Chương 212: Nam Lâm Dã Thú Vương

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 212: Nam Lâm Dã Thú Vương

Thấy Hoàng Kiến Ngâu nhìn mình với ánh mắt bất thiện thì Phạm Thiên bất đắc dĩ nói:

- Vị tiền bối này, ngươi chính là cha của Tiểu Hương đó sao? Ta cùng nữ nhi của ngươi ngẫu nhiên gặp gỡ vào hơn ba tháng trước thì đã cùng nhau đồng hành. Tiểu Hương trên đường rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện khiến người gặp người thích…

Phạm Thiên không biết liêm sỉ nói lời khen ngợi Tiểu Hương trước mặt Hoàng Kiến Ngâu. Dù thế nào thì ta cũng đang nói tốt cho nữ nhi của ngươi nên ngươi không thể nào ra tay với ta được nha.

Phạm Thiên không để ý là Tiểu Hương nghe được những lời vỗ mông ngựa này thì lập tức dùng tay che đi hai má đỏ bừng. Hoàng Kiến Ngâu chứng kiến nữ nhi của mình tỏ ra kỳ quái như vậy thì ánh mắt nhìn Phạm Thiên càng thêm bất thiện.

- Đỡ lấy!

Phạm Thiên đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên giật mình khi nhìn thấy đôi hổ trảo được Hoàng Kiến Ngâu đeo trên tay đánh về phía mình.

!!!

Phạm Thiên phản ứng cực nhanh mà né qua một bên nhưng Hoàng Kiến Ngâu lập tức lựa đà chống tay xuống đất rồi tung ra cước pháp.

Phạm Thiên bị Hoàng Kiến Ngâu công kích liên tục khiến hắn phải không ngừng lui lại.

Chứng kiến ngoại công của Nam Lâm Dã Thú Tộc thì Phạm Thiên âm thầm kinh hãi, chiêu số của Hoàng Kiến Ngâu liên miên bất tuyệt không chút ngắt quãng. Không giống như đòn tấn nội bằng nội công yêu cầu thời gian vận khí thì ngoại công có lối ra đòn cực kỳ nhanh vã cương mãnh.

Hơn nữa ngoại công của Nam Lâm Dã Thú Tộc có thể sử dụng toàn bộ cơ thể để tấn công nên rất khó đoán trước được đâu là hư chiêu và đâu là thực chiêu.

Phạm Thiên rơi vào thế bị động thì phải liên tục né tránh, hắn đã được thưởng thức qua lực đạo kinh khủng của Hoàng Kiến Ngâu lúc trước rồi nên cho dù trên người mặc không ít trang bị phòng ngự thì cũng không có ý định dùng thân thể để ngạnh kháng.

- Hừ! Ta không chỉ biết né tránh thôi đâu.

Phạm Thiên có chút nóng nảy, hắn không tiếp tục né tránh nữa mà đưa tay ra sau lưng nắm lấy Hỏa Long Truy Hồn Đao sau đó chém ngang hông.

Mãnh Long Phá Thiên!!!

Lưỡi đao lướt ngang không khí mang theo uy thế vô cùng dũng mãnh khiến cho Hoàng Kiến Ngâu cũng không dám chính điện đối kháng. Hai chân hắn đạp mạnh xuống đất và lộn ngược ra sau né tránh đường đao của Phạm Thiên.

Phạm Thiên không vì một đòn tấn công không trúng đích mà dừng lại, hắn muốn cho Hoàng Kiến Ngâu biết mình không dễ chọc.

Cuồng Long Giáng Thiên!!!

Phạm Thiên bổ đao chém ra một long hình đao khí khí thế bàng bạc đánh thẳng vào giữa ngực Hoàng Kiến Ngâu khiến đối phương văng ra xa.

- Ha!!!

Hoàng Kiến Ngâu bất ngờ chống hai chân xuống đất và trượt dài ra sau để lại một dấu vết rõ rệt trên mặt đất nhưng toàn thân lại vững như bàn thạch không chút lung lay.

Không có tác dụng sao?

Không!

