chương 11 quyết định
Trong cuộc đời, có những lúc bạn phải lựa chọn, ngay cả khi bạn không muốn. "Sống hay chết, đó là câu hỏi." Câu nói này của hoàng tử trong "Hamlet" được vô số người biết đến.
Đối với câu hỏi trắc nghiệm cuộc sống, Sơn phải đưa ra lựa chọn khác.
Lần này, câu hỏi trắc nghiệm khó hơn một chút. Quy định của FIFA quy định rằng các cầu thủ không được tiếp tục thi đấu cho các đội tuyển quốc gia khác sau lần đầu tiên khoác áo đội tuyển quốc gia.
Bây giờ, có hai lựa chọn ở phía trước của anh ấy, thứ nhất là đội tuyển trẻ quốc gia Brazil.
Thứ hai, đội tuyển trẻ quốc gia Việt nam.
Brazil, với tư cách là một vương quốc bóng đá, được gọi lên đội tuyển quốc gia, đó là một vinh dự cho bất kỳ cầu thủ nào. Nếu góp mặt trong đội tuyển quốc gia Brazil, Sơn sẽ vĩnh viễn mất cơ hội đại diện cho đội tuyển Việt nam.
Hơn nữa, ĐTQG Việt nam rất yếu, vào World Cup rất khó. Là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, ước mơ lớn nhất là được đại diện cho đội tuyển quốc gia vô địch World Cup.
Câu hỏi về quốc tịch cũng là một vấn đề. Bây giờ, anh ta trên danh nghĩa là một công dân Việt nam.
Khi rời Việt nam, Sơn không rời quốc tịch Việt nam. Ban đầu, cha mẹ anh định làm điều đó sau khi anh sống ở Brazil ba năm. Tuy nhiên, nó đã bị trì hoãn vì một tai nạn xe hơi. Tuy nhiên, do thời gian cư trú quá dài, anh ta đã nghiễm nhiên được công nhận là quốc tịch Brazil.
Nếu muốn gia nhập đội tuyển quốc gia Việt nam, anh ấy phải từ bỏ quốc tịch Brazil. Vì Việt nam không cho phép mang hai quốc tịch.
Không nghi ngờ gì khi Sơn vẫn chọn quốc tịch Việt nam. Tất cả vì Tổ quốc! Câu này có vẻ rất lớn và mơ hồ. Bạn biết đấy, anh ấy không có kinh nghiệm sống ở Việt nam, và anh ấy không thể nói tốt tiếng Việt.
Tại sao, tại sao anh ấy lại tham gia đội tuyển quốc gia Việt nam?
haiz, ai cũng có gốc của mình. Việc lá rụng trở lại gốc là điều không thể tránh khỏi.
Lúc đầu, khi Minh hấp hối, ông đã dặn Sơn: "Sau khi tôi chết, hãy quay mặt về phía mộ của tôi về phía đông, tức là hướng của quê tôi."
Trước khi chết, ông vẫn nghĩ về quê hương của mình và không thể bỏ đi sự chia sẻ đó.
Cảm xúc cho quê hương. Trong quá trình giảng dạy tiếng Việt, Thường tín có nói đến một câu nói riêng. "Dù ai đi ngược về xuôi/ Nhớ ngày giỗ Tổ mùng 10 tháng Ba’’
Câu này rất dễ hiểu,nhưng khiến Sơn khó hiểu.
Thường Tín chậm rãi giải thích
Sau khi hiểu "Thôi, ta sẽ suy nghĩ kỹ càng." Sơn nhíu mày gật đầu, không nói.
Bây giờ, anh ấy cũng cần phải lặng lẽ suy nghĩ về điều đó
"Tại sao lại là bóng đá? Tại sao tôi lại chơi bóng đá?" Sơn tự hỏi lại trong lòng. Vâng, bắt đầu bóng đá chỉ là một món đồ chơi đối với anh ấy. Nhìn nhiều người đá trên sân bóng trống trải như vậy, đương nhiên cũng có chút thót tim, cho nên anh cũng tham gia vào.
Điểm thứ hai là vì cuộc sống. Để kiếm sống, anh bắt đầu chơi bóng. Bây giờ bóng đá chỉ là nghề của anh ấy, là công cụ anh ấy dùng để ăn. Cái thú vui của bóng đá, anh cũng từ từ khám phá. "Không có gì để giúp đỡ kẻ mạnh, nhưng giúp đỡ kẻ yếu mới là điều tốt
Sơn trong đầu đột nhiên hiện lên một câu như vậy, khiến hắn sửng sốt một chút.
"Bạn nghĩ bạn là vị cứu tinh, bạn nghĩ rằng một người có thể thay đổi một đội. Bạn nghĩ bạn là ai!" Sơn nhìn mình trong tấm gương lớn trong phòng, cười lớn tự vấn bản thân.
"Thử thách, tôi nghĩ sẽ thú vị hơn nếu có một thử thách. Bạn thân, Assungsang, bây giờ tôi muốn trở thành kẻ thù của bạn và đến để đánh bại bạn, đó cũng có thể là một điều rất thú vị."
