Chương 2: Thiên Thế Đại Lục
Thiên Minh bỗng nhiên bật dậy từ dưới mặt đất nhưng sau đó 1 cơn đau dữ dội xuất hiện ở sau gáy khiến hắn ôm đầu tỏ ra đau đớn.
Cùng lúc đó 1 lượng lớn thông tin tràn vào trong não của Thiên Minh khiến cho hắn ta ngẩn người ra mất nửa ngày.
- Xuyên việt á?? Thật hay đùa đấy???
Thông qua những thông tin mà Thiên Minh vừa nhận được thì hắn liền hiểu ra 1 sự thật là bản thân mình đã xuyên việt tới dị giới rồi!
Nơi này là Thiên Thế đại lục, 1 hành tinh lớn hơn trái đất không biết bao nhiêu lần và nơi mà Thiên Minh đang ở là 1 Đông Vực của Thiên Thế đại lục.
Ngoại trừ Đông Vực ra thì còn có 4 vực khác là Tây, Nam, Bắc và Trung Vực. Mỗi vực đều nằm cách nhau rất xa và chỉ có Đông Vực và Bắc Vực là nối liền với nhau còn những vực còn lại thì bị phân cách bởi Nội Hải. Bên ngoài các vực còn có Vô Biên Hải Vực mà gần như chưa có ai khám phá hết được.
Nói tới Đông Vực và Bắc Vực thì mặc dù được nối liền với nhau nhưng lại vẫn bị ngăn trở bởi Hoàng Liên Sơn Mạch khổng lồ chạy dọc theo biên giới của 2 vực. Hoàng Liên Sơn Mạch là địa bàn của Yêu Tộc nên tràn ngập Yêu Thú vì thế người của 2 vực muốn vượt Hoàng Liên Sơn Mạch để tới phía bên kia cũng hung hiểm không kém gì vượt Nội Hải tới các vực khác.
Quay trở lại với nhân vật chính, Thiên Minh xuyên tới nơi này thì nhục thân đã bị phá hủy hoàn toàn và sau đó linh hồn bị hòn đá tỏa ra hào quang kia hút vào trong rồi rơi xuống khu vực này.
Đúng lúc đó có 1 thiếu niên 15 tuổi tên là Phạm Thiên đang trên đường trở về nhà sau khi dự bữa tiệc mừng việc cậu ta trở thành Võ Sĩ.
Nhưng do quá vui mừng mà Phạm Thiên đã uống quá chén và cuối cùng khi loạng quạng đi về nhà thì đã bị ngã đập đầu vào hòn đá chứa linh hồn của Thiên Minh.
Vốn dĩ 1 Võ Giả đã vượt qua cửu cấp Võ Đồ hoàn thành luyện thể tiến vào cảnh giới Võ Sĩ như Phạm Thiên không thể nào bị thương chỉ vì ngã đập đầu vào đá được nhưng quá nhọ cho thiếu niên này là hòn đá này không phải hòn đá bình thường.
Sau khi ngã đập đầu vào hòn đá thì Phạm Thiên ngay lập tức bị nó đánh tan linh hồn và sau đó bản thân hòn đá liền mang theo linh hồn của Thiên Minh tiến vào trong thức hải trống rỗng của Phạm Thiên từ đó khiến Thiên Minh trở thành chủ nhân mới của thân thể này.
- Số chú em thật sự là quá nhọ rồi, không ngờ 2 anh em ta đều bị cục đá chết tiệt này đánh chết, kẻ bị phá tan thân thể kẻ bị tiêu diệt linh hồn - Thiên Minh thở dài 1 tiếng - thôi thì nếu đã tiếp nhận thân thể này thì anh sẽ sống thay cho phần của chú. Từ nay cái tên Thiên Minh sẽ không còn nữa mà sẽ chỉ còn Phạm Thiên, 1 Phạm Thiên hoàn toàn mới!
Thiên Minh… à không, Phạm Thiên không phải tự nhiên mà quyết đinh lựa chọn cái tên này. Chủ nhân trước của thân thể này là con của 1 cặp vợ chồng gia thuộc lớp chi thứ của Phạm gia.
Do có con lúc tuổi già nên đôi vợ chồng gia này rất thương con mình, nếu để họ biết con mình đã trở thành người khác thì họ sẽ rất đau lòng.
Phạm Thiên (từ nay sẽ gọi main là Phạm Thiên nhé) mặc dù mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng do sống cùng bà nội nên hiểu rõ trái tim của người già rất dễ bị tổn thương. Hơn nữa đằng nào Phạm Thiên không nghĩ mình có thể trở lại trái đất trong thời gian ngắn nên quyết định tạm thời từ bỏ cái tên ở trái đất của mình mà hoàn toàn dung nhập vào thế giới này.
Phạm Thiên đứng dậy và dùng tay xoa xoa phần gáy còn hơi đau nhức của mình mà bắt đầu tìm đường về nhà dựa theo trí nhớ của mình.
Phạm Thiên cuối cùng cũng tìm tới được 1 khu nông trường khá lơn đang chăn thả rất nhiều gia súc và ở phía xa có khoảng vài chục căn nhà bằng gỗ được dựng lên.
Phạm Thiên tiến tới trước cửa căn nhà bằng gỗ ở giữa và đẩy cửa ra thì liền thấy 1 người phụ nữ tóc hoa râm khoảng tầm 60 tuổi đang ngồi đan áo ở trong nhà.
- Mẹ, con về rồi đây - Phạm Thiên hít sâu 1 hơi và gọi ra 1 tiếng mẹ mà lâu rồi mình không được dùng đến.
Người phụ nữ tóc hoa râm thấy Phạm Thiên tiến vào thì liền mừng rỡ bỏ xuống chiếc áo đang được thêu dở mà đi tới kéo hắn vào nhà.
Người phụ nữ này tên là Trần Hân cũng chính là mẹ của Phạm Thiên.
- Con về rồi đó à, cả đêm qua con không về làm cho mẹ lo quá. Tiểu Trì có nói với mẹ rằng con được cửu trưởng lão mời ở lại dự tiệc đúng không? - Trần Hân tỏ ra sốt sắng - thế cửu trưởng lão có nói gì với con không?
- Dạ cửu trưởng lão có nói rằng 2 ngày nữa sẽ quay lại đây và đón con về vương đô để tu luyện - hắn nắm tay mẹ già và đáp - cửu trưởng lão nói rằng con có thể dẫn cha mẹ tới vương đô ở cùng con luôn.
- Ha ha… tốt, tốt! Con của mẹ đúng là 1 thiên tài! - Trần Hân cười vui vẻ - ta phải đi khoe chuyện này với Lâm Thẩm mới được, mụ ta luôn khoe khoang con mụ ta là tài giỏi, giờ thì cho mụ ta biết con của ai mới là thiên tài. 19 tuổi trở thành Võ Sĩ à, sao mà bằng Thiên Nhi của mẹ được chứ!
Hắn nhìn mẹ già vui vẻ đến vậy thì trong lòng bỗng xuất hiện 1 cảm giác hạnh phúc khó tả.
- Mau vào trong nhà đi con, trưa nay mẹ sẽ nấu cho con món thịt cừu mà con thích nhất - Trần Hân vội vàng kéo hắn ngồi xuống ghế sau đó cầm lấy 1 chiếc rổ đi ra ngoài.
-------☆☆☆☆-------