Phạm Thiên hiểu rõ uy lực một đao này của mình, nhất là khi nó được thi triển ra bằng Hỏa Long Truy Hồn Đao thì cho dù là Nam Lâm Dã Thú Vương sở hữu thể trạng kinh người cũng không thể không chút thương tổn nào được.

Hoàng Kiến Ngâu đích thật đã bị thương nhưng chút thương thế này vẫn không đủ để khiến cho hắn phải gục ngã, nếu như hắn dễ bị đánh bại như vậy thì đã không được gọi là một trong thế ngoại Tứ Thiên Vương rồi.

- Ha ha ha!

Hoàng Kiến Ngâu cười lớn ba tiếng rồi tản khí sát khí của mình rồi đi tới gần Phạm Thiên và vỗ vai của hắn.

Phạm Thiên biết Hoàng Kiến Ngâu không có ác ý nên không né tránh và hứng nguyên một cái vỗ như trời giáng của đối phương.

- Xương cốt không tệ!

Hoàng Kiến Ngâu nhân lúc Phạm Thiên không kịp phòng bị bỗng nhiên dùng tay còn lại vỗ vào tiểu huynh đệ của hắn.

!!!

Phạm Thiên bị một đại hán như Hoàng Kiến Ngâu chạm vào thì giật mình lui ra sau.

- Không tệ nha! Xứng đáng làm nữ tế của Hoàng Kiến Ngâu ta.

Phạm Thiên thầm than sao mình lại quên mất cái phương thức chọn rể như xem giống của Nam Lâm Dã Thú Tộc cơ chứ. Hiển nhiên là Hoàng Kiến Ngâu nhận ra tình ý của Tiểu Hương nên muốn thử xem Phạm Thiên có đủ tư cách làm nữ tế của mình không.

- Hoàng đại vương, ngươi lần sau không nên xuất thủ đột ngột như vậy, thật sự là rất dọa người đấy.

Hoàng Kiến Ngâu cười đáp:

- Muốn làm nữ tế của ta đâu có đơn giản như vậy! Nếu không thể vượt qua thử thách thì ta sao có thể yên tâm giao nữ nhi cho ngươi được.

Hoàng Kiến Ngâu mang theo cách nghĩ rất đơn giản giống như mãnh thú đó là con đực phải có đủ sức mạnh để bảo vệ con cái nên vừa rồi mới thử sức của Phạm Thiên.

Giờ có thể thấy Hoàng Kiến Ngâu rất hài lòng về Phạm Thiên nên mới cười vui vẻ như vậy.

Tiểu Hương ở bên nghe cha mình mở miệng ra là nữ tế thì mặt đã đỏ như quả táo nhưng trong mắt thì tràn đầy vui sướng.

- Phạm Thiên (chủ nhân), ngươi không sao chứ?

Đàm Hoa Liên và Tú Lệ thấy biến cố bất ngờ thì liền chạy tới. Bọn họ thấy Hoàng Kiến Ngâu bất ngờ ra tay thì giật mình định ra tay nhưng trước khi kịp xuất thủ thì trận chiến đã kết thúc trong hòa bình rồi.

Hoàng Kiến Ngâu nhìn thấy Đàm Hoa Liên và Tú Lệ hai nữ nhân xinh đẹp như vậy tỏ ra thân thiết với tên nữ tế mình vừa chọn được thì liền tỏ thái độ hồ nghi hỏi:

- Này tiểu tế, hai nàng là ai vậy?

Phạm Thiên thấy Hoàng Kiến Ngâu hỏi vậy thì lập tức tìm cách lấp liếm:

- Hai nàng là bạn của ta, đúng rồi ta có mấy vò hảo tửu muốn mời đại vương thưởng thức nha.

Phạm Thiên liền lấy ra bình rượu và dụ dỗ Hoàng Kiến Ngâu. Cũng may Hoàng Kiến Ngâu đúng theo hắn nhớ là một tên tửu trùng cực kỳ thích rượu nên vừa nghe tới rượu ngon là lập tức quên hết chuyện trời đất.

