Chương 148: Tiểu Kính Hồ

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 148: Tiểu Kính Hồ

Vị trí của Tiểu Kính Hồ không nhiều người biết nhưng Phạm Thiên dự đoán rằng vị trí của nó không cách Đại Lý quá xa.

Chỉ cần đi tới đó hỏi thổ dân thì chắc hẳn sẽ có người biết được vị trí của nó. Tiểu Kính Hồ là nơi Nguyễn Tinh Trúc cư ngụ, thể nào cũng phải có sự liên lạc với thế giới bên ngoài nếu không lấy đâu rượu thịt cho Đoàn Chính Thuần tới hưởng thụ?

Phạm Thiên dọc được vẫn nghe ngóng tình hình của Đại Lý và biết được Đoàn Chính Thuần vẫn chưa hề rời khỏi hoàng cung. Hiện giờ là thời kỳ nguy hiểm nên Đoàn Chính Minh sẽ không để cho đệ đệ của mình ra ngoài vì dù sao Đoàn Chính Thuần cũng là người sẽ kế vị Đoàn Chính Minh sau khi hắn thoái vị lui về Thiên Long Tự tu hành.

Phạm Thiên hỏi thăm cư dân trong vùng thì biết được ở phía Tây Bắc có một nơi được gọi là Tiểu Kính Hồ, mặc dù không biết vị trí cụ thể nhưng có đại khái phương vị là có thể tìm kiếm được rồi.

Phạm Thiên đi dọc lên theo hướng tây bắc, trên đường hắn gặp được bốn hàng trúc xanh mỗi hàng bốn cây tổng cộng 16 cây đều tăm tắp thì thấy một người ăn mặc như nông phu tay cầm thiết bổng ngồi ở dưới một gốc cây gần đó.

Người này toàn thân lấm lem nhưng Phạm Thiên nhận ra đó không phải là do bùn đất mà là vết máu mới khô thấm đẫm áo ngoài.

Phó Tư Quy
Đẳng cấp: 18

Phó Tư Quy cái tên này, Phạm Thiên nhận ra. Đó chính là một trong bốn hộ vệ của Đoàn Chính Thuần có trách nhiệm bảo vệ Trấn Nam Vương Phủ.

Vốn những người này thường đi theo bảo vệ Đoàn Chính Thuần hoặc Đoàn Dự nhưng lúc này lại xuất hiện ở đây chứng tỏ Phạm Thiên đã tới rất gần Tiểu Kính Hồ rồi.

Bỏ mặc Phó Tư Quy, Phạm Thiên tiếp tục cưỡi tiểu Xích đi thẳng về hướng bắc.

Đi được khoảng gần mười dặm Phạm Thiên bỗng phát hiện ra phía trước có hai cây cầu, một cây thì rộng rãi được làm bằng đá xanh và cây còn lại chỉ là một cây cầu gỗ đơn sơ mà thôi.

Phạm Thiên thấy trên cây cầu bằng đá có một người thư sinh đang nằm ở trên đó thì hơi dừng lại một chút.

Chu Đan Thần
Đẳng cấp: 19

Phạm Thiên lại phát hiện ra một vị gia tướng của Đoàn Chính Thuần xuất hiện thì liền biết mình đã đi đúng đường rồi. Chu Đan Thần lúc này cũng đã bị thương khắp mình.

- Bẫy rập? Thủ đoạn cấp thấp như vậy mà cùng đòi qua mắt ta sao…

Phạm Thiên nhìn ra được lối đi dọc theo chiếc cầu đá có rất nhiều bẫy rập được bố trí kín đáo nhưng vẫn không thể nào qua mắt một vị Trận Hoàng như Phạm Thiên được.

Phạm Thiên liền kéo dây cương hướng về phía cây cầu gỗ mà đi qua. Chu Đan Thần giống như đã phát hiện ra Phạm Thiên nhưng đã không còn sức lên tiếng nữa rồi.

