Chương 30: Nhiễm độc

Hắc Ám Trở Lại

Chương 30: Nhiễm độc

Chương 30: Nhiễm độc

Nhóm người Trường Nam lúc này theo thuyền gỗ di chuyển đã tiến sâu vào nơi được gọi là một huyệt, theo lấy rừng cây um sùm xung quanh tản đi, rốt cục bọn chúng cũng đã thấy được những tia sáng xuất hiện ở phía trước mặt.

Không lâu sau, đoàn người vượt ra khỏi cánh rừng ngập mặn, chỉ thấy xung quanh nơi này núi non trùng điệp hùng vĩ, từng tầng từng tầng mây trắng vẫn còn đang lượn lờ trên những đỉnh núi phía xa.

Diện tích nơi đây cực kì rộng lớn, không ngoa khi nói nơi này đã vượt ra cái gọi là mộ huyệt, chính xác hơn đây chính là một mộ địa.

Chiếc thuyền gỗ vẫn chậm rãi di chuyển theo hướng dòng nước, hai bên bờ là những ngọn núi xanh biếc hùng vĩ, cũng phần nào nhuộm màu cho mặt nước một màu xanh ngọc nên thơ trữ tình, những làn gió nhẹ thổi tới làm cho không khí nơi đây rất dễ chịu.

Thế nhưng không khí ở trên thuyền lúc này lại trái ngược hoàn toàn với bên ngoài, Hứa Dương đứng đó, một cỗ tu vi Ngưng Khí đại viên mãn tản ra chấn nhiếp tất cả.

Trên người hắn sát khí cực kì nồng đậm, lúc này Dương Thiên Long đang đứng ở phía trước mặt không ngừng khuyên giải, cũng may khi có Dương Thiên Long sở tại, nếu không Hứa Dương lúc này đã thực sự là muốn giết người.

Mà người Hứa Dương muốn giết chính là Phi Vân Sơn, theo hắn, Phi Vân Sơn chính là nguồn cơn gây ra sự việc trong hang động vừa rồi, khiến cho nhóm người lúc này ai nấy đều chật vật không thôi.

"Hứa huynh, việc này nên cân nhắc lại, thứ chúng ta cần nhất lúc này là phải đoàn kết, hung hiểm thực sự là vẫn còn, trước mắt cứ giao Phi huynh cho ta."

Dương Thiên Long cất lời, Hứa Dương phía bên kia thì hừ lạnh một tiếng:

"Hừ, với tính cách nóng vội như hắn giữ lại cũng chỉ mang thêm họa sát thân!"

Thế nhưng Phi Vân Sơn lúc này chưa cần Hứa Dương phải ra tay cũng đang liên tục ho ra máu, sắc mặt suy yếu đến cực điểm, hắn giọng nói có chút khàn khàn nói ra:

"Việc này, khụ khụ, việc này là lỗi do ta, trước mắt hung hiểm còn nhiều, về sau rồi nói cũng chưa muộn."

Bùi Hữu Đức cũng tiến đến khuyên giải vài câu, cuối cùng Hứa Dương mới chịu bỏ qua, nhưng Phi Vân Sơn lúc này càng ngày càng cho thấy sự suy yếu, hắn cũng đã nuốt không ít đan dược phụ trợ nhưng không nhận lại được tác dụng nào.

Trường Nam từ khi rời khỏi hang động cho tới nay vẫn một mực im lặng không nói gì, hắn lúc này mục quang rơi trên người Phi Vân Sơn không khỏi nhíu lại cặp lông mày.

Thật sự chém giết với bọ trùng trong hang động lúc trước tới giờ nghĩ lại nguy hiểm đúng là có, bọn chúng hiển nhiên là đều rất chật vật mới ra khỏi được, thế nhưng để trọng thương đến mức suy yếu như Phi Vân Sơn lúc này thì xem ra tính chất sự việc đều không đơn giản như thế.

Trường Nam trong suy tư tiến đến trước người Phi Vân Sơn, hắn cảm nhận được khí tức của độc khí, nhưng luồng khí độc này không khuyếch tán ra bên ngoài môi trường, dường như nó đang chảy xuôi bên trong huyết mạch của Phi Vân Sơn.

Thế rồi Trường Nam kiểm tra người Phi Vân Sơn một lượt, rốt cục hắn tìm tới trọng điểm:

"Hắn bị bọ trùng cắn vào cổ, ở đây còn ai bị cắn nữa không?"

