Chương 12: Tình Ma

Giới Chủ

Chương 12: Tình Ma

- Tàng Phong ca,ngươi quá tuyệt!

Sau khi mấy tên giả bệnh cuối cùng chạy khỏi, Khả Thiên Tuyết tung tăng nhảy tới bên cạnh Nhiếp Tàng Phong, mặt đầy vui vẻ xem hắn.

Nhiếp Tàng Phong có chút tự đắc nhìn nàng cười toe toét

- khà khà, không nhìn ca ca ngươi là người nào sao, ài! việc khi dễ cổ đại này thật chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào

- hử, cổ đại? kỹ thuật sao? A Ngốc, ngươi nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì?

Giang Vận Hàm vốn đứng bên cạnh,nàng mang ánh mắt nghi vấn, mắt phượng xinh đẹp 👀 xem Nhiếp Tàng Phong.

Vỗ đầu một cái, Nhiếp Tàng Phong lúng túng không biết nói ra sao, dù sao đây còn chẳng phải cổ đại khi xưa địa cầu nữa, có nói ra nàng cũng không hiểu.

- Cái đó,ta ư,thuần túy là nói bậy thôi mà, chính ta còn chả hiểu ta đang nói gì nữa
Đúng rồi! Giang tiểu thư mau chuẩn bị đi, còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ ngươi nữa

Xua tay, Nhiếp Tàng Phong lập tức nói sang chuyện khác di chuyển sự chú ý của hai cô gái, lập tức cả hai nàng Khả Thiên Tuyết đều lên tinh thần, dặn dò hắn mấy câu thu dọn nơi này,sau đó các nàng nhanh chóng đi vào.

Đợi các nàng đi khỏi
- phù phù
Thở dài một hơi, Nhiếp Tàng Phong vuốt trán thầm hô may mắn, ban nãy cao hứng mà quên cả dùng từ lẫn lộn

- má nó,đại sự không xong rồi!
Mất bao nhiêu công sức của ta vậy mà một chút phúc lợi cũng quên không đòi! xui xẻo quá, ít gì ta cũng giúp cái Giang tiểu thư này xử lý rắc rối lớn như vậy, thế mà một đồng phí dịch vụ cũng không cho, không thì cũng phải tăng lương hay cái gì chứ.

Nhiếp Tàng Phong mặt tiếc rẻ nhìn phía khoảng sân bừa bộn, mặt nhăn nhó xử lý đống củi với dọn dẹp ít đồ linh tinh, trong lòng thì thầm " tí nữa phải nhắc cô nàng đưa phúc lợi vậy, không có cái năm trăm một ngàn lượng thì khỏi bàn ".

- Lại quên rồi, mấy tấm ngân phiếu Lý phủ đưa lại quên chưa giao cho Tiểu Tuyết rồi, ta thật là

Nhiếp Tàng Phong sờ sờ trong ngực mấy tờ ngân phiếu nhỏ, Bây giờ nhà của hắn và Khả Thiên Tuyết ở đã cũ kĩ rồi, lại cách đây hơi xa, hắn định dùng chút tiền đổi một căn nhà khác gần đây mà không biết có đủ không

Nhiếp Tàng Phong bây giờ cũng không rõ giá trị tiền này lắm, lại cả giá nhà đắt rẻ ra sao nữa, nhưng bị ám ảnh cái cảnh đất chật người đông, nhà quý hơn vàng của thế kỉ 21 lòng hắn chẳng chắc chắn tí nào.

- đã tới đây rồi, lại có thêm Tiểu Tuyết nữa, xem ra sau này ta phải kiếm thêm chút tiền mới được.

...

Việc trong y quán cũng chẳng liên quan mấy tới Nhiếp Tàng Phong, khám bệnh đã có Giang Vận Hàm lo, bốc thuốc đã có Khả Thiên Tuyết làm, còn Nhiếp Tàng Phong cũng gần như làm cái trang trí cho đẹp.