Hắn đi qua cây cầu gỗ đi một đoạn thì thấy con đường được chia ra làm hai tiểu đạo, một về hướng tây, một về hướng bắc.

Trong số hai tiểu đạo này thì con đường phía tây để lộ ra dấu vết có người đi qua nên Phạm Thiên liền đi về phía tây.

Phạm Thiên cưỡi tiểu Xích chạy băng băng qua hơn 20 dặm đường chỉ trong thời gian ngắn thì đã tới được trước một chiếc hồ nhỏ nước xanh như ngọc mặt hồ phẳng lặng như gương, chắc chắn đây chính là Tiểu Kính Hồ rồi.

Phạm Thiên xuống ngựa và thu hồi tiểu Xích sau đó tiến tới. Mới đi được vài bước thì hắn đã thấy được bên bờ có một nam nhân trung niên ăn mặc giống ngư dân.

Chử Vạn Lý
Đẳng cấp: 20

Chử Vạn Lý cũng là một trong những hộ vệ của Đoàn Chính Thuần, có điều lúc này hắn đã mất mạng rồi. Thảm trạng của Chử Vạn Lý còn thê thảm hơn nhiều so với hai người mà Phạm Thiên gặp. Ít ra hai người kia còn giữ được mạng của mình.

Việc mấy hộ vệ của Đoàn Chính Thuần xuất hiện ở đây khiến cho Phạm Thiên suy nghĩ, có thể nào bản thân hắn cũng đang ở đây không?

Cho dù coi trọng Nguyễn Tinh Trúc đến thế nào thì Đoàn Chính Thuần cũng không có lý do phái ra tới ba trên bốn hộ vệ của mình tới đây.

Điều này chỉ có thể là Đoàn Chính Thuần đã tới nơi này mà thôi.

Phạm Thiên đi vòng qua xác chết của Chử Vạn Lý và tiến vào bên trong khu rừng nhỏ bên cạnh thông qua tiểu đạo ven hồ.

Hắn vừa mới đi được một đoạn ngắn thì bỗng nhiên thấy một bóng đen chạy ra đâm vào mình.

Phạm Thiên cúi xuống nhìn tiểu cô nương áo tím vừa mới xuất hiện này thì ngạc nhiên.

A Tử!?

Với tạo hình như vậy cùng với khuôn mặt tinh xảo dù còn nhỏ tuổi nhưng đã là mỹ nhân phôi thì đâu thể là ai khác ngoài A Tử được.

A Tử đang chạy va vào Phạm Thiên thì trong lòng giận dữ muốn dùng độc châm đâm chết tên đáng chết cản đường mình nhưng đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng quát ở phía sau.

- Ha ha ha… tiểu mỹ nhân chạy đi đâu!!

Phạm Thiên nhíu mày nhìn về phía trước thì liền thấy một tên nam nhân trung niên gầy như que củi đang đuổi tới với tốc độ rất nhanh.

Vân Trung Hạc
Đẳng cấp: 25

Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc!

Nếu Vân Trung Hạc xuất hiện ở đây tức là tứ đại ác nhân cũng đã tới rồi.

Trong lúc Phạm Thiên đang quan sát Vân Trung Hạc thì A Tử ở trong lòng hắn liền đảo đôi mắt linh động của mình sau đó thì liền ôm lấy cánh tay hắn mà quát lên:

- Phu quân, tên dâm tặc kia có ý đồ xấu với thiếp. Ngươi hãy mau giết hắn đi!

Phạm Thiên và Vân Trung Hạc đều bị những lời này của A Tử khiến cho sững sờ. Hắn hơi nhướng mày sau đó bỗng nhiên mỉm cười đưa tay vòng qua eo của A Tử kéo nàng vào sát người mình nói:

- Nương tử yên tâm, ta nhất định sẽ không tha cho tên dâm tặc này đâu.

Giờ thì đến lượt A Tử kinh ngạc, nàng vốn định chuyển dời sự chú ý của Vân Trung Hạc lên người Phạm Thiên sau đó nhân cơ hội bỏ chạy nhưng không ngờ lại bị Phạm Thiên bắt lấy.

