Chương 17: Nàng cũng có phần

Giới Chủ

Chương 17: Nàng cũng có phần

Nhìn trong sân tình hình, có vẻ như ba người đều đang đợi mình thì phải. Nhiếp Tàng Phong cười khan, giơ tay chào hỏi.

- Ha ha, mọi người vẫn còn chưa ăm cơm sao, thật đúng dịp nha, ta cũng chưa ăn gì, ăn cơm thôi.

- Ăn cái đầu ngươi, ta nói ngươi đó, cả ngày không làm người hết lo, sáng nay trốn việc đi đâu chơi hả? có phải lại gặp vị tiểu thư nhà nào mà mất hết cả hồn vía rồi không.

Giang lão đầu nghiêm mặt chủ trích sau đó..

- Khà khà tiểu tử,nói ta nghe là vị cô nương nhà nào,chà chà nhớ năm xưa, lão già ta đây cũng nổi tiếng phong lưu đó, không biết có bao nhiêu thiên kim cành vàng lá ngọc vì ta điên đảo đâu khà khà

- Gia gia, ngươi nói linh tinh gì đó! hừ, phạt ngươi trừ một bình rượu, nay không cho phép uống nữa.

Giang lão đầu vốn đang khoe khoang, mắt đầy ý tứ ta hiểu nhìn Nhiếp Tàng Phong thì nghe được lời hờn giận của Giang Vận Hàm.
Lão đầu lập tức méo mặt, hai mép đầy nếp nhăn giật giật mấy cái, muốn phản bác mà không có dũng khí, đành giả ra đáng thương nhìn cháu gái thân yêu.

-Tiểu Vận Vận, lão già ta chỉ có bấy nhiêu thú vui, bà cô ngài trừ lương như vậy chẳng khác nào lấy của ta nửa cái mạng rồi. Đáng thương gia gia đi, đừng cúp rượu của ta mà

- Sặc sặc.

Lời nói của Giang lão này lực sát thương đủ lớn, Nhiếp Tàng Phong vốn đang bị Khả Thiên Tuyết nhìn chằm chằm cũng không giữ nổi bình tĩnh mà ho sặc sụa. Nhưng bị Khả Thiên Tuyết xinh đẹp con ngươi trừng trừng hắn lập tức câm nín, giơ tay ra hiệu kéo khóa miệng cười nịnh nọt nhìn nàng.

Giang Vận Hàm bị gia gia trước mặt người ngoài giở thói trẻ con xin xỏ làm mặt nàng đỏ bừng, nguýt Giang lão một cái, sau đó Giang Vận Hàm giậm chân chạy về phòng, mặc kệ Giang lão vẻ mặt xấu xí.



Khả Thiên Tuyết có lẽ trừng Nhiếp Tàng Phong tới mỏi mắt, nàng cũng thôi không dằn vặt hắn nữa. Tiến lại gần, Khả Thiên Tuyết đứng sát vào Nhiếp Tàng Phong, mũi nhỏ hít hà khắp người hắn. Thấy không có mùi thơm lạ, Khả Thiên Tuyết mặt giãn ra hài lòng, ánh mắt nàng nhìn Nhiếp Tàng Phong cũng hòa hoãn rất nhiều.

May mắn Khả Thiên Tuyết không hỏi Nhiếp Tàng Phong đi đâu cả sáng, nàng là một tiểu cô nương thông minh, nàng cũng không muốn quá quản chặt Nhiếp Tàng Phong làm hắn thấy ngột ngạt.

Điều này cũng thật đúng ý Nhiếp Tàng Phong, đỡ phải đau đầu bịa đặt lý do thoát thân cho mình.

- Ca ca, ngươi ngồi đây chờ chút với Giang gia gia, ta đi hâm nóng lại thức ăn đã.

Kéo tay Nhiếp Tàng Phong, Khả Thiên Tuyết trở lại vẻ hoạt bát đáng yêu, nhanh nhẹn cầm mấy đĩa thức ăn đã nguội lạnh mang đi hướng nhà bếp của Y quán.

- Tiểu tử! Ta nhìn qua là biết, hôm nay ngươi chắc chắn đi gặp một vị cô nương trẻ rồi, đúng không. Hối lộ ta một vò rượu, thì lão đầu ta hiến kế cho,mười phần bảo đảm cho ngươi ôm mỹ về nhà ha ha.

Đợi Khả Thiên Tuyết đi ra, Giang lão đầu ánh mắt híp lại nhìn Nhiếp Tàng Phong dụ dỗ nói.

" Lão già này, thật muốn rượu tới điên rồi, một chút kĩ thuật cũng không có lại còn định bịp ta, gái trẻ cái rắm, thế mà còn học người ta làm bói toán, sai be bét ".

