chương 2 Sao Paulo
Mặt trời đang chiếu trên thành phố và hôm nay là một ngày nắng rực rỡ khác.
Nhưng đối với Sơn, mọi thứ dường như không quá tuyệt vời. Công việc dường như trở nên xa vời với anh.
Bây giờ, nền kinh tế rất ì ạch, tìm việc làm thực sự rất khó khăn. Không có học vấn, không có kỹ năng, thậm chí không có tuổi. Tuy rằng hắn mười ba tuổi nhìn không nhỏ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Xin lỗi, tôi không cần lao động trẻ em ở đây."
"Ồ, em còn quá nhỏ, e rằng không."
"Anh có khỏe không? Ở đây chúng tôi đều muốn thợ giỏi, anh không làm được." Vẻ mặt cự tuyệt trước mặt khiến Sơn có chút suy sụp.
Chạy được hơn mười ngày, tôi đã tốn rất nhiều tiền, nhưng công việc vẫn còn xa. Với một tiếng thở dài, Sơn đi về phía hố cầu của mình.
Để tiết kiệm tiền, Sơn không dám ở khách sạn. Bây giờ khách sạn rẻ nhất cũng cần phải trả cho anh ta một bữa ăn, vì vậy tiền của anh ta sẽ sớm được sử dụng hết. Đối với anh ta tiết kiệm, tất cả điều này là không thể tha thứ.
"Không, ta muốn cứuchinhs mình." Sơn thầm nói.
"Một, hai, ba." Mười ba ngày, anh vẫn không tìm được việc làm, tất cả đều có vẻ không ổn lắm. Ngay cả khi anh ta chỉ ăn bánh mì nâu và uống nước máy mỗi ngày, anh ta sẽ không thể qua được vài ngày.
"Không được, tôi nhất định phải tìm một công việc, tôi không thể tiếp tục như thế này." Sơn nói với chính mình khi nhìn những vết xước trên bức tường đá của cây cầu, mỗi vết xước là một ngày cậu trải qua
"Không được, tôi nhất định phải tìm một công việc, tôi không thể tiếp tục như thế này." Sơn nói với chính mình khi nhìn những vết xước trên bức tường đá của cây cầu
Lúc này là mùa hè nên không cần mền hay gì cả, mùa thu hay mùa đông nếu thời tiết se lạnh sợ không ở được lỗ cầu thì phải làm sao.
"Không được,ta phải cố gắng hơn nữa, nếu không tìm được việc làm sẽ không quay lại." Nghĩ đến đây, Sơn lại rời khỏi hố cầu. Trước khi đi, anh ta không quên xuống tắm sông dưới gầm cầu và thay một bộ quần áo đang mặc. Nhưng là vậy, quần áo của anh ta chỉ mạnh hơn đồ ăn mày mà thôi.
Đường phố đầy người thất nghiệp, trong hoàn cảnh như thế này thật sự rất khó tìm được việc làm. Có những đứa trẻ đói khát ở khắp mọi nơi, tất cả đều có khuôn mặt vàng và làn da mỏng. Họ thậm chí không cần tiền công, miễn là bạn cho nó ăn và chăm sóc nó.
"Anh muốn một ai đó, được rồi. Tôi đi xem tình hình thế nào." Mọi người vây quanh quản đốc, lộ rõ cơ bắp yếu ớt, cố gắng tìm việc làm.
"Tôi không muốn tiền lương, tôi chỉ ăn."
Vô số người thất nghiệp, không đủ ăn khiến giá nhân công ở đây thấp đến mức kinh hoàng, đ mức chỉ cần xoay sở ăn là đủ. Sơn muốn tìm một bản sao của thứ này, nhưng nhìn những người cao hơn và khỏe hơn anh ấy, tôi e rằng cơ hội của anh ấy rất mỏng.
Bây giờ anh ấy 13 tuổi, mặc dù anh ấy cao 1,6 mét, nhưng cân nặng của anh ấy chỉ có 50 cân, và anh ấy trông rất gầy. Cộng với ngoại hình không mấy nổi bật, rõ ràng anh chàng không thể thu hút sự chú ý của người khác (ở Vn là trung bình nhưng ở nam mỹ nhỏ con nha m.n)
"Tôi chưa tìm được việc làm lại. Tôi sẽ làm gì trong tương lai?" Sơn thở dài và ngồi xuống ghế bên công viên, suy nghĩ về tương lai của mình.
"Haha, đuổi theo ta, ngươi không đuổi kịp ta." Trước mặt anh ta, vài đứa trẻ trạc tuổi anh ta đang đuổi theo chạy lại, và có một quả bóng dưới chân anh ta, đang chơi tới lui. Nhìn những chàng trai vô tư lự kia, trong mắt Son hiện lên một tia ghen tị.
Nghĩ đến những ngày tháng hành tẩu giang hồ trước đây, anh lại cảm thấy nhớ nhung. "Tôi nghe nói rằng CLB Sao Paulo đang chiêu mộ cầu thủ mới, tại sao bạn không đăng ký, Vika."
Một cậu bé bị tàn nhang nói với một cậu bé có mái tóc vàng.
"Tôi có nên đi không? Tôi không nghĩ vậy. Kỳ thi của họ rất khó. Hơn nữa, tôi nghe nói rằng phí đăng ký là một trăm reais, quá đắt." Cậu bé tóc vàng trả lời
"Nhưng tôi nghe nói điều kiện của họ cũng rất thuận lợi. Chỉ cần đi đá bóng, không chỉ cung cấp tiền ăn, chỗ ở mà còn có lương, nếu thi đậu thì sung túc." Nghĩ đến những điều kiện ưu đãi của CLB Sao Paulo, chàng trai bị tàn nhang ghen tị ứa nước miếng.