Cơn rung động nhất thời biến mất, sắc mặt Sơn trở lại bình tĩnh. "Đội tuyển Việt nam trông như thế nào? Thực sự, tôi rất mong chờ chuyến trở lại Việt nam này."
Nghĩ đến phương đông xa xôi đó, quốc gia nhỏ bé kia, Sơn hưng phấn nhất thời. Nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng anh cũng có một niềm tự hào dân tộc mãnh liệt.
"Bạn có biết không? Việt nam, với lịch sử 4.000 năm, trải qua bảo nhiêu cuộc chiến nó vẫn sừng sửng trong bản đồ thế giới,không ai có thể khuất phục. "
Lúc đầu, Minh luôn đi theo Sơn như thế này,. "Được rồi, tôi đã quyết định. Được rồi, đó là Việt nam. Những gì tôi nói hồi đó là lời thề của tôi, và tôi sẽ làm việc chăm chỉ vì nó."
Nghĩ đến những gì anh ta nói trong "24/7", Sơn sờ sờ đầu và bật cười. "Dẫn dắt đội tuyển Việt nam đến chức vô địch World Cup. Thật là một nhiệm vụ lâu dài và lâu dài."
Con đường phía trước còn dài, Sơn không biết bao nhiêu chông gai, gian khổ đang chờ đợi mình. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình.
Nhiều năm sau, khi ai đó hỏi anh có hối hận về quyết định của mình hay không, anh cười và nói: "Tôi không bao giờ hối hận!"
Ba ngày sau, tờ "24/7" lần đầu tiên đưa tin về quyết định của Sơn trên trang nhất: "Siêu sao trở lại, cầu thủ Việt nam từ chối đội trẻ Brazil và gia nhập đội tuyển quốc gia Việt nam!"
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, vô số người đã ngã kính. Một tờ báo đã sử dụng dòng tít "Thanh thiếu niên Việt nam đến Brazil SAYNO" để giải thích cho quyết định của Sơn.
Và nhiều tờ báo đang tung tin về việc Sơn sẽ gia nhập đội tuyển quốc gia Việt nam trong tuần này với những tiêu đề chói lọi tương tự.
Kết quả là, khi Sơn chưa trở về Việt nam, anh ấy đã trở thành một ngôi sao được nhiều người mong đợi.
Bây giờ, ở Việt nam, không ai không biết nó. Đồng thời, tờ "24/7" cũng đưa tin về vụ chuyển nhượng của Sơn.
Sơn chuẩn bị sang châu Âu chơi bóng vì được các đại gia châu Âu săn đón. Thiếu niên Việt nam này chuẩn bị phi nước đại ở đấu trường châu Âu. "
Đó là gia đình giàu có nào? Serie A, La Liga hoặc Bundesliga, hoặc một trong những giải Ngoại hạng Anh.
Tôi nghe nói rằng nhiều đại gia đã yêu thích Sơn. Rất nhiều đại gia bao gồm Real Madrid, Barcelona, AC Milan, Inter Milan, Bayern Munich, Chelsea, Manchester United đang quan tâm đến chàng thiếu gia tài năng này.
Tuy nhiên, vẫn còn hơi sớm để nói về điều này. Rốt cuộc, Europa League vẫn còn một tháng nữa mới bắt đầu. Trong tháng này, Sơn có thể bình tĩnh chọn câu lạc bộ và bình tĩnh đưa ra quyết định của mình.
Và bây giờ, anh sẽ một lần sang Việt nam, một lần về quê hương, để ngắm nhìn núi non sông nước quê hương. Miền đông xa xôi, miền đất vàng, cũng là nơi tâm hồn anh ám ảnh.
Một tuần sau trận đấu ở Copa Libertadores, Sơn và Tín lên máy bay trở về Việt nam.
Sơn, lần đầu tiên trở về nhà. Tất nhiên, anh không chỉ đơn giản là nhìn vào phong cảnh. Một tuần sau, anh ấy sẽ đến căn cứ của đội tuyển quốc gia Việt nam ở Hà Nội, để báo cáo về công tác huấn luyện của đội tuyển trẻ quốc gia Việt nam.
Ba tháng sau, đội tuyển trẻ quốc gia Việt nam sẽ tham dự giải vô địch bóng đá U20 ĐNA 2005.
Không thể nào, cùng lúc với đội tuyển quốc gia Việt nam, Sơn nhận được giấy báo triệu tập của đội tuyển trẻ quốc gia Việt nam để anh tham gia trại huấn luyện.
Vốn dĩ anh muốn thư giãn một thời gian, nhưng kế hoạch của anh chỉ có thể vô ích. Máy bay cất cánh từ sân bay Sao Paulo, Brazil, điểm đến là một đất nước, Việt nam. Ở đó, là quê hương của con rồng cháu tiên. Tất nhiên, đó cũng là quê hương của Sơn.