- Hứ.

Bỏ ngoài tai, mặc cho Giang lão một mình ba hoa, Nhiếp Tàng Phong mắt điếc tai ngơ chờ Khả Thiên Tuyết mang cơm tới.

Đơn giản ăn xong bữa trưa, buổi chiều Khả Thiên Tuyết không cho Nhiếp Tàng Phong đi đâu nữa, mọi việc cần làm cũng đều làm cả rồi nên cả chiều Nhiếp Tàng Phong chỉ ngồi canh cửa Y quán, banh mắt tìm kiếm các cô nương đi đường.

Thật bất hạnh cho hắn, do Tình Ma uy danh, đi ở đường không già thì cũng xấu các cô nương xinh đẹp trốn hết cả rồi, lúc này ở trên đường thật hiếm mà tìm được cô nàng nào dáng dấp ưa nhìn chút.

Đây cũng là lý do chính khi Nhiếp Tàng Phong biết Tình Ma gây án ở gần nhà thì hắn lại hoảng hốt như vậy. Các cô nương xinh đẹp thường thì có gia cảnh tốt, sẽ có gia đinh hay nha hoàn bảo vệ chính vì vậy Tình Ma rất ít khi ra tay với loại này. Đương nhiên còn lại số ít mấy cô nương xinh đẹp, gia cảnh lại khó khăn, hay phải ra đường sẽ trở thành mục tiêu lý tưởng cho Tình Ma làm ác.

Trên đường người đi lại cũng ít hơn thành ra Y Quán cũng thanh nhàn. Không khí cả vùng Đông Thành căng thẳng, các tuần vệ mang đao sáng loáng, từng nhóm từng nhóm năm hay sáu người hoạt động truy tìm tung tích của Tình Ma nhưng đều không tìm được gì.

Cứ theo đà này, nếu không bắt được Tình Ma rồi cả cái Lạc An Thành cũng sẽ loạn hết cho coi.

...

Ánh chiều tà chiếu nhàn nhạt ánh hồng, Nhiếp Tàng Phong cùng Khả Thiên Tuyết lại lững thững bước về nhà.

Nhớ lại ban nãy khi vừa chuẩn bị ra về, Giang Vận Hàm đã kéo Khả Thiên Tuyết lại muốn cho nàng ở lại Y Quán mấy ngày, nhưng tiểu cô nương đã khéo léo từ chối, lý do đương nhiên lại vì Nhiếp Tàng Phong ngu ngốc rồi, không có nàng thì hắn biết nấu gì mà ăn. Chủ yếu nhất, sau khi tu tập Ma Thư xui xẻo kia, Nhiếp Tàng Phong cảm thấy Khả Thiên Tuyết sẽ an toàn hơn khi ở cạnh mình

Thấy Giang Vận Hàm mời Khả Thiên Tuyết ở lại, xuất phát từ ý tốt Nhiếp Tàng Phong cũng há miệng mời 👄nàng ở chung nhưng lại bị Giang Vận Hàm " xầm "một cái đóng cửa đập trúng cả mũi tới giờ hắn hãy còn đau 😥.

- Ài, Tiểu cô nương không biết nhân tâm tốt mà, ngày thường ôn hòa hiền dịu là thế, vậy mà động một chút là hạ thủ không lương tay. Ý tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, ngày này thế đạo thật sự quá là tăm tối đi.

Nhiếp Tàng Phong một tay che mũi xưng, một tay cầm túi nhỏ đi đường than ngắn thở dài, có oan ức mà không dãi bầy được.

Đi bên cạnh hắn, Khả Thiên Tuyết che miệng cười trên nỗi đau của người khác, xem Nhiếp Tàng Phong nàng hi hi đùa giỡn:

- Ca ca, đây là ngươi tự tìm thì trách được ai, cô nương nhà người ta còn chưa có hôn phối mà ngươi lại bảo về ở chung, thì còn đâu là thanh danh nữa? sau này ai giám lấy? May mắn Giang tỷ tỷ còn hiền lành đấy, để cô nương khác hay người nhà nghe được thì huynh bị đánh nhừ đòn rồi.

Nhiếp Tàng Phong bĩu môi, cái chuẩn mực hiền lành của thế giới này cũng quá thấp rồi, lấy cửa đập mặt người còn gọi là hiền lành thế ác liệt sẽ còn khoa trương như thế nào. Thôi vậy, Hắn thực chẳng quan tâm mấy cái lễ giáo này làm chi, ý tốt đã phát ra, tiếp thu hay không là tùy nàng ta.

- khặc khặc, cuối cùng ngươi cũng quay lại, khặc khặc

- Oái!!!

