Chương 133: Trận Hoàng
Một bức ngọc tượng mà phải khiến cho biết bao bi kịch xảy ra. Phạm Thiên quan sát một hồi lâu thì lắc đầu cười.
Bức ngọc tượng này sống động vô cùng, Vô Nhai Tử lấy hình tượng Lý Thương Hải để tạo hình bức tượng cũng là tuyệt thế mỹ nhân nhưng nếu bảo Phạm Thiên quỳ gối trước bức tượng này thì hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Chuyện này không liên quan nhiều tới vẻ đẹp của bức ngọc tượng mà chỉ đơn giản là do tính cách mà thôi. Phạm Thiên không phải loại thư sinh đầu đầy kinh lý suốt ngày đi tới thanh lâu làm thơ ra vẻ phong lưu như Đoàn Dự.
Phạm Thiên luôn tôn trọng nữ nhân của mình nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quỳ gối van xin như một kẻ nhu nhược.
Phạm Thiên tiến tới trước bức ngọc tượng thì thấy hai chiếc bồ đoàn một lớn một nhỏ. Cái lớn là để quỳ lạy còn cái nhỏ thì là để dập đầu. Hắn đưa tay cầm lấy chiếc bồ đoàn nhỏ lên.
Phạm Thiên không sợ bên trong có cạm bẫy gì vì trước Phá Vọng Chi Nhãn của hắn không một loại bẫy rập nào có thể qua mắt hắn được.
Phạm Thiên lấy ra cây chủy thủ mà mình cướp được từ tay Kha Vấn ra và rạch một đường trên đó để lộ ra một bọc gấm ở bên trong.
Bên trên bọc gấm ghi rằng:
"Ngươi đã lạy ta đủ nghìn lần thì hãy tuân theo lời ta suốt đời không hối hận, quyển trục này là tinh yếu võ học phái Tiêu Dao mỗi ngày ba lần vào giờ mão, ngọ, dậu phải cố gắng luyện tập không phụ lòng ta. Thần công thành tựu rồi hãy tới Lang Hoàn Phúc Địa để học hết chiêu số của môn phái trong thiên hạ mà sử dụng. Không nên gấp gáp, học xong hãy hạ sơn, giết sạch đệ tử phái Tiêu Dao, nếu sót một người thì ta ở trên trời dưới đất cũng không tiêu mối hận".
Phạm Thiên bỏ qua những lời Lý Thu Thủy viết lại trên đó và lấy ra một quyển trục bằng lụa bên trong. Hắn không vội vàng dung hợp với Vô Tự Thiên Thư mà lại mở quyển trục bằng lụa này ra thì thấy bên trong viết bốn chữ Bắc Minh Thần Công và bên dưới là một vài dòng giới thiệu công pháp.
Kéo xuống dưới thì Phạm Thiên liền thấy hình vẽ của một nữ nhân đang khỏa thân nằm ngang toàn thân không một mảnh vải, diện mạo mười phần tương tự với bức ngọc tượng bên ngoài nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Phạm Thiên quan sát bản công pháp giống như xuân cung đồ này một chút thì thấy nó có tổng cộng 36 bức hình vẽ chỉ dẫn 36 đường vận công khác nhau của Bắc Minh Thần Công. Khi đã xem hết thì ở cuối cùng có ghi bốn chữ Lăng Ba Vi Bộ cùng hình những bước chân theo các phương vị trong dịch kinh.
Phạm Thiên thấy được Lăng Ba Vi Bộ thì liền chăm chú đọc nó. Sau khi dung hợp với Vô Tự Thiên Thư thì quyển trục này cũng sẽ biến mất nên nếu không học trước môn thân pháp này thì hắn sẽ để lỡ cơ hội.
Lăng Ba Vi Bộ là môn khinh công thân pháp thượng thừa, nó dựa vào Chu Dịch 64 quẻ phương vị mà diễn biến thành. Lúc chiến đấu dựa vào bộ pháp này khiến cho đối thủ không có cách nào đánh trúng bản thân. Mặt khác Lăng Ba Vi Bộ có thêm một loại công dụng là khi bước chân chạy hết 64 quẻ đúng một chu thiên thì nội tức cũng đã vận chuyển được một chu thiên vì vậy mỗi khi đi một vòng thì nội lực lại có tiến triển.
Về bản chất Lăng Ba Vi Bộ khá tương đồng với môn thân pháp Huyễn Linh Tam Bộ của Phạm Thiên nhưng xét về tính quỷ dị thì nó có phần không bằng mà là dựa vào tính linh hoạt để né tránh.
Cả hai môn thân pháp có thể nói là một chín một mười nhưng Lăng Ba Vi Bộ không hề tiêu hao nội tức ngược lại khi đi đủ 64 quẻ còn khiến cho nội công càng thêm dày nặng hơn một phần.
Phạm Thiên xé bỏ phần ghi lại Lăng Ba Vi Bộ ra khỏi quyển trục sau đó thì mới ra lệnh:
- "Hệ thống, dung hợp Bắc Minh Thần Công"
"Dung hợp thành công, Vô Tự Thiên Thư đã tiến hóa lên Địa Cấp thượng phẩm"
Phạm Thiên mỉm cười hài lòng, Bắc Minh Thần Công vốn có cách tu luyện trái ngược hoàn toàn với công pháp thông thường nên trước khi luyện cần phải phế bỏ nội công trước đây nếu không cố tình tu luyện sẽ lập tức bị phế kinh mạch do hai dòng nội lực đối nghịch.
Nhưng khi dung hợp vào Vô Tự Thiên Thư thì Bắc Minh Thần Công đã được chỉnh sửa sao cho phù hợp với Phạm Thiên nhất và để gia tăng hiệu quả.