Nghe được những gì hai chàng trai nói, trong lòng Sơn động, trong lòng đã có một kế hoạch. "Ta cũng đi xem một chút, có lẽ có thể vượt qua bài kiểm tra?"
Ở câu lạc bộ "Gaul", cậu ấy cũng học được một số kỹ năng bóng đá. Sau đó, người chơi sẽ dạy anh ta một số kỹ năng chơi trong thời gian rảnh rỗi, và Sơn cũng đã nghiên cứu nó một cách nghiêm túc trong một khoảng thời gian. Nghĩ đến đây, Sơn lộ ra vẻ chờ mong, từ trên ghế đứng lên, đi về hướng câu lạc bộ Sao Paulo.
Mặc dù có một bài kiểm tra tâm lý, Sơn bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc. Trước mặt anh, có hàng ngàn thanh thiếu niên, mặc đồng phục bóng đá và giày mà anh mang theo, vũ trang đầy đủ, dự định đến đây để thi. Là câu lạc bộ danh giá nhất Brazil, không nghi ngờ gì về sức mạnh của HLV Paulo người Brazil. Nếu anh có thể chơi chủ lực ở đây, nổi tiếng trở lại, rồi ra nước ngoài chơi bóng, tương lai sẽ rất tươi sáng.
Đối với mục tiêu này, vô số người đã vỡ đầu và muốn vào câu lạc bộ này. Tuy phí đăng ký đắt đỏ nhưng vẫn thu hút vô số người tham gia.
"Oa, thật nhiều người." Sơn kêu lên, nhìn đám người đông đúc trước mặt, hắn lần này cũng mang theo hết thảy đồ đạc, lên kế hoạch.
"Một trăm reais, không có chuyện gì, chuyện lớn là phải kiếm lại." Sơn trong lòng tự an ủi mình giao tiền cho người ghi sổ phụ trách đăng ký.
"Số 121." Người bán hàng không ngẩng đầu lên, đưa cho anh ta một tấm biển và một tờ khai đăng ký, rồi bảo anh ta vào cổng câu lạc bộ. Bên trong cánh cửa, hơn một trăm người đã chờ đợi bài kiểm tra tiếp theo.
Nhìn đám người đông đúc, Sơn cũng rất hào hứng, bài kiểm tra tiếp theo sẽ như thế nào? Lừa bóng, bắn súng hay gì?
"Này, anh trai, anh đăng ký chơi bóng." Phía sau anh, một cậu bé có làn da ngăm đen và mái tóc xoăn vỗ nhẹ vào vai anh.
"Chà, anh cũng vậy?" Nhìn nụ cười tốt bụng của người bạn phía sau, Sơn cũng nở nụ cười đáp lại
"Tên tôi là Buddy, còn bạn thì sao?" Cậu bé thấy Sơn mỉm cười và bắt chuyện với cậu. Trong hàng chục phút chờ đợi để làm bài kiểm tra, cả hai đã trở nên rất quen thuộc.
Sơn biết rằng Buddy năm nay cũng mười ba tuổi giống mình, đến từ vùng Ruhr, là con cả trong gia đình, có năm anh chị em bên dưới.
"Lần này tôi phải vượt qua bài kiểm tra. Số tiền tôi đăng ký đã dành dụm được sau một thời gian dài ở nhà! Nếu không vượt qua bài kiểm tra lần này, tôi thực sự không biết phải quay lại như thế nào." Buddy nói với Sơn.
"Tôi cũng phải vượt qua kỳ thi!" Sơn im lặng nói rồi ngừng nói. Nếu không thi đậu, anh ta chỉ có thể tiếp tục tìm việc. Kể cả rửa bát, quét sàn, miễn là phải đi làm là được
"Trông bạn không giống người Brazil, mà giống người Việt Nam." Nhìn làn da vàng và mái tóc đen của Sơn, Buddy đã nói đùa với Sơn.
"không tôi người Việt Nam,Trông bạn không giống người Brazil, bạn giống người châu Phi." Sơn cũng nói đùa với Buddy. Cả hai đều là người nhập cư, không thực sự là người Brazil. Ở brazil, cũng có một số phân biệt chủng tộc.
"Nigger, quay lại đi, đừng tốn phí đăng ký." Trong quá trình đăng ký, một số người da trắng đã nói điều này với Buddy. Nhưng Buddy phớt lờ điều đó, anh đã học được cách kiên nhẫn.
"Tôi sẽ cho bạn một cái nhìn tốt, ngay cả khi bạn là người da trắng, bạn không thể chơi bóng đá!" Buddy ấm ức khi nghĩ đến lần đăng ký tiếp theo.
Với người bạn vừa gặp, Buddy cười và nói: "Trận tiếp theo sẽ diễn ra. Tôi hy vọng bạn cũng có thể vượt qua nó, để chúng ta có thể là đồng đội của nhau."
Sơn nói: "Chà, chúng ta nhất định sẽ thành công."
Tại thời điểm này, đăng ký cuối cùng đã kết thúc. Tiếp theo, họ sẽ có bài kiểm tra khởi đầu với CLB Sao Paulo của Brazil. Có 1.000 người đăng ký lần này, trong số này chỉ có 10 người được ở lại, có thể hình dung được sự cạnh tranh sẽ khốc liệt như thế nào.
Nhưng dù vậy, không ai chịu lùi bước. Đối với những thử thách, bạn chỉ có thể dũng cảm đối mặt với chúng. "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không rút lui." Sơn đọc thầm những lời Minh dạy, vững vàng bước vào sân bóng.