Lời vừa nói ra nhóm người trên thuyền đều đồng loạt kiểm tra lại cơ thể một lượt, lúc này Dương Thiên Long tiến đến nói:

"Trường huynh, phiền ngươi giải thích kỹ một chút."

"Ta cũng không chắc, thế nhưng nhìn biểu hiện thì có lẽ đám bọ trùng trong răng của bọn chúng có chứa chất độc, khi bị cắn có lẽ độc khí đã đi vào trong cơ thể, Phi Vân Sơn này có lẽ đã trúng độc của bọ trùng rồi!"

Thực tế sự việc theo suy đoán của Trường Nam là hoàn toàn hợp lý trong hoàn cảnh này, trong nhóm người duy chỉ có Phi Vân Sơn là có vết cắn, sau đó hắn cơ thể như suy yếu đến cực điểm, lúc này Phi Vân Sơn gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng của mình lắm lấy tay Trường Nam trên miệng lẩm bẩm giọng điệu rất nhỏ:

"Cứu ta!"

Sau đó hắn liền hôn mê, Trường Nam lấy một chút vải băng bó lại vết cắn, sau đó hắn cũng chỉ biết cho Phi Vân Sơn nuốt một chút ít đan dược trị thương, bởi vì hắn cũng không biết cách giải loại độc này.

Thuyền gỗ cùng nhóm người di chuyển một khoảng thời gian sau, lúc này trong mộ địa sắc trời cũng dần dà ngả về tối, theo lấy Hứa Dương dẫn đầu rốt cục nhóm người thống nhất sẽ nghỉ ngơi dưới một chân núi bên bờ.

Lúc này nhóm người thu hồi mọi tư trang cá nhân lại sau đó rời khỏi con thuyền đi lên bờ, thuyền gỗ vẫn như không thể dừng lại, một mình nó bỏ lại đám người Trường Nam dần dà trôi đi về phía xa.

Đi sâu vào khu vực chân núi, cung đường sỏi đá cỏ dại nhấp nhô, cuối cùng nhóm người tìm đến một bãi đất trống liền dựng lều nghỉ chân.

Sau đó Dương Thiên Long được phân đi tìm kiếm củi nhóm lửa, còn những người còn lại thì đi kiểm tra xung quanh một lượt, cho tới khi nửa đêm cuối cùng tất cả đều tụ tập lại trong khu vực lều trại.

Ban đêm bên trong mộ địa này thực sự làm cho ai nấy cũng đều lạnh sống lưng, nhiệt độ bên ngoài âm hàn đến cực điểm, vả lại bốn phương xung quanh một mảng yên tĩnh, tạo cho người ta một cảm giác rất khó tả.

Cả Trường Nam, Hứa Dương, Bùi Hữu Đức và Dương Thiên Long lúc này đều ngồi xếp bằng điều tức tu hành, hiển nhiên với thông tin mà Dương Thiên Long có được, bọn chúng biết cả đám đều chưa tới được vị trí có nhiều thiên tài địa bảo.

Mặt khác, sau khi tiến vào bên trong mộ địa, nhóm người cũng chưa có gặp bất kể một tu sĩ nào khác, trước đó, số lượng tiến tới hòn đảo này là cực kì nhiều, thế nhưng lúc này xung quanh chỉ có chăng còn lại tiếng im lặng.

Cũng có thể diện tích nơi đây là cực kì rộng lớn, phần nào cũng giải thích cho việc này, Trường Nam không tin toàn bộ tu sĩ tới đây đều bỏ mạng tại bên ngoài trận pháp, bởi vì trong tu chân giới này, tu sĩ có tâm cơ như Trường Nam không phải là ít, mặt khác số lượng thông tin mà những nhóm người khác có được thậm chí còn nhiều hơn cả Dương Thiên Long, nếu nói có nhóm người tiến vào bên trong trận pháp mà không tổn hao một cọng lông tóc nào có lẽ Trường Nam cũng hoàn toàn tin.

Thời gian một đêm này cứ như vậy mà chậm rãi trôi đi, tưởng chừng như đây sẽ là một đêm yên bình, thương thế của Trường Nam cũng xem như là hoàn toàn hồi phục, thế nhưng lúc này bên trong lều trại, một kịch biến đang chuẩn bị phát sinh.