A Tử cố gắng thoát ra nhưng tay của hắn giống như một chiếc kìm sắt khóa chặt eo của nàng khiến A Tử dù giãy dụa thế nào cũng không thoát được.

Không còn cách nào khác A Tử chỉ đành chịu để cho Phạm Thiên ôm lấy. Nàng thầm nghĩ:

- Ta đây ở Tinh Túc Phái mặc dù chủ yếu là học công phu hạ độc nhưng võ công cũng không phải yếu vậy mà không thể thoát khỏi bàn tay của tên này. Hắn tỏ ra hời hợt như vậy tức là công phu cao hơn mình rất nhiều, nếu có thể giết tên dâm tặc kia thì rất tốt còn nếu không chỉ cần hai tên này giằng co với nhau mình sẽ hạ độc cả hai rồi bỏ chạy.

Nghĩ vậy A Tử chỉ đành để cho Phạm Thiên ôm lấy mình. Vân Trung Hạc thấy vậy thì liền cười lớn:

- Ha ha ha!! Tiểu tử, ta niệm tình tiểu kiều thê của ngươi thủy nộn đáng yêu nếu như giao nàng cho ta hưởng dụng một đêm ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Nét cười trên khuôn mặt Phạm Thiên dần biến mất thay vào đó là vẻ lạnh lẽo.

- Phế thải thì mãi chỉ là phế thải, loại như ngươi sống trên đời cũng chỉ tổ lãng phí không khí mà thôi.

Phạm Thiên không chờ Vân Trung Hạc kịp phản ứng thì trong tay hắn đã xuất hiện một viên thiết hoàn (bi sắt). Hắn búng tay một cái viên thiết hoàn đã bắn ra như một viên đạn đâm thủng bả vai của Vân Trung Hạc.

Đạn Chỉ Thần Công!!!

- A!!

Phạm Thiên lật tay một cái bốn viên thiết hoàn đã được hắn kẹp ở giữa các ngón tay. Phạm Thiên vung tay lên một cái đã tặng cho Vân Trung Hạc thêm bốn cái lỗ trên người.

Vân Trung Hạc ngã ra đất kêu la thảm thiết.

- Ngươi… ngươi là kẻ nào!! Ngươi có biết hậu quả của việc đắc tội với tứ đại ác nhân sẽ ra sao không!?

Phạm Thiên lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi có biết đắc tội với ta sẽ có hậu quả gì không?

Trên tay Phạm Thiên lại xuất hiện thêm một viên thiết hoàn nữa và lập tức được hắn bắn trúng lồng ngực của Vân Trung Hạc.

- A!!!

Lần này viên thiết hoàn không đâm xuyên cơ thể Vân Trung Hạc mà đánh vỡ xương ức của hắn khiến cho Vân Trung Hạc quằn quại đau đớn.

Nhìn Vân Trung Hạc giãy dụa trên đất thì Phạm Thiên không hề dao động nói:

- Hôm nay gặp ta kể như là số mệnh của ngươi đã tận rồi

Nhìn trên tay Phạm Thiên lại xuất hiện một viên thiết hoàn thì dù cho đang đau đớn vô cùng Vân Trung Hạc cũng cố gắng bò lui ra phía sau.

Chỉ tiếc là viên thiết hoàn đã rời tay Phạm Thiên, một tiếng xé gió vang lên và trên trán của Vân Trung Hạc đã xuất hiện một lỗ máu. Thân thể của hắn cứng đờ sau đó đổ gục ra xuống, sinh mạng của tên này đã hoàn toàn bị dập tắt.

A Tử nhìn Phạm Thiên giết chết Vân Trung Hạc như giết gà thì thầm hít một hơi khí lạnh. Khi thấy hắn nhìn mình thì nàng lập tức nuốt nước bọt một cái sau đó khuôn mặt liền chuyển thành vẻ tươi cười lấy lòng.
-------☆☆☆☆-------