Nhiếp Tàng Phong đánh cái giật mình, ngưng mắt nhìn lại, không biết tự bao giờ phía trước hắn và Khả Thiên Tuyết không xa đã lơ lửng một cô nàng tóc dài xõa tung che đi gần nửa bộ mặt. Không ai vào đây cả, này chính là vị đại tỷ ban sáng Nhiếp Tàng Phong đã gặp.

Nhẹ nhàng nắm tay không thấy gì Khả Thiên Tuyết, Nhiếp Tàng Phong như không có chuyện gì tiến lại, chỉ cảm thấy hơi mát chút, Nhiếp Tàng Phong đã đi lại sát cô gái ma này.

Khả Thiên Tuyết trái tim không hiểu khẩn trương nhìn gương mặt Nhiếp Tàng Phong căng thẳng. Nàng thấy có gì đó là lạ nhưng không biết là lạ ở đâu. Đường vẫn như cũ, ánh mặt trời cũng khuất hẳn, gió ban đêm bắt đầu xào xạc thổi, cảm nhận tay ca ca nắm chặt tay nàng.


Nhắm mắt cầu mong, từ trong túi đen nhỏ, Nhiếp Tàng Phong bí mật rút ra một nhánh tỏi già hòa cùng ít máu sền sệt chính là máu chó mực.

- A... A... A A

Ngay khi Nhiếp Tàng Phong vừa giơ ra vật này, hồn ma cô nàng kia thét lên một tiếng thật dài, bồng bềnh lui lại cách Nhiếp Tàng Phong thật xa. Nàng nhìn vật trong tay Nhiếp Tàng Phong cảm thấy mãnh liệt chán ghét cùng nguy hiểm.

- Đây là cái gì vậy, nó làm ta thật sợ. Mau bỏ ra đi, hai chúng ta phải nói chuyện. Ta cần ngươi giúp!!!

Thở phào nhẹ nhõm, không uổng công cả sáng đi dạo, Nhiếp Tàng Phong bước nhanh, kéo Khả Thiên Tuyết đi tiếp, coi như không nghe được lời nàng nói hắn không muốn dính dáng gì tới nàng cả.


Hồn ma cô nàng vẫn không từ bỏ, tuy không có tiến lại gần nhưng cũng không ra xa.

- Kẻ giết ta là Tình Ma, không lẽ ngươi không muốn bắt lấy hắn nhận ngàn lượng tiền thưởng sao.

Nhiếp Tàng Phong vẫn đi, cả đầu cũng chẳng thèm ngoái lại. Hắn không phải dạng liều mạng vì tiền, muốn kiếm tiền thì thiếu gì cách, đâu cần đi liều mạng với tên ác ma kia.

- Chẳng lẽ ngươi không căm phẫn tên ma nhân kia làm ác sao

- Hắn tâm địa rắn rết, táng tận thiên lương, người người đều muốn tru diệt, ngươi lại nhìn thấy ta, cho dù không muốn nhưng đây là ông trời cố ý an bài để ngươi giúp đỡ ta trả thù.

- Còn không được sao? nhà ta cũng chẳng có gì, chỉ còn một muội muội, nếu không ngươi giúp ta, ta làm chủ, gả muội muội ta cho ngươi.

- Cầu xin ngươi.

...
Mặc cho, ma nữ này làm sao nói, Nhiếp Tàng Phong dắt tay Khả Thiên Tuyết đều không thèm động tâm quay đầu lại nhìn nàng một lần.

Thấy Nhiếp Tàng Phong chỉ chăm chú đi đường, đang khi sắp tuyệt vọng hai ma nhãn phức tạp chợt lóe. Nàng nhìn bóng lưng Nhiếp Tàng Phong gằn giọng từng chữ

- Muội muội ngươi, nếu ta nhớ không nhầm, nàng cũng có phần, nàng đã bị Hắn để ý.

Vốn tưởng yên tĩnh Nhiếp Tàng Phong nghe thấy tiếng nói khàn khàn này, thân thể lập tức cứng nhắc. Gương mặt hắn âm trầm quay lại, không để ý Khả Thiên Tuyết ngạc nhiên, nhìn sau lưng không người xác định.

- Thật?

- Đương nhiên! Khả Thiên Tuyết 15 tuổi, ở đông thành ngõ hoa quế.

Tay trái răng rắc một cái, bóp nát trong tay mấy thứ linh tinh, Nhiếp Tàng Phong nhìn Khả Thiên Tuyết rồi quay lại phía sau, miệng há khẩu hình ra hiệu.

- Tối nay, đợi ta, tại đây!


ae like và vote 10* nha, thanks 😍
cầu nguyển phiếu bầu cử