Bên trong lều vải lúc này, Phi Vân Sơn đang nằm đó, hắn hơi thở dường như đã đi đến tận cùng, suy yếu đến cực điểm, đôi môi hắn tái nhợt, khắp người mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, làn da trên cơ thể như đang có dấu hiệu mục nát, trên người lông tóc toàn bộ đều rụng xuống.

Quá trình thống khổ này diễn ra vài chục hơi thở, cuối cùng sự dãy dụa của Phi Vân Sơn cũng dừng lại, thế nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, lúc này Phi Vân Sơn bất chợt mở bừng mắt ra, bên trong con ngươi của hắn là một màu đen tuyền, ánh mắt như người mất hồn, Phi Vân Sơn chậm rãi đứng lên, cả người vặn vẹo, sau đó hắn hướng ra phía ngoài mà lao tới.

Vị trí hắn lao tới chính là Bùi Hữu Đức, lúc này Bùi Hữu Đức đang trong tu hành chợt mở bừng mắt ra, một cỗ nguy cơ sinh tử bất chợt truyền tới sống lưng.

Chỉ thấy phía trong lều vải, một thân ảnh dữ tợn, đôi mắt một màu đen tuyền, cơ thể chỉ còn da bọc xương đang điên cuồng tấn công về phía mình, mắt thấy nguy cơ, Bùi Hữu Đức liền đặt tay lên túi trữ vật ý định xuất ra pháp bảo chỗng đỡ, thế nhưng hắn con ngươi liền co rụt lại.

Bùi Hữu Đức không cách nào mở túi trữ vật của mình ra được, việc này khiến hắn bị chậm chễ đi một nhịp rút lui, lúc này Phi Vân Sơn đã lao tới, bàn tay hắn mười ngón với móng tay sắc lẹm không ngừng cào cấu lên người Bùi Hữu Đức.

Sau đó hắn mở cái miệng rộng của mình ra không ngừng cắn xé Bùi Hữu Đức khiến cho Bùi Hữu Đức kêu gào thảm thiết.

Sự việc diễn ra quá nhanh, Trường Nam lúc này cũng trong tu hành tỉnh lại chạy về phía Bùi Hữu Đức bị tấn công, đến nơi lúc, chỉ thấy Hứa Dương đang không ngừng đối với Phi Vân Sơn mà tấn công.

Trường Nam lúc này từ trong túi trữ vật muốn xuất ra Nghịch Thiên Kiếm, thế nhưng hiển nhiên cũng giống như Bùi Hữu Đức, hắn cũng không mở ra được.

Dương Thiên Long phía bên kia hét lớn:

"Trường huynh, trong mộ địa này khả năng là có cấm chế, chúng ta hiện tại tu vi ngày càng rớt xuống, túi trữ vật cũng không mở được."

Trường Nam lúc này nhíu mày, theo lời Dương Thiên Long nói cũng như biểu hiện của đám người, có lẽ đúng là như vậy, thế nhưng đối với hắn ngoài việc không mở ra được túi trữ vật thì tu vi vẫn bảo trì ở trạng thái như cũ.

Sau đó hắn liền biết nguyên do, có lẽ là do vòng cổ đã giúp hắn.

"Nếu như đúng là như vậy, chẳng phải toàn bộ tu sĩ tiến vào đây đều sẽ trở thành phàm nhân thôi sao?"

Trường Nam đáy lòng thầm nghĩ.

Nhưng không để cho hắn nghĩ nhiều thì con ngươi lúc này bỗng nhiên co rụt lại, chỉ thấy bên kia Hứa Dương và Dương Thiên Long đang liên tục bị bức lui, bọn chúng lúc này tu vi đều đã bị phong ấn.

Hứa Dương không ngừng hét lớn:

"Chết tiệt, mau tới đây hợp sức giết hắn!"

Trường Nam lao tới, hắn một quyền rồi lại một quyền nện xuống, hiển nhiên hắn cũng không muốn để lộ việc tu vi không bị phong ấn, nếu như vậy chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ.

Thế nhưng thân thể của Phi Vân Sơn cực kì quỷ dị, dù có chịu bất cứ một đòn tấn công nào hắn cũng mảy may không có một chút đau đớn, đặc biệt là mỗi một quyền của Trường Nam, hắn đều bí mật thôi động ba động linh khí của một Ngưng Khí tầng bảy trong đó.

