Chương 295: Bắc Vực
Nếu Phạm Thiên không tu luyện Bất Diệt Kinh và có Ngưng Huyết Hồ phụ trợ thì tốc độ hồi phục của hắn còn thua xa tiểu Xích. Không gian chiến sủng thứ này quả thực là thứ tốt, tiểu Xích tiến vào trong thì liền rơi vào trạng thái ngủ đông và sau khi đi ra thì thương thế đã khỏi hẳn rồi.
Phạm Thiên thu lại Bất Diệt Tháp sau đó mới quan sát xung quanh, lúc trước khi bỏ chạy hắn chỉ biết cắm đầu chui xuống càng sâu càng tốt để thoát khỏi sự truy sát của Hoàng Tuyền Xà.
Lúc này hắn đang ở trong một hang động rất nhỏ không biết nằm sâu dưới lòng đất bao nhiêu nhưng hắn lại rất yên tâm khi ở nơi này.
Nơi này hồn lực của Hoàng Liên Đại Đế không chỉ không yếu đi mà ngược lại còn trở nên càng dày đặc. Nơi này yêu thú muốn sinh tồn là vô cùng khó khăn, ngay cả Phạm Thiên đã phục dụng Khứ Hồn Đan còn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trường hợp của Hoàng Tuyền Xà hẳn là trước đó nó đã sớm đột phá Yêu Tông nên mới không sợ hồn lực ảnh hưởng tới bản thân. Còn lý do tại sao nó lại có mặt ở nơi hồn lực chi địa thì Phạm Thiên đoán rằng nó có thể là tiến vào đây để nhằm lột xác hóa giao.
Hoàng Tuyền Xà hóa giao tuyệt đối là không được bao lâu bởi nếu như nó đã sớm hóa giao thì toàn thân đều đã nhiễm long tộc huyết mạch dù bị Phạm Thiên chặt mất giao giác thì tu vi sẽ thụt lùi nhưng sẽ không thể ngay lập tức đánh mất giao thân thoái hóa thành xà như thế được.
Thân là Yêu Tông hóa giao mà chỉ dám đi tới khu vực cách mặt đất không xa thì bên dưới một nơi như thế này hẳn là không có sinh vật nào dám bén mảng tới.
Ngay cả Phạm Thiên cũng không dám ở lại nơi này quá lâu để tránh bị hồn lực nhập thể. Hồn lực nơi đây giống như chướng khí dày đặc không ngừng ăn mòn dược lực của Khứ Hồn Đan.
Phạm Thiên lập tức phục dụng một viên Khứ Hồn Đan và tiếp tục tìm đường rời khỏi nơi này. Theo lẽ thường thì các hang động như thế này thường sẽ phải tồn tại một nơi thông với mặt đất.
-Đường cùng rồi?
Phạm Thiên đi hết đường thì thấy phía trước đã hết đường thì dừng bước. Hắn thử kiểm tra một chút thì lập tức tìm được một luồng khí đang lưu động trong hang chứng tỏ có nơi nào đó thông ra phía ngoài.
Phạm Thiên lập tức tìm thaya một cái lỗ nhỏ trên vách đá không rõ là do tự nhiên hay có sinh vật nào tạo ra nữa. Gió là từ nơi này truyền tới.
Phạm Thiên không phí sức phá tường mà sử dụng thần thông đi xuyên qua vách đá.
!!!
Phạm Thiên nửa thân trên chui ra khỏi vách đá thì lập tức xuất hiện ở một khoảng không rộng lớn mà vô cùng tối tăm.
Nhưng việc này không ảnh hưởng tới tầm mắt của Phạm Thiên, hắn dễ dàng nhìn ra nơi này là một rãnh vực rất lớn trong lòng đất.
Phạm Thiên là lần đầu tiên nhìn thấy một rãnh vực lớn đến thế, nó kéo dài không biết bao xa nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
-A!
Phạm Thiên bỗng kinh hỉ kêu lên, trước mắt hắn là Ngưng Hồn Hoa, số lượng lại nhiều không đếm nổi.
-Ha ha! Quả nhiên là ta không chết tất có hậu phúc, nơi này Ngưng Hồn Hoa có đâu chỉ ngàn đóa, nếu thu hết vào tay thì không cần lo tới việc thiếu dược liệu chế Ngưng Thần Đan nữa.
Mỗi một đóa Ngưng Hồn Hoa chỉ có thể dùng để luyện chế một lò Ngưng Thần Đan nên Phạm Thiên mới thu được vài chục đóa thì còn cảm thấy quá ít.
Nhưng bây giờ trước mắt có rất nhiều Ngưng Hồn Hoa nên nỗi lo của hắn liền được giải tỏa.
Phạm Thiên cẩn thận kiểm tra xung quanh một lát rồi mới bắt đầu thu thập Ngưng Hồn Hoa. Mặc dù nơi này muốn gặp phải sinh vật khác thì rất khó nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hắn cũng không muốn bị tập kích lần thứ hai nữa đâu.
May mắn là lần này Phạm Thiên đem Ngưng Hồn Hoa trên vách đá trước mặt toàn bộ thu vào túi thì vẫn không có bị đánh lén.
Hắn tiếp tục một đường thu thập Ngưng Hồn Hoa thì đã thu được trên nghìn đóa nên liền tạm thời thu tay lại.
Nơi này còn có rất nhiều Ngưng Hồn Hoa trong nhất thời bán hội một mình Phạm Thiên không thể thu hoạch hết được. Điểm quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được đường ra khỏi nơi này.
