Chương 184: Tầng bốn Linh Thực Lâu

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 184: Tầng bốn Linh Thực Lâu

Ngày hôm sau đó ngày từ lúc sáng sớm bên ngoài Linh Thực Lâu đã có một đám người rất đông đứng xếp hàng rồi trông có vẻ rất sốt ruột.

- Sao lâu vậy? Còn chưa mở cửa sao?

- Hôm qua ta ăn linh thực trên tầng hai xong về tu luyện võ kỹ thì bỗng nhiên ngộ tính tăng mạnh luyện cực kỳ trôi chảy tiếc nhưng không hiểu sao luyện tới chập tối thì linh quang hoàn toàn biến mất.

- Ta cũng vậy, cả đêm qua ta không ngủ mà không thể tìm lại được cảm giác lúc trước. Sáng sớm nay vội vàng ra khỏi nhà để được thưởng thức linh thực.

- Ha ha lũ các ngươi thật ngốc, ngày hôm qua ta đã mua hai bình linh tửu về dùng dần. Nhưng ăn qua linh thực rồi những món ăn khác quả thật như đất bùn không chút vị đạo nào nên ta phải tới sớm để thưởng thức linh thực.

Linh thực chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, nó không chỉ có hiệu quả cực giai mà còn không hề xung đột với đan dược nên những ai đã từng ăn qua linh thực liền bị nó chinh phục.

Lượng khách ngày hôm nay từ lúc sáng sớm đã đông gấp đôi ngày đầu tiên. Cửa Linh Thực Lâu vừa mở ra thì một đám thực khách đã không nhịn được mà tiến vào trong gọi món ăn.

Một tháng vừa qua Phạm Thiên đã sử dụng hết hơn hai phần ba số nguyên liệu chuẩn bị từ trước và thu được lượng lớn Gia Vị Ngon nên cho dù thực khách có đến đông hơn nữa thì cũng không lo thiếu món ăn.

Đến gần trưa Phạm Thiên đang quan sát công việc làm ăn thì bỗng nhiên Lương Hổ đi tới báo tin cho hắn.

Phạm Thiên liền đi ra ngoài cửa và thấy được một chiếc xe ngựa xa hoa xuất hiện ở trước cửa Linh Thực Lâu và Triệu Mẫn đang đứng ở đó.

Lạc Thục Anh bước xuống khỏi xe ngựa đứng đối diện với Triệu Mẫn thì những người đi trên đường lập tức không nhịn được mà quay lại nhìn.

- Đó không phải là công tước phu nhân sao? Nàng cũng tới Linh Thực Lâu để dùng bữa sao?

- Các ngươi nói xem công tước phu nhân cùng Triệu lão bản ai xinh đẹp hơn?

Triệu Mẫn tu vi thua kém Lạc Thục Anh nên về khí chất nàng có chút không bằng. Nhưng ngược lại Triệu Mẫn cùng Phạm Thiên ở trong phó bản hơn 7 năm thì tuổi tác cũng có thể nói là thiếu phụ rồi nhưng bây giờ Phạm Thiên khiến nàng trẻ lại như thiếu nữ mười tám thì toàn thân mang theo thanh xuân cùng thành thục hai loại khí chất trái ngược nhau giúp nàng không chút thua kém Lạc Thục Anh.

Phạm Thiên tiến tới gần và nói:

- Phu nhân giá lâm mà bản vương không thể từ xa đón tiếp thật sự là bất kính.

Lạc Thục Anh và Triệu Mẫn thấy Phạm Thiên tới liền ngừng đánh giá lẫn nhau. Lạc Thục Anh nói:

- Vương gia không cần khách khí, ta hôm nay tới đây làm khách mong ngươi không đuổi ta đi là được.

Phạm Thiên nói:

- Ta mà dám đuổi phu nhân thì có lẽ ngày thứ hai liền bị toàn bộ Dương Anh công quốc truy sát mất.

Lạc Thục Anh mỉm cười sau đó đưa tay ra trước mặt Phạm Thiên khiến hắn ngạc nhiên nhưng sau đó liền đưa tay mắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng rồi dẫn vào trong.