Buồn chán thì đi đi lại lại trước Y Quán diễu võ dương oai,sắp xếp linh tinh mọi người thứ tự khám. Chơi chán rồi, Nhiếp Tàng Phong lại lân la qua hai mỹ nữ tám chuyện, nhưng chỉ nhận được những cái xua đuổi từ hai nàng ý nói " xê ra chỗ khác chơi,cho các tỷ làm việc "


Còn cái phúc lợi, Nhiếp Tàng Phong hắn cũng xin rồi, Giang Vận Hàm cho câu trả lời là sẽ tăng lương hắn thêm 1 lượng bạc, Nhiếp Tàng Phong thì không có cảm giác gì,nhưng Khả Thiên Tuyết lại mừng quýnh lên, mặt cười rạng rỡ, xem cảm giác Nhiếp Tàng Phong cũng hơi ý thức được giá trị của ngân lượng trong thế giới này.
...
...


Thế là gần hết một ngày, Sắc trời cũng là hoàng hôn.Lúc này trên con đường nhỏ có hai bóng người đang vui vẻ chuyện trò,không phải ai khác chính là Nhiếp Tàng Phong cùng Khả Thiên Tuyết vừa mới từ Y Quán trở về.

từ qua tới hôm nay Khả Thiên Tuyết cảm thấy như đang mơ, ca ca khỏi bệnh, sống cuộc sống bình thường, nay ca ca biểu hiện quá là xuất sắc làm tới bây giờ nhớ lại nàng vẫn còn rung động.

- Ca ca, hôm nay ngươi biểu hiện quá tốt, tí nữa về nhà,ta làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn,được không?

Nhiếp Tàng Phong liếm môi, nhớ lại mùi vị hôm qua món Khả Thiên Tuyết nấu, làn nước bọt lại ứa ra, hắn lập tức giơ cao cả hai tay đồng ý,bộ dạng trọc Khả Thiên Tuyết cười không ngừng.

Nhiếp Tàng Phong như chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt giáo giác nhìn xung quanh ánh mắt trăm chú.

- ca, ngươi nhìn xung quanh làm gì vậy? có việc gì sao

Khả Thiên Tuyết khó hiểu hỏi hắn.
Nhiếp Tàng Phong chưa vội đáp, hắn nhìn xung quanh lại một lần để chắc chắn không có ai,sau đó cho tay vào ngực móc ra mấy tờ ngân phiếu,dúi vào tay Khả Thiên Tuyết, hạ giọng nói nhỏ

- Tiểu Tuyết, mau cất đi

-cái gì vậy ca
Khả Thiên Tuyết nghi hoặc, đưa ánh mắt nhìn mấy tờ ngân lượng trong tay, sau đó nét mặt giật mình xem Nhiếp Tàng Phong

- Ca...Ca..ngươi..

- suỵt, mau cất đi đã rồi ta giải thích sau
Nhiếp Tàng Phong ngón trỏ đặt ở miệng ra hiệu yên lặng, Khả Thiên Tuyết hơi do dự, sau đó nàng cũng thu lại xấp ngân phiếu vào trong áo, ánh mắt căng thẳng xem biểu hiện của Nhiếp Tàng Phong

- là thế này...
...
Thế là, Nhiếp Tàng Phong một năm một mười kể ra lần hắn cứu Lý tiểu thư kia, sau đó được cha nàng trả công cho.

Khả Thiên Tuyết nghe nhập thần, tới đoạn Nhiếp Tàng Phong gặp sơn tặc làm nàng hoảng sợ, khi nghe hắn thoát ra,nàng mới buông lỏng đôi chút. Dù Nhiếp Tàng Phong kể rất nhẹ nhàng hài hước nhưng, Khả Thiên Tuyết biết mọi chuyện không đơn giản như thế, may mắn ca ca nàng bây giờ vẫn còn ở đây.

vèo một cái, Khả Thiên Tuyết xúc động nhào vào lồng ngực Nhiếp Tàng Phong, hai tay nàng đan chặt xít xao, khuôn mặt toàn là lo lắng và nước mắt