Phạm Thiên tiện tay lưu lại không gian tọa độ của nơi này để khi cần có thể dùng Truyền Tống Phù để tới tiếp tục thu thập Ngưng Hồn Hoa. Sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm lối ra.
Trên thực tế Phạm Thiên có thể trực tiếp dùng Thông Thiên Độn Địa chạy ngược lên trên mặt đất nhưng nơi này là nơi nào?
Bên trên chính là Hoàng Liên Sơn Mạch, nếu lỡ như hắn không cẩn thận chạy tới địa bàn của con yêu thú cường đại nào đó thì sao?
Thay vào đó Phạm Thiên muốn tìm một hang động nối lên mặt đất vì nơi như vậy chính là lộ khẩu mà hồn lực thoát ra ngoài nên hẳn là sẽ không có quá nhiều yêu thú nguyện ý ở lại nơi như vậy.
Cho dù là Yêu Tông cấp bậc yêu thú không sợ hồn lực nhập thể nhưng ngày đêm bị hồn lực quấy nhiễu cũng không phải là chuyện dễ chịu.
Tại một rãnh vực như vậy thì cũng không thiếu cửa hang trên vách đá. Phạm Thiên nhìn thấy phía trước mặt là một cửa hang động thì liền bay tới và tiến vào trong.
Lúc đi xuống Phạm Thiên là một đường độn thổ xuống dưới theo đường thẳng nhưng lúc này hang động đường dẫn lên trên lại vô cùng gấp khúc hơn nữa còn thường hay gặp phải đường cụt khiến hắn mất rất nhiều thời gian để tìm lối ra.
Phải mất tới gần bốn ngày sau Phạm Thiên mới có thể tìm được đường ra bên ngoài, nhưng khi hắn chuẩn bị đón nhận dương quang đã gần mười ngày không được hưởng thụ thì đập vào mắt lại là một nền đất trắng xóa cùng bầy trời đen.
Dưới lòng đất không biết ngày đêm, Phạm Thiên tìm được đường lên tới mặt đất thì mặt trời đã lặn từ lâu, ban đêm tĩnh mịch bị từng tiếng gió rít mang theo những hạt mưa tuyết phủ trắng mặt đất.
-Cuối cùng thì cũng đã lên tới mặt đất!
Dù bên ngoài đang có mưa tuyết không ngừng nhưng Phạm Thiên lại không có ý định quay trở lại trong hang động kia trú, hắn đã chán ở bên trong hang lắm rồi.
Phạm Thiên triệu hồi ra tiểu Xích sau đó một người một ngựa liền biến mất trong bóng đêm chỉ để lại từng cái hố to trên mặt tuyết có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt khiến tuyết tan chảy.
Trong màn đêm, tiểu Xích như hóa thành một ngọn lửa lao đi trong mưa tuyết giống như ma trơi. Những bông tuyết vừa tới gần nó thì đã tan chảy và bốc hơi.
-Xạt!!!
Tiểu Xích chạy ra khỏi khu rừng và dừng chân trước một vách núi cao, Phạm Thiên ngồi trên lưng nó nhìn ra phía trước thì thấy được một sơn cốc rộng lớn bị bao phủ bởi băng tuyết.
-Mới chỉ vài ngày trước trời còn quang đãng sao tuyết có thể phủ nhanh như vậy được.
Phạm Thiên quan sát thì thấy nơi này chỉ có một màu trắng xóa thì ít nhất phải bị mưa tuyết phủ lên khoảng một tháng rồi.
Dường như Phạm Thiên đã đi rất xa về phía bắc nên đi tới khu vực bị bão tuyết bao phủ rồi.
-Có lẽ nào… mình đã tới Bắc Vực rồi không?
Phạm Thiên nhớ tới Bắc Vực nằm ở phía bên kia Hoàng Liên Sơn Mạch quả thực có thời tiết lạnh lẽo hơn so với Đông Vực. Nhiều ngày di chuyển trong lòng đất như vậy thì hắn có đi tới Bắc Vực cũng không có gì kỳ lạ.
Như vậy nếu như đã tới Bắc Vực không bằng hắn liền đi thăm quan một chút? Dù sao Phạm Thiên muốn trở về thì có Truyền Tống Phù trong tay không phải là quá đơn giản sao.
Nhân cơ hội này hắn có thể đem bản đồ của mình tiếp tục mở rộng ra mới được.
Nhưng hiện giờ có lẽ đã quá nửa đêm, lại còn đang có bão tuyết hoành hành nên có cố đi tiếp cũng không được bao xa mà như vậy sẽ để lỡ cơ hội quan sát dị vực phong tình.
Phạm Thiên kéo cương cùng tiểu Xích quay trở lại khu rừng sau lưng và ngay cả nơi trú chân cũng không cần tìm mà tùy ý đem Bất Diệt Tháp gọi ra đặt trên một thân cây rồi tiến vào bên trong.
Phía bên trong Bất Diệt Tháp vô cùng kín gió, không khí ấm áp. Mặc dù Phạm Thiên không sợ lạnh nhưng so với việc ngồi trong bão tuyết thì hắn càng thích ở bên trong một nơi ấm áp hơn.
Phạm Thiên nghỉ ngơi một đêm trong Bất Diệt Tháp thì tới sáng ngày hôm sau mới tiến ra ngoài.
Lúc này bầu trời vẫn xám xịt nhưng bão tuyết đã ngừng nên cảnh vật trước mắt liền hiện ra trước mắt hắn.
Phạm Thiên một lần nữa triệu hồi ra tiểu Xích rồi theo hướng bắc mà đi.
-------☆☆☆☆-------