Chương 1: Xuyên Không???

Giờ Đến Ca Xuyên Không

Chương 1: Xuyên Không???

Quang ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt mình. Ở đó có những người mà cậu chưa thấy bao giờ cả.

Quang nhìn thấy vài người đàn ông ăn mặc giống như giáo sĩ, vốn là một cảnh rất hiếm gặp ở Việt Nam, và trong số họ còn có một cô gái mặc chiếc váy hồng.

Cậu liền nhìn xung quanh để kiểm tra. Tòa nhà mà cậu đang ở là một cái sảnh lộ thiên, nên cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh quan bên ngoài dù có ngồi thụp xuống, nhưng không chỉ nhìn thấy mỗi mặt đất, cậu còn thấy cả một dãy núi phía xa xa. Dựa trên những gì đã thấy, Quang kết luận rằng mình đang ở trên cao.

Tòa nhà này hẳn là một cái tháp hay gì đó tương tự thế. Trần của nó được chống đỡ bởi vài cây cột trụ có họa tiết kỳ lạ mà Quang chưa từng thấy trước đây. Rồi có những hình vẽ bí ẩn tương tự với mấy bức hình khắc trên tường người Ai cập ấy.

Có lẽ thứ duy nhất cậu nhận ra ở đây chính là bốn đứa bạn trong lớp cậu, Quang tự hỏi tại sao mình lại ở đây với mấy người này.

Một vòng tròn ma pháp nhìn khá giống mấy cái trong game được vẽ ngay dưới chân cậu.

Quang đã biết những người ăn mặc kỳ lạ kia đều là người ngoại quốc, cậu đang ở một nơi nào đó với khung cảnh kỳ lạ và có một ma pháp trận được vẽ trên sàn.

Nhìn vào tình cảnh hiện tại, cậu có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Cô gái mặc váy cũng đã lên tiếng xác nhận điều đó.

"X-Xin chào các Anh hùng!"

Yup, nơi đây đúng là dị giới rồi.

Quang hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.

Lúc đó là tầm 12 giờ trưa, tiết 6 vừa kết thúc và lũ con trai lao thẳng ra quán net còn mấy cô nàng lại đi ra căng tin. Trong lớp chỉ còn 4 đứa đã chuẩn bị đồ ăn trưa ở nhà và cậu - đứa đang đọc nốt quyển light novel và trùng hợp thay, một quyển về chuyện xuyên không.

Nhưng đột nhiên, một luồng sáng chói lọi hắt lên từ dưới chân cậu. 5 người họ kể cả Quang đều trở nên bất động trước sự bất ngờ này.

Mọi thứ trong mắt cậu liền trở nên trắng xóa như tuyết, và trước khi nhận ra, cậu đã thấy mình ở nơi đây rồi.

Những người ăn mặc như giáo sĩ thì cứ tung hô kiểu, "Hooray!" và "Thành công rồi!" trong khi làm lơ trước sự bối rối của năm người họ.

Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều có vẻ kiệt sức và đổ mồ hôi như thể mới chạy marathon về ấy.

Mặc khác, không một ai nghĩ rằng cô gái có mái tóc cam kiểu gợn sóng dài tới tận thắt lưng là người Nhật cả. Đó là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to và nét mặt dễ thương.

Cô ta thật sự là một đại mỹ nhân.

Cũng giống như mấy người kia, cô ấy thả lòng người và nở nụ cười. Có vẻ như là năm người bọn họ vừa mới được triệu hồi.

Đó là tình tiết rất thường thấy trong light novel. Nhưng đây là một thế giới fantasy thật sự, tuyệt đối không phải là light novel.

Nét mặt 5 người cho thấy rằng họ chưa thể theo kịp những gì vừa mới xảy ra. Và cuối cùng, một trong số họ lên tiếng.

"A-Anh hùng? Nghĩa là sao cơ?"

Tên của cậu ta là Hưng, một tên không quá đẹp trai nhưng được cái hiền lành

Nghe thấy câu hỏi của Hưng, cô gái kia lập tức cúi đầu,

"Ah, tôi thật sự xin lỗi! Đức vua sẽ đích thân giải thích sự tình cho các vị ạ! Nên xin mọi người hạy theo tôi nhé!"

Cô ta nói thế với vẻ hối lỗi. Nhìn kỹ một chút thì cô ấy trông khá là xanh xao.

Khó mà nhận ra được vì nụ cười của cô lúc này, nhưng cũng giống đám già kia, cô ấy đang kiệt sức từ việc triệu hồi và đang thở rất nặng nề.

Hưng dường như cũng đã nhận ra tình trạng của cô, và nghĩ rằng tạm thời lúc này nghe cô nói thì sẽ tốt hơn thay vì cứ dây dư ở đây. Như vậy cô sẽ được nghỉ ngơi một chút.

Hưng nhìn mọi người và gật đầu đồng tình.

"Được rồi, tôi hiểu đại khái đã có chuyện gì rồi, nhưng chúng tôi sẽ lắng nghe những gì cô muốn nói."

Có vẻ họ cũng đã phần nào nắm được tình hình rồi.

