Chương 86: trở về Lăng Ba Thành

Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 86: trở về Lăng Ba Thành

Chương 86: trở về Lăng Ba Thành


Đông Phương Nhật trong lòng nổi giận đùng đùng, hắn cùng đám người này không quen không biết, cớ gì lại muốn hại hắn?

Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của mấy vị gia chủ khác nhìn tới, Đông Phương Nhật đang định giải thích cái gì, lúc này từ giữa trời cao đột nhiên vang lên một giọng nói hùng hồn:
"mọi chuyện đều phải giảng cái trước sau, tứ đại gia tộc các vị làm vậy không khỏi quá khó coi đi?

Nếu như Cái bang đã cầu Đông Phương gia chúng ta làm chủ, như vậy hôm nay Đông Phương gia chúng ta liền đứng ra nói một lời công đạo đi".

Mọi người bị giọng nói to lớn này làm cho giật nảy cả mình, tất cả ánh mắt đều nhìn lên giữa trời.

Lúc này một cái phi chu từ phương xa cấp tốc bay tới, độ cao dần dần hạ thấp, đứng ở ngay phía trên bầu trời diễn võ trường cách mặt đất chỉ có mấy chục mét.

Đứng từ dưới mặt đất nhìn lên, phi chu này vẫn rất to lớn đồ sộ, có khí thế.

Nhìn thấy cảnh này không ít thiếu niên của tứ đại gia tộc đều phát ra kinh ngạc:
"trời ạ, đây chẳng lẽ là phi chu? ta lớn bằng này chỉ nghe qua trên đời có một loại pháp khí phi hành là phi chu, còn chưa bao giờ gặp qua đây".

"tốc độ thật nhanh, không biết người tới là ai, vậy mà lại có thể sở hữu loại pháp khí đắt đỏ này".

"còn phải nghĩ, dựa vào lời nói kia liền biết người bên trong chắc chắn là người của Đông Phương gia.

Đám người Đông Phương gia hôm nay vốn không có tư cách tham dự tỉ thí, ta còn tưởng bọn hắn đã cam chịu, từ nay chết hi vọng trở thành một đại gia tộc ở Lăng Ba thành.

Không ngờ bọn hắn lại tặc tâm bất tử, ra tay ở giờ phút cuối cùng này".

"một cái tam lưu gia tộc, dựa vào hút máu Tiêu gia mới có được địa vị như ngày hôm nay cũng dám ở đây làm càn, thật sự không biết sống chết, hừ".

Đám người ồn ào lên tiêng thảo luận, có người sợ hãi thán phục, có người bình tĩnh quan sát, có người thì cười lạnh xem thường.

Đông Phương gia một cái cỡ trung gia tộc ở Lăng Ba Thành lại dám mắng chửi cả tứ đại gia tộc, thật sự đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

Mà bốn vị gia chủ lúc này đều liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc cùng nghi ngờ, âm thầm đạt thành nhận thức chung.

Cho dù Đông Phương gia muốn làm trò gì, hôm nay bọn hắn nhất định chia cắt xong phúc địa, đừng hòng nghĩ để bọn hắn nhả ra.

Nếu như Đông Phương gia chỉ là đơn thuần làm loạn mà không có chỗ dựa, như vậy hôm nay bọn hắn không ngại cùng nhau hợp sức gõ Đông Phương gia một gõ, để bọn hắn đau đớn khắc ghi giáo huấn.

Đông Phương Nhật nhìn thấy cảnh này đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt trở nên phức tạp.

Giọng nói vừa rồi hắn đương nhiên là nhận ra, đây chính là Lê cung phụng của gia tộc hắn.

Trong lòng hắn kinh hỉ, không ngờ Đông Phương Diễm Nhi lại về kịp, còn cưỡi phi chu trở về một cách phong quang như vậy, khiến cho hắn cũng nở mày nở mặt.

Nhưng cũng lo lắng, muốn chia chác lợi ích của phúc địa tự nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt tứ đại gia tộc.

Mất đi phúc địa, như vậy sau con em trong gia tộc bọn hắn sau này vĩnh viễn sẽ không thể so sánh với bốn gia tộc khác, không còn cơ hội soán ngôi bất kì nhà nào trong tứ đại gia tộc để trở thay thế vị trí bọn hắn.

So với việc đắc tội tứ đại gia tộc, Đông Phương gia càng không muốn rời khỏi cuộc đua này.

Hậu quả này bọn hắn không thể nào gánh nổi.

Đông Phương Nhật hít sâu một hơi, làm ra quyết định trọng đại.

Phi chu dần dần hạ xuống, hai bóng người từ bên trong đi ra.

Thanh xuân xinh đẹp Đông Phương Diễm Nhi, trầm ổn nghiêm nghị Lê Tùng Vân.

Hai người này đám người ở Lăng Ba Thành cũng không lạ gì.

Nhưng so với hơn một năm trước, lúc này khí chất của hai người đã hoàn toàn khác biệt.