Lúc trước Phạm Thiên còn nhớ rằng khi được Quách Chấn Hiền mang hảo tửu ra tiếp đãi thì Hoàng Kiến Ngâu đã cùng toàn bộ Nam Lâm Dã Thú Tộc nán lại Hổ Huyệt Cốc tới gần nửa tháng để chè chén say sưa.

Dùng hảo tửu ổn định Hoàng Kiến Ngâu thì Phạm Thiên phải cùng đối phương uống rượu suốt 3 ngày thì mới dứt ra được.

Sau đó thì Hoàng Kiến Ngâu liền mang theo Tiểu Hương trở về Nam Lâm nói là chờ Phạm Thiên mang theo lễ vật tới cầu hồn thì mới cho phép hắn gặp nàng.

Phạm Thiên nhìn thấy tiểu nha đầu khi chia tay thì hai mắt đỏ bừng không nỡ thì liền tiện tay dùng một tấm Tỏa Linh Lệnh thu phục nàng rồi nói vài lời an ủi.

Thực chất Hoàng Kiến Ngâu mang Tiểu Hương trở về cũng giảm bớt gánh nặng cho Phạm Thiên vì hắn sắp bước vào lãnh địa của chính phái nên khó lòng phân tâm bảo vệ nàng được.

Đàm Hoa Liên cùng Tú Lệ đều có võ công không thấp nhưng Tiểu Hương ngoại trừ ngoại công có chút thành tựu ra thì còn lại không đủ để so với các cao thủ chính phái.
……

- Ở đây có vẻ thanh tĩnh quá nhỉ?

Đám Phạm Thiên đi ngang qua một dãy núi tới một tiểu trấn thì hắn lên tiếng. Đàm Hoa Liên nghe hắn nói vậy thì đáp:

- Dù gì đây cũng là lãnh địa của chính phái nên sơn tặc thảo khấu thường không có cơ hội bành trướng ở nơi này.

Tà phái và chính phái tuy rằng đều có ý thức bảo vệ lãnh địa của mình và xua đuổi cường đạo ra để bảo vệ dân chúng vì dù gì những người dân này mới là ngươi nuôi sống môn phái của bọn họ.

Nhưng so với chính phái thì tà phái lại chỉ luôn bo bo giữ mình, có nghĩa là họ chỉ quan tâm đến chuyện xảy ra trong lãnh địa của mình còn chuyện ở bên ngoài thì không để tâm đến.

Chính phái thì lại khác, họ "lo chuyện bao đồng" nhiều hơn so với tà phái nên thường cử các đội tuần tra đi dẹp những ổ cường đạo xung quanh lãnh địa của mình nên sơn tặc thảo khấu ở lãnh địa của chính phái rất khó sống.

Đương nhiên không phải không có cường đạo tại lãnh địa chính phái nhưng bọn chúng hành sự kín kẽ và tuyệt đối không đuổi tận giết tuyệt như tại lãnh địa tà phái mà chỉ cướp của rồi thả người.

Nếu như cường đạo tại lãnh địa chính phái mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như cướp của giết người làm hại dân thường thì chắc chắn sẽ bị truy nã không ngừng.

- Người kia…

- Đừng lại gần hắn…

Phạm Thiên mới cùng Đàm Hoa Liên và Tú Lệ tiến vào tiểu trấn thì liền bị người khác chú ý tới và xôn xao bàn tán về mình.

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Đàm Hoa Liên đã giải thích:

- Các môn phái thuộc lãnh địa chính phái thường luyện kiếm còn những loại binh khí khác thì rất hạn chế. Môn phái dùng đao nổi tiếng nhất là Hắc Sơn Phái cũng không dùng đại đao, ngươi mang theo một thanh đại đao lớn như vậy tiến vào lãnh địa chính phái đương nhiên sẽ bị chú ý tới.

Phạm Thiên biết được nguyên nhân thì chỉ gật đầu, bị để ý tới thì bị để ý tới thôi. Dù sao hắn cũng không ngại chút chuyện như vậy.

Sau khi về Thiên Thế đại lục Phạm Thiên sẽ không còn có thể ngang nhiên mang theo Hỏa Long Truy Hồn Đao như vậy nữa nên bây giờ coi như là đeo cho đã ghiền đi.
-------☆☆☆☆-------