Lạc Thục Anh mỹ mâu chớp chớp không ngờ Phạm Thiên lại hành động như vậy.

Hành động dắt tay này là Lạc Thục Anh học từ Trần Phi Dương, nghe nói đây là lễ nghi của quý tộc Bắc Vực không ngờ Phạm Thiên cũng biết.

Phạm Thiên quả thực chưa từng thấy người Đông Vực nào làm ra hành động giống Lạc Thục Anh nhưng tại tiền kiếp hắn xem không ít sách báo phim ảnh nên mấy thứ lễ nghi quý tộc này cũng nắm được đôi chút.

Dù chỉ là bắt chước theo nhưng Lạc Thục Anh cũng là học từ người khác nên cũng không nhìn ra động tác của Phạm Thiên có tiêu chuẩn hay không.

- Người thanh niên kia là ai sao lại nắm tay công tước phu nhân?

- Nghe công tước phu nhân gọi hắn là vương gia, chẳng lẽ hắn mới là lão bản của Linh Thực Lâu?

Phạm Thiên dẫn Lạc Thục Anh vào bên trong Linh Thực Lâu thì cũng khiến đám thực khách bên trong kinh ngạc. Sau đó hắn tiếp tục dẫn nàng lên trên tầng.

Phạm Thiên dẫn Lạc Thục Anh tới tầng ba của Linh Thực Lâu thì lúc này bên trong hoàn toàn không có ai cả. Dù sao những người có thể tiêu phí trên tầng ba cũng không nhiều nên không phải lúc nào cũng có người ở trên này.

- Đây chính là tầng ba Linh Thực Lâu sao? Nghe nói nơi này linh thực thấp nhất cũng 100 linh thạch hạ phẩm rồi.

Phạm Thiên nghe Lạc Thục Anh nói thế thì cười đáp:

- Chỉ là tầng ba sao xứng với thân phận của phu nhân, mời người tiếp tục đi theo bản vương.

Phạm Thiên đưa tay vẽ một trận pháp trong không khí và ngay lập tức trong góc tường liền lộ ra một chiếc cầu thang dẫn lên tầng trên.

Lạc Thục Anh kinh ngạc:

- Không ngờ vương gia lại là Trận Pháp Sư! Ngài còn trẻ như vậy đã là đệ nhất Tiềm Long Bảng lại còn là tứ giai Trận Pháp Sư thì có lẽ tương lai Lạc Thiên hoàng triều sẽ xuất hiện Trận Hoàng đầu tiên trong nhiều năm qua.

Phạm Thiên cười không nói, thực chất bây giờ Phạm Thiên đã có thể coi là Trận Hoàng rồi, mặc dù tu vi chưa đủ nhưng chỉ cần ở trên Tiêu Dao Đảo hắn chính là Trận Hoàng hàng thật giá thật.

Phạm Thiên đưa Lạc Thục Anh lên trên tầng bốn thì chỉ thấy nơi này chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế xung quanh được trang trí hết sức trang nhã.

Nơi này Phạm Thiên dùng để làm nơi cho mình và mấy người Triệu Mẫn dùng bữa nhưng hôm nay tiện thể dẫn Lạc Thục Anh lên vì thân phận của nàng tuyệt đối đáng để hắn đối xử như khách quý.

Phạm Thiên kéo ghế cho Lạc Thục Anh, hắn thấy lúc trước hành động của nàng là theo lễ nghi phương tây của tiền kiếp nên mới làm như vậy.

Quả nhiên Lạc Thục Anh tỏ ra hết sức hài lòng ngồi xuống và sau đó Phạm Thiên mới đi tới đối diện ngồi.

Phạm Thiên nói:

- Ta còn dự định mấy ngày nữa sẽ tới gặp phu nhân nhưng nếu như ngươi đã tới thì để ta mời ngươi thưởng thức linh thực do ta tự tay làm. Những linh thực này những thực khách bên dưới kia tuyệt đối chưa từng thấy qua, phu nhân là người đầu tiên được nếm thử.