Dẫu sao đây cũng là lấy ba chọi một, sau khi Hứa Dương và Dương Thiên Long giữ chặt được Phi Vân Sơn, Trường Nam liền tiến tới không ngừng công kích, hắn trọng điểm nhằm vào đầu, thế nhưng vẫn là không có tác dụng, Phi Vân Sơn vẫn cứ điên cuồng như trước, không ngừng nhe ra cặp răng hôi thối muốn cắn xé, hắn bộ dáng giống như đang rất đói khát.

Mọi việc vẫn còn chưa dừng lại, phía sau Trường Nam, thi thể Bùi Hữu Đức đang nằm đó nhất thời vặn vẹo, hắn cả người chết rất thảm, dường như cơ thể không còn nguyên vẹn, thế nhưng lúc này hắn con ngươi lại mở ra, đôi mắt cùng với Phi Vân Sơn đồng dạng, hắn gào thét lao tới đám Trường Nam.

Nhất thời Trường Nam, Hứa Dương và Dương Thiên Long đều phải buông Phi Vân Sơn ra và lui lại phía sau, bọn chúng hiển nhiên lúc này da đầu đều tê dại.

"Là do độc của bọ trùng sao?"

Hứa Dương lên tiếng.

Trường Nam lúc này cũng nhíu mày:

"Độc này còn có thể lây nhiễm, không thể để bọn chúng cắn, răng của bọn chúng cũng chứa kịch độc rồi."

Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức lúc này cơ thể đều lao tới, xiêu xiêu vẹo vẹo, điên cuồng muốn cắn xé đám Trường Nam.

Thực sự cứ với tình trạng này mọi việc sẽ càng là đi theo chiều huớng xấu, ngay khi Trường Nam cắn răng định triển khai toàn bộ tu vi thì bất chợt ánh mắt hắn lóe lên, sau đó hắn đối với Hứa Dương và Dương Thiên Long nói ra:

"Bọn chúng sợ lửa, chết tiệt, chạy về chỗ đống lửa."

Không kịp nghĩ nhiều, cả ba đều chạy về chỗ đống lửa, thực tế đúng như suy đoán của Trường Nam, ngay khi ba người Trường Nam tiến tới đống lửa, Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức liền dừng lại cách xa chục mét, trên miệng vẫn còn gầm gừ.

Lý do Trường Nam nhìn ra được điểm này là vì lúc trước cả Hứa Dương, hắn cùng với Dương Thiên Long vị trí ngồi đều là gần đống lửa, duy chỉ có Bùi Hữu Đức là không, việc Bùi Hữu Đức là mục tiêu tấn công đầu tiên có lẽ một phần không chỉ là trùng hợp.

Lúc này Trường Nam cười lạnh nói ra:

"Dùng lửa giết bọn chúng!"

Hứa Dương và Dương Thiên Long cũng hiểu ý ngay lập tức, bọn chúng trên tay cầm củi lửa không ngừng ném tới Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức, bức cho bọn chúng phải lùi đi.

Thế nhưng Trường Nam đâu có để bọn chúng đi dễ đến thế, hắn bí mật truyền linh khí phóng tới Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức, rốt cục hai tên này đều bị lửa thiêu đốt, không ngừng truyền đến những tiếng hét thê lương thảm thiết.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cả Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức đều bị thiêu thành tro bụi, nguy cơ trước mắt cũng được giải trừ.

Dương Thiên Long thì ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, còn Hứa Dương thì trầm mặc, Trường Nam lúc này cũng cảm nhận được sự quỷ dị ở nơi đây, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi với những thông tin mà Dương Thiên Long có được.

"Đây thực chất chỉ là táng địa của một tu sĩ Nguyên Anh thôi sao?"

Thế nhưng không để cho bọn chúng được thở sâu, lúc này mặt đất như đang rung chuyển, bên dưới mặt đất bất chợt có từng cánh tay khô héo trồi lên, không lâu sau đại địa nứt vỡ ra thành nhiều mảnh, từ bên dưới chui lên rất nhiều những thân ảnh dữ tợn, cùng với Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức là đồng dạng.

Trường Nam, Hứa Dương và Dương Thiên Long con ngươi co rụt lại, Trường Nam là người đầu tiên xoay người hét lớn:

"Chết tiệt, chạy mau!"