- ca ca,sau này ta không cho ngươi đi đâu nữa, ta thật sợ, Nếu ca có mệnh hệ gì thì Tiểu Tuyết cũng không muốn sống nữa

Cảm nhận trong lòng Khả Thiên Tuyết bờ vai run run khóc nấc cùng với quan tâm làm lòng Nhiếp Tàng Phong ấm áp lạ thường

- tiểu Tuyết ngoan, sau này ca ca nghe lời ngươi mà, với lại ta cũng chẳng phải không sao mà đứng đây ư, ca ca mệnh cứng lão Thiên cũng bổ không chết được ngươi đã yên tâm chưa.

Khả Thiên Tuyết ngẩng mặt, mắt còn đẫm lệ
- hừ,không cho nói linh tinh, sau này ca đi đâu phải nói với ta một tiếng, và nhớ không được ra khỏi Thành, có ra cũng phải đi cùng ta.

Nhiếp Tàng Phong thẳng người, nghiêm chỉnh hô
- xin tuân lệnh

- hi hi,sắp tối mất, về nhà Tiểu Tuyết nấu cơm cho ăn
- tuân lệnh

- hừ, không cho nói vậy
- xin tuân lệnh

- lại vẫn đùa ta,ta trí chết ca, đáng ghét
- a a, xin tha mạng. ca sai rồi, đừng đuổi theo ta
...

Một đường vui vẻ, khi Khả Thiên Tuyết đang le sau thì bất ngờ thấy Nhiếp Tàng Phong đứng lại, phía trước là một đám đông quây quanh

Nhiếp Tàng Phong kéo Khả Thiên Tuyết tò mò vạch ra đám đông vào xem tình huống

Bên trong là khoảng chục người mặc kiểu đồ bộ khoái màu đen, hông đeo đao dài lúc này ai nấy vẻ mặt ngưng trọng nhìn về chính giữa, đồ vật đã bị một manh vải trắng tre lên.

Nhiếp Tàng Phong ngờ ngợ quan sát,không sai thì phía dưới chắc chắn là thi thể của người gì đó, xem ra nơi đây xảy ra án mạng rồi.

- thật không thể tha thứ tên Tình ma này, đây đã là cô nương thứ tám bị hắn hại chết rồi

- đáng giận thật, nếu không mau mau bắt tên ác ma này,sợ cả Lạc An Thành sẽ loạn mất
- Thật nhẫn tâm, các cô nương đều rất trẻ tuổi lại gặp phải độc thủ

- ài,đáng thương... ta cũng phải về nhà nhắc nhở mọi người nhà có con gái trẻ vậy, không thì lại ài..

Vốn Đang định dời đi Nhiếp Tàng Phong nghe loáng thoáng mấy người này bàn luận vậy, hắn lập tức thay đổi chủ ý, lần nữa lán lại nghe. Nhưng càng nghe,trái tim hắn lại càng trầm trọng, ánh mắt liếc qua nhìn Khả Thiên Tuyết đang sợ hãi kia, cảm nhận tay nàng nắm chặt hơn tay hắn, lòng Nhiếp Tàng Phong càng thấy không yên.

Theo lời người xung quanh, Tình Ma là trọng phạm truy nã của Thành Chủ, cực kỳ háo sát, đặc biệt yêu thích tra tấn rồi sát hại dã man các cô gái trẻ tuổi từ 15-18.


Tình ma không chỉ võ công cao nhiều lần đả thương quan binh mà hắn còn rất giảo hoạt, không dễ gì bắt được

Nơi này lại cách nhà Nhiếp Tàng Phong đang ở có mấy phút đi bộ, thêm nữa Khả Thiên Tuyết cũng có đủ điều kiện mà tên ác nhân đó hay giết,bảo sao hắn không lo lắng.

Mọi việc sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, rất khó mà nói trước được điều gì.

ae like và vote 10* nha,😍