Lạc Thục Anh cười nói:

- Có thật sự ta là người đầu tiên nếm thử không? Vậy còn vị Triệu lão bản kia thì sao. Xem ra vương qua chính là phong lưu lãng tử bên mình giai nhân vô số đây.

Phạm Thiên cười hơi ngượng ngùng mà không đáp. Lạc Thục Anh thấy vậy liền nói tiếp:

- Vương gia không chỉ là Tiềm Long Bảng đệ nhất thiên kiêu, dung mạo tuấn lãng mà thân phận còn là Tiêu Dao Vương trong Lạc Thiên hoàng triều chỉ thấp hơn hoàng chủ thì khó trách nữ nhân si mê ngươi.

Phạm Thiên bỗng nổi ý trêu chọc nói:

- Nếu như vậy còn phu nhân thì sao? Liệu bản vương có xứng có được phương tâm của phu nhân không?

Lạc Thục Anh hai má liền đỏ bừng, dù nàng có học từ Trần Phi Dương rất nhiều lễ nghi tại Bắc Vực nhưng từ nhỏ nàng vẫn được dạy dỗ theo truyền thống Đông Vực nên bị Phạm Thiên lớn mật trêu chọc thì liền thẹn thùng không biết nói gì.

Phạm Thiên biết mình đùa giỡn có chút hơi quá nên liền đổi chủ đề:

- Đây là những món linh thực ta tự mình làm, mời phu nhân thưởng thức.

Phạm Thiên vung tay lên và trên bàn liền xuất hiện rất nhiều món ăn. Đây toàn bộ đều là món ăn cấp 4 nên hiệu quả vượt xa món ăn cấp 3.

Bầu không khí trở nên đỡ ngượng ngùng hơn trước. Lạc Thục Anh liền động đũa thử một món ăn trước mặt mình thì hai mắt liền sáng lên:

- Thật là mỹ vị, không biết đây là món ăn gì mà vị đạo rất kỳ lạ nhưng lại rất ngon.

Một trong những công thức nấu ăn cấp 4 của Phạm Thiên chính là phô mai, loại thức ăn này không chỉ có thể trực tiếp sử dụng mà còn có thể kết hợp chế biến với những món ăn khác nữa. Thiên Thế đại lục hoàn toàn không có loại thực phẩm này hoặc ít nhất là tại Đông Vực là không có nên Lạc Thục Anh rất thích thú với nó.

Một lát sau hai người liền có thể thoải mái trò chuyện như lúc đầu. Sau khi Lạc Thục Anh nói mình đã ăn no thì Phạm Thiên liền gọi người dọn dẹp bàn và sau đó lấy ra một chiếc bàn cờ bằng gỗ đặt lên bàn.

Phạm Thiên nói:

- Để bản vương giới thiệu cho phu nhân một trò chơi rất thú vị mà ta tạo ra.

Lạc Thục Anh nhìn vào bàn cờ vây và hỏi:

- Là trò chơi gì vậy?

Phạm Thiên nói:

- Nó gọi là cờ vây.

Phạm Thiên lấy ra hai hộp cờ trắng đen và bắt đầu giải thích cách chơi cho Lạc Thục Anh. Nàng giống như là hiếu kỳ bảo bảo chăm chú nghe hắn giảng giải luật chơi.

Lúc sau khi đã biết được luật chơi thì Lạc Thục Anh dùng hai ngón trỏ và ngón cái cầm lấy quân cờ màu đen thích thú đặt vào góc bàn cờ.

Phạm Thiên liền đặt một quân cờ ở góc đối diện, hắn vừa chơi vừa hướng dẫn cho Lạc Thục Anh khiến nàng vui vẻ cười khúc khích không ngừng. Xem thái độ của nàng còn phấn khích hơn cả Linh Nhi và Vũ Đình lúc mới học chơi cờ thì Phạm Thiên cười cười.

Hai người chăm chú chơi cờ thì trời không biết đã tối từ lúc nào.
-------☆☆☆☆-------