Phạm Thiên khóe miệng cong lên, bây giờ có Bắc Minh Thần Công rồi hắn còn cần phải lo tới chuyện công lực không đủ nữa hay sao?
Phạm Thiên vui vẻ giơ phần vải lụa ghi lại Lăng Ba Vi Bộ và bắt đầu luyện tập. Trong trận pháp chi đạo cũng có ghi lại dịch kinh, hắn đương nhiên là có thể hiểu được phương vị ghi lại ở trong Lăng Ba Vi Bộ rồi.
Với ngộ tính của Phạm Thiên muốn học Lăng Ba Vi Bộ thì quá đơn giản, chỉ mất một lát hắn đã nhớ được toàn bộ nhưng nếu muốn thành thục thì còn cần luyện tập một chút.
Phạm Thiên học xong Lăng Ba Vi Bộ thì mới bắt đầu kiểm tra xung quanh thạch thất, sau đó hắn mới thấy được ở trong góc phòng có một bàn cờ bằng đá nhỏ bên trên bày ra khoảng hai trăm quân trắng đen tạo thành một thế cờ cực kỳ phức tạp.
- Đây chính là Trận Lung Kỳ Cục sao?
Phạm Thiên biết được điều này chỉ là nhờ biết trước một chút nội dung cốt truyện còn bản thân hắn thì lại chẳng rành cờ vây cho lắm.
Phạm Thiên còn nhớ khi mình còn nhỏ có đọc qua một bộ truyện tranh về cờ vây nên có nổi chút hứng thú học cờ nhưng sau đó hứng thú của trẻ con không giữ được lâu nên liền nghỉ.
Đã lâu lắm rồi nên Phạm Thiên gần như quên sạch những gì mình học được. Hắn lúc này nhìn vào bàn cờ mà giống như chó đọc chữ nho vậy.
- Ừm…
Bỗng nhiên Phạm Thiên cảm thấy thế cờ trên bàn có gì đó rất kỳ lạ. Hắn chăm chú nhìn vào bàn cờ thì trong đầu liền hiện ra những hình ảnh hết sức quái lạ.
Cứ như vậy Phạm Thiên nhìn vào bàn cờ không biết đã qua bao lâu thì hắn bỗng nhiên đưa tay cầm lấy một quân cờ đặt lên bàn.
- Cạch!
Liên tiếp là những quân cờ được đặt lên bàn đá, chỉ sau khoảng vài chục nước Trận Lung Kỳ Cục bất ngờ bị giải.
Phạm Thiên lúc này mới tỉnh hồn lại, trong lòng hắn lúc này đang nổi lên rất nhiều sóng to gió lớn.
Phạm Thiên hít sâu một hơi và lấy ra chiếc Thiên Cơ Hạp đã làm khó hắn biết bao năm nay và bắt đầu quan sát.
Ngón tay của Phạm Thiên di chuyển liên tục khiến cho minh văn bên trên thay đổi sau khoảng vài tiếng đồng hồ, bỗng nhiên những hàng minh văn lít nhít liền tỏa sáng và sau đó chiếc Thiên Cơ Hạp liền mở ra.
- Giải được rồi… mình giải được rồi!!!
Phạm Thiên cực kỳ kích động, phá giải được Thiên Cơ Hạp tức là tạo nghệ trận pháp của hắn đã chính thức bước vào cấp 6. Chỉ cần tu vi của Phạm Thiên đạt tới Võ Hoàng thì một đời Trận Hoàng mới sẽ lập tức ra đời.
- Ha ha ha ha!!!
Trong lòng Phạm Thiên vui mừng quá đỗi không thể kiềm chế được mà cười lớn. Chuyến đi vào phó bản này cho dù không thể đột phá được Võ Linh thì hắn cũng vẫn không lỗ.
Trận Hoàng là khái niệm gì chứ? Toàn bộ Lạc Thiên hoàng triều còn không có lấy một người trở thành lục giai Trận Pháp Sư. Điều đó có nghĩa bây giờ trình độ trận pháp của hắn đã là cao nhất tại Lạc Thiên hoàng triều rồi.
Tu vi đạt tới Võ Hoàng đối với Phạm Thiên không phải là quá khó mà việc đột phá trận đạo mới là việc gian nan.
Sau khi thoải mái phát tiết thì Phạm Thiên mới mỉm cười đưa tay thu lấy chiếc bàn cờ bằng đá này vào hành trang. Thứ này đã giúp hắn đột phá trong trận đạo nên hắn muốn giữ nó lại làm kỷ niệm.
Hơn nữa Phạm Thiên nhận ra kỳ đạo thực tế có rất nhiều điểm tương đồng với trận đạo nên quyết định từ nay về sau sẽ bắt đầu luyện tập đánh cờ.
Phạm Thiên thu lại bàn cờ xong thì liếc nhìn bức ngọc tượng một lát rồi mới rời đi. Về phần Lang Hoàn Phúc Địa thì bí tịch võ công bên trong vốn cũng không phải loại quý hiếm gì hơn nữa đều đã bị dời đi rồi nên hắn cũng chẳng buồn vào.
Thông qua cầu thang đá hướng lên bên trên thì Phạm Thiên đã tới được bên bờ sông Lan Thương (thượng lưu sông Mekong) thì thấy một vách đá ngăn lại dòng nước chảy cuồn cuộn.
Phạm Thiên lấy đà nhảy lên cao rồi nhảy về phía bờ sông. Hắn tiếp tục đi không bao lâu thì liền thấy được một cây cầu bằng xích sắt bắc ngang qua sông ở bên có ghi ba chữ Thiên Nhân Độ.
- Cây cầu này hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải?
Phạm Thiên suy nghĩ một chút thì mới nhớ đây không phải là đường tới Vạn Kiếp Cốc sao?
-------☆☆☆☆-------