Và như thế, cô gái dẫn năm người họ tới nơi nhà vua đang ở. Quang không hề bỏ bê việc quan sát quan cảnh xung quanh trên đường đi tới sảnh chầu này.

Tòa nhà mà họ đã ở khi nãy đúng thật là một cái tháp được xây ở chính giữa một tòa lâu đài rất lớn.

"Ồ, cảm ơn các vị vì đã tới đây, thưa các Anh hùng."

Ông lão ngồi trên ngai vàng nói thế với một nụ cười hiền từ.

(Chắc không cần phải nói với ổng là họ không hề tới đây vì họ muốn vậy đâu nhỉ.)

"Ta dám chắc là các vị đang rất hoang mang về tình cảnh kỳ lạ và đầy bất ngờ này. Nhưng xin cứ an tâm, vì ta sẽ giải thích mọi chuyện ngay bây giờ đây."

Sau khi nói thế, ông ta bắt đầu với một bài tự giới thiệu.

Nơi đây là Hỏa quốc thuộc về nhân tộc. Đứa vua đời đầu đã thống nhất toàn bộ nhân tộc của thế giới này vào trong Hỏa Quốc.

Thế giới này có tất cả 4 quốc gia, mỗi một tộc lại có 1 quốc gia riêng.

của nhân tộc, của Thú Nhân Tộc, của Tiên Tộc, của Quỷ Tộc.

Người đang ngồi trước mặt họ là vị vua hiện tại của Hỏa Quốc, kế bên là nữ hoàng và người đã đưa họ tới đây- Đệ nhất công chúa của nhân tộc, Công Chúa Mizim

, và. Sự căng thẳng của 3 tộc này đang ngày càng leo thang. Còn thì ít khi giao lưu với tộc khác nên hầu hết 3 tộc kia chưa bao giờ gặp họ cả.

"Ma tộc sở hữu một nguồn ma lực mạnh mẽ và thể chất cao. Họ đánh đâu là thắng đó. Và họ muốn cai trị cả thế giới này."

Ma thuật tồn tại ở thế giới này và dĩ nhiên, ma lực càng cao thì ma thuật ta có thể sử dụng càng manh. Ừm, đây là một thế giới fantasy nên có ma thuật cũng là chuyện bình thường.

Loài người cũng sở hữu ma thuật, nhưng lượng phép mà họ dùng được lại tương đối thấp.

"Ở thế giới này cũng có vài Hội Du hành giả, nhưng khi đối mặt với vốn đã quen với cảnh chiến đấu, ngay cả du hành giả hạng cao cũng hay phải lập thành tổ đội. Ma tộc nói chung là quá mạnh đi."

Nhà vua sợ rằng nếu cứ thế này, không sớm thì muộn họ cũng sẽ bị diệt sạch, nên ông muốn tiêu diệt Ma tộc trước khi điều đó xảy ra, và phải dùng tới phương sách sử dụng ma thuật triệu hồi cổ đại đã bị phong ấn.

Ma thuật triệu hồi không có quyền năng tuyệt đối, nó bị phong ấn vì cài lý do.

Ma thuật triệu hồi ngốn rất nhiều ma lực, và nếu để một kẻ bất tài sử dụng nó, ma thuật sẽ bị Phản Chấn và dội ngược trở về người sử dụng.

Về cơ bản, ma thuật triệu hồi là thứ chỉ có hoàng tộc mới dùng được, nhưng dĩ nhiên là vẫn có rủi ro khi sử dụng nó. Nếu thất bại có thể dẫn đến việc một lượng ma lực khổng lồ chảy ngược về phía người dùng khiến họ bị suy nhược tinh thần. Trong tình huống tệ nhất, Phản Chấn có thể gây ra cái chết.

Nên là Đức Vua đã có một ý tưởng. Ông có vài người con gái, nên đã chọn họ để sử dụng ma thuật triệu hồi.

Cứ thế này thì loài người sẽ bị diệt sạch. Để tránh điều đó, cần phải triệu hồi các Anh hùng từ một thế giới khác bằng mọi giá.

Các tài liệu cổ có ghi các câu chuyện về những người Anh hùng được triệu hồi trong quá khứ, và giải cứu loài người khỏi thảm họa tồi tệ.

Khi vị vua biết việc này, ông đã cứng rắn hơn và nhờ vả các cô con gái của mình. Cả Tam và Tứ Công chúa đều đã thất bại và mất mạng bởi Phản Chấn.

(......Ông ta hy sinh chính con gái của mình?)

Quang nhìn chằm chằm lão già ngồi trên kia một cách khó chịu khi nghe điều đó, nhưng vì lên tiếng vào lúc này chỉ tổ làm mọi thứ phức tạp hơn nên cậu giữ im lặng và tiếp tục lắng nghe phần còn lại của câu chuyện.

Nữ hoàng rất đau buồn trước cái chết của con gái, nhưng bản thân bà là một người phụ nữ xuất thân từ một gia tộc bên ngoài kết hôn với hoàng tộc, nên bà không có dòng máu hoàng tộc và không thể sử dụng ma thuật triệu hồi.

Cả nhị công chúa cũng giống hai người em của mình, nhưng may mắn hơn là cô đã tránh khỏi cái chết, nhưng hiện tại đang trong cơn hôn mê.