Đông Phương Diễm Nhi bớt đi mấy phần ngây thơ thiếu nữ, hai hàng lông mày hơi ngưng lại lộ ra một cảm giác bén nhọn như bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.

Hiển nhiên đây chính là biểu hiện của việc nàng tu luyện kiếm đạo có thành tựu nhưng lại không hiểu được cách che giấu khí tức của mình, bởi vậy mới đem thứ này bày biện ra bên ngoài như vậy.

Chỉ cần có người ở đây hiểu về kiếm đạo liền biết đây chính là một khối ngọc thô đang trong quá trình mãi dũa.

Mà bên cạnh nàng Lê Tùng Vân thì so với trước đây gương mặt càng hồng nhuận phơn phớt, kết hợp với mái tóc trắng cùng quần áo mặc trên người cả người lộ ra tiên khí, như là một vị cao nhân đắc đạo nhìn thấu hồng trần đồng dạng.

Nhìn thấy cảnh này cả bốn vị gia chủ đều cau mày lại, nhất là Tiêu Hoành thì trong lòng càng cảm thấy đáng tiếc.

Cô nương tốt như vậy nếu như có thể tiến vào Tiêu gia làm con dâu của hắn tốt bao nhiêu, đáng tiếc Đông Phương gia phẩm hạnh thật sự quá tệ hại.

Hai huynh muội Dương Tiểu Hắc hôm nay không phải đột nhiên vô cớ lại chạy tới chỗ này đắc tội bốn đại gia tộc.

Bọn hắn chính là nhận được mệnh lệnh của Lê Tùng Vân bởi vậy liền đến đây nói mấy câu, làm cho sự can thiệp của Đông Phương gia vào cuộc tỉ thí này trở thành hợp lí mà không phải vô lí cắt ngang muốn chen một chân vào để Đông Phương gia có thể quang minh chính đại tiến nhập cuộc tranh giành này.

Đương nhiên tiền đề phải là tứ đại gia tộc sai trước bọn hắn mới có thể chiếm lí, mà lần này hành động của tứ đại gia tộc thật sự quá tự cho là đúng.

Tiêu Hoành trầm giọng nói:
"Đông Phương Nhật, Đông Phương gia các ngươi có ý gì?".

Đông Phương Nhật cùng Tiêu Hoành trước đây thường xuyên qua lại, uống rượu ngôn hoan, xưng huynh gọi đệ.

Nhưng lúc này cả hai nhìn nhau trong ánh mắt đều lộ ra vẻ chán ghét.

Đông Phươn Nhật mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói ra:

"còn có thể là ý gì, các ngươi làm việc khiến cho Cái bang bất mãn, bọn hắn muốn chúng ta nói một lời công đạo giúp bọn hắn mà thôi".

Tiêu Hoành cười lạnh:
"ta thấy Đông Phương gia các ngươi muốn chia chác phúc địa thì đúng hơn".

"không không không, Đông Phương gia chúng ta là giúp Cái bang đòi quyền lợi nên thuộc về bọn hắn".

"hừ, chỉ sợ lợi ích này sẽ từ trên tay bọn hắn chuyển vào trong tay các ngươi a?

Không biết các ngươi cho bọn hắn hứa hẹn gì vậy mà lại có thể khiến Cái bang nhúng tay vão vũng nước đục này.

Có điều muốn chia một chén canh cũng không dễ dàng như vậy đâu".

Tiêu Hoành cho Thành gia gia chủ Thành Dược Tài nháy mắt ra hiệu, Thành gia gia chủ Thành Dược Tài lúc này mở miệng nói ra:
"phúc địa là chúng ta phát hiện, người của Cái bang các ngươi có mắt không tròng đứng ở trên kim sơn không tự biết, chỉ có thể tự trách các ngươi ngu xuẩn bỏ qua cơ duyên, giờ này còn có mặt mũi đến đây đòi ăn chia phúc địa?".

Lê Tùng Vân lạnh nhạt mở miệng:

"đúng vậy, đệ tử của Cái bang không thể thông minh được như người Thành gia các ngươi.

Thành gia các ngươi mưu tài hại mệnh, phái người truy sát đệ tử Cái bang để giết người diệt khẩu, hòng một mình chiếm đoạt phúc địa, chuyện này không biết Thành gia gia chủ có lời gì muốn nói không?".

Thành gia gia chủ Thành Dược Tài nghe vậy sắc mặt hơi đổi, khí thế ỉu xìu xuống không ít.

Hắn trong lòng hận a, nếu như đám người kia được việc hơn một chút liền tốt rồi.

Chỉ cần tên ăn mày kia bị giết người diệt khẩu, như vậy phúc địa bây giờ đã là của riêng Thành gia bọn hắn, đâu đến lượt ba đại gia tộc còn lại ở đây tổ chức tỉ thí cùng Đông Phương gia đi ra gây chuyện.

Một tên ăn mày cũng không giải quyết được, đám người kia thật sự là một đám phế vật.