếu không còn chuyện gì tại hạ xin cáo từ, hi vọng đạo hữu sẽ sống sót để ra khỏi đây."

Nói xong hắn xoay người rời đi, trên môi lúc này bắt đầu lộ ra nụ cười lạnh thầm nghĩ:

"Sống sót sao? Khó đấy. Trên người tiểu tử này có bí mật, chờ khi trở lại ta báo lên thiếu chủ một tiếng, xem như là cũng lập được đại công, tiểu tử nhà ngươi cứ chờ đấy cho ta!"

Sau đó tu sĩ này cất bước càng đi càng xa, thế nhưng đột nhiên hắn ngã gục xuống, không ngừng ho ra máu đen, cả người dần dần đau nhức đến cực điểm:

"Có… có độc!"

Hắn co giật dưới mặt đất một hồi sau đó bất động, khí tuyệt bỏ mình.

Trường Nam lúc này vẫn đang ngồi đó, hiển nhiên hắn đã âm thầm bóp nát độc đan mà hắn luyện chế lúc trước rồi dùng lên người của tu sĩ kia, tên này thực lực quá yếu, mà thông tin hắn biết về mộ địa này rất nhiều, Trường Nam suy đoán chắc hẳn tên này là có người đứng sau, mà người này mới thực chất nguy hiểm, cho nên hắn đã chủ động giết chết tên tu sĩ kia để bịt đầu mối.

Lúc này Trường Nam nhất thời lộ ra một nụ cười mỉm:

"Thú vị lắm!"