Chương 51: Luyện tập đặc biệt (2)

The Gamer Or Hacker

Chương 51: Luyện tập đặc biệt (2)

Chương 51: Luyện tập đặc biệt (2)

- Chắc mọi người cũng biết, trong võ thuật chia làm hai loại. Một loại luôn dựa vào tài năng, bản lĩnh và ý chí để chiến đấu, được gọi là Sei (精 Tĩnh). Loại thứ hai là vứt bỏ mọi thứ, vượt qua mọi giới hạn bằng cơn thịnh nộ, được gọi là Dō (動 Động). – Akisame bắt đầu diễn giải cho mọi người. – Và bây giờ Kenichi đang phải quyết định sự lựa chọn của mình!

- Ra là thế! Trong võ thuật Trung Hoa cũng có hai trường phái là ‘nhu thuật’ chuyên về đánh hạ đối phương và ‘cương thuật’ chuyên về hạ sát mục tiêu. Cũng có những loại thần dược cho phép vượt qua giới hạn của bản thân nhưng nó cũng rất nguy hiểm ngay cả khi được các sư phụ chỉ dẫn! – Ma Kensei lên tiếng.

- Không hiểu lắm nhưng Apachai không muốn Kenichi chọn loại thứ hai!!! Apachai cảm thấy nó rất nguy hiểm! – Apachai ngay lập tức phản ứng.

- Thế lão già đó định làm gì với thằng bé? Cho nó luyện cả hai loại cùng một lúc à!! Lão mà dám thì ta sẽ xé xác lão ra! – Sasaki ngay lập tức bóp nát lon bia đang uống dở.

- Không, ta nghĩ ông ấy không làm thế. Nhưng nó cũng nguy hiểm không kém gì việc đó!!! – Akisame nghiêm túc.

……
Cùng lúc đó, tại khu rừng nơi Kenichi luyện tập,….

- Gánh nước, gánh nước... - hắn vui vẻ huýt sáo, bữa ăn vừa rồi giống như hồi sinh hắn vậy, tay chân không còn bủn rủn như mấy ngày trước nữa. Dù sao thì nếu chỉ xét riêng về Lv thì hắn cũng tương đương một vĩ nhân. Ân,vĩ nhân cấp thấp!

Thế nhưng đang lúc lấy nước thì hắn có cảm giác có cái gì đó cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác khó chịu pha thêm một chút lo sợ nữa. Cảm giác giống như thợ săn thấy con mồi mà con mồi ở đây là hắn vậy. VÀ không phải để hắn đợi lâu thì…

- Grào - một tiếng gầm chói tai vang lên.

Một con gấu!! Một con gấu rất to!! Nó to hơn hẳn các con gấu đen châu á bình thường.

Gấu ngựa Lv 33.

Mày mới thành tinh nên đi kiếm ăn hả gấu! Gấu ngựa có chiều dài khoảng 1,3 - 1,9m thôi mà! Mày đứng dậy một cái là cao gần 3m rồi đấy. Nhìn con gấu này lại làm hắn liên tưởng tới Volibear. Mà không đợi hắn liên tưởng xong thì con hàng này đã ngay lập tức lao lên tấn công!

Co giò zọt lẹ!!! Hắn đâu có ngáo mà đi đánh lộn với nó! Hắn có phải mấy dân chơi tới từ hành tinh khác đâu mà tay không đấm lộn với gấu!!

Chạy được một lúc, ngay khi hắn nghĩ rằng đã thoát khỏi con gấu thì một loạt tiếng động vang lên.

- Xoạt!! Xoạt!!
- 300.

Hắn bị con gấu vả trúng, cả người đau đớn ngã xuống đất. Con gấu này sinh ra và lớn lên ở vùng rừng núi này, việc đuổi kịp một kẻ mù đường là chuyện dễ như bắt cá với nó!!

- Vô phách tử!!!

Không chạy được thì quay lại liều!! Cùng lắm là dùng Orga gear gọi Auto Vajin vả chết mịa nó!!

- Bốp.
- 100.

Bị trúng một đòn đau, con gấu không hề có dấu hiệu ngưng lại. Đòn đánh vừa rồi giống như kích thích máu điên trong người nó vậy. Gầm lên một tiếng, gấu ta lại tiếp tục công cuộc săn lùng của mình. Thế nhưng nó không biết rằng tiếng gầm này đã vô tình đánh thức một con thú đã ngủ say trong người hắn!!
- Bốp!!
Một cú sút nhắm thẳng mặt con gấu khiến nó choáng váng.

Chết tiệt! Nó tới rồi! Cái cảm giác máu như sôi lên lại đến rồi! Nó lại một lần nữa thúc dục hắn: CHIẾN!! CHIẾN!! CHIẾN ĐI!!!
Nhìn thẳng vào con gấu với đôi mắt đầy sát ý, hắn gầm gừ:
- Mày đã muốn thế thì chơi tới bến nào!!
Cả hai nhanh chóng lao vào nhau như hai con thú đã đánh mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng khát máu và săn mồi. Cán cân của trận chiến cơ hồ lệch hẳn về phía con gấu. Rất nhanh, kết quả của trận chiến đã có.

BỐP!! Một cú vả cực mạnh của con gấu làm hắn bay thẳng vào gốc cây gần đó. Đang đúng lúc hắn định sử dụng tới Orga Gear thì…

- Bốp!! Uỳnh!!

Là Ogata, anh ta kịp có mặt và sút bay con gấu. Chỉ là lúc này đây, trông anh ta khác hẳn lúc bình thường, toàn thân tỏa ra sát khí, khí thế tỏa ra khiến tim hắn đập mạnh, đôi mắt ngập tràn sát ý!
Cùng lúc đó, trên đỉnh một ngọn cây cao, trưởng lão với gương mặt đầy suy tư đang lẩm nhẩm một mình:
- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao!
………

- Kenichi là đứa gần với hai từ ‘con người’ nhất. Ta đã từng nói rồi đúng không? Hiện tại thì phần ‘con’ trong nó đang thắng thế mà trưởng lão còn mang nó tới nơi đó thì ta thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với nó! – Akisame lo lắng.

- Vậy ở đó có gì thế! – Shigure hỏi.

- Là cậu ta... – Ma Kensei cụp mũ xuống.

- Chuyện xảy ra trước khi Apachai và Sasaki đến, lúc đó Miu còn quá nhỏ. Trước Kenichi, Lương Sơn Bạc đã có một đệ tử. Tuy nhiên, vì đã sa ngã vào con đường của A-tu-la (Asura) nên đã bị đuổi khỏi nơi đây. Tên cậu ta là Ogata Isshinsai!! Phải, cậu ta là người đầu tiên sử dụng khí Dō (動 Động) của Lương Sơn Bạc! – Akisame nghiêm trọng.

- Vậy là.. – Miu sợ hãi.

- Đúng thế! Nếu nó chọn con đường thứ hai thì Kenichi mà chúng ta từng biết rất có thể sẽ biết mất vĩnh viễn.

……

Con gấu sau khi ngồi dậy thì tức giận gào to. Nó đứng lên bằng 2 chân sau và lao tới.

- Bốn chiêu liên hoàn!!! Ogata hét to một tiếng và lao tới tấn công con gấu.

Cách đánh của Ogata rất lạ, anh ta sử dụng các ngón tay đánh vào con gấu khiến người nó thủng lỗ chỗ. Chỉ sau vài đòn con gấu liền đổ gục xuống. Ogata ngay lập tức tung con gấu lên cao, một chân sút thẳng vào đầu nó.
- Xuyên đường địa ngục!!
- UAAAH!!

Máu me, não bộ của con gấu tội nghiệp văng khắp nơi. Thế nhưng Ogata không ngừng lại mà tiếp tục đánh con gấu một cách điên cuồng.
- N..Nó đã chết rồi! hắn gào lên.

Bỗng Ogata quay sang nhìn hắn, ánh mắt của anh ta làm hắn rợn tóc gáy, đó là ánh mắt của một kẻ sát nhân điên loạn và máu lạnh! Nó là ánh mắt của những kẻ giết người không ghê tay, những kẻ giết người chỉ vì thú vui!...............

Ogata đang đứng dưới suối để rửa đi vết máu trên cơ thể. Hắn thì im lặng ngồi ở trên bờ, nãy giờ hắn không nói gì nhiều. Ogata đã đem lại cho hắn một cảm giác rất thân thuộc và bình yên. Nhưng vừa rồi, cũng chính anh ta mang lại cho hắn cái cảm giác rợn tóc gáy.

- Ha ha, cậu rất là thú vị đấy - thấy hắn im lặng Ogata cười nói.

- Em sao?

- Ừm, nói thế nào nhỉ, cậu có một nền móng rất là vững chắc.

- Ha ha, có mấy ông sư phụ như của em thì nền móng không vững chắc mới là lạ - hắn ngán ngẩm cười.

- Ta không biết các sư phụ cậu đang định làm điều điên khùng gì nhưng ta biết chắc họ đang chuẩn bị một thứ rất lớn, trên cơ thể cậu, dù vậy, cậu có thể theo ta một thời gian, học một vài kỹ năng chiến đấu thực sự. – Ogata tiện tay bắt một con cá ném lên trên bờ

- Hả!? - hắn hơi ngạc nhiên.

- Các sư phụ của cậu không hiểu ý nghĩa thật sự của nghệ thuật chiến đấu. Nghệ thuật thực sự là để tiêu diệt đối thủ của cậu một cách hiệu quả. Ta sẽ dạy cậu tất cả những gì ta biết, rồi cậu sẽ trở thành người mạnh nhất từng tồn tại.
-Tôi sẽ dạy cậu tất cả, bao gồm cả sát chiêu, chỉ trong vài năm cậu sẽ trở thành người mạnh nhất.
-Kenichi, cậu có muốn trở thành môn sinh của tôi không!!
….
Hắn hơi trầm ngâm. Mạnh nhất ư. Đó là một phần trong giấc mơ của hắn. Khác với Kenichi nguyên tác, hắn không hề có ác cảm gì với việc giết người. Vậy có nên đồng ý không….

- Có lẽ, em phải từ chối thôi - hắn cười nói.

- Sao vậy, cậu không muốn mạnh hơn à - Ogata khó hiểu hỏi.tôi

- Có chứ ạ. Em không ngần ngại lắm trong việc giết người nhưng em học võ không phải là để giết người mà là để bảo vệ người quan trọng với em.

- Cậu có biết không…. Ogata trầm ngâm một lúc… Cậu làm tôi nhớ đến một người mà tôi căm ghét nhất!!
Vừa dứt lời, sát ý của anh ta ngay lập tức tỏa ra khóa chặt lấy hắn. Khoảnh khắc đó, hắn tưởng mình phải chết rồi. Nhưng không, Ogata ngay sau đó liền cười lớn:

- Ha ha, cậu quả là kẻ thú vị. Xem ra định mệnh chỉ để chúng ta gặp gỡ 1 lần, cậu hãy cứ đi trên con đường của cậu đi Shirahama Kenichi. Được rồi giờ cậu hãy trở về với người đã đưa cậu đến đây đi, tôi sẽ chỉ đường cho cậu.
….
Sau hơn 1 tiếng trôi sông thì…

- Con về rồi đây!

- Ồ Kenichi đã trở lại và ăn hại hơn xưa!! - trưởng lão đùa cợt.

- Ông cười gì chứ nếu lúc đó không phải do ông ra tay nặng thì đâu có như vậy, nếu không phải nhờ một người tên Ogata thì con đã lạc đường mất rồi - hắn tức giận.

- Ha ha... Dù sao thì con đã trở lại - bỗng trưởng lão nghiêm mặt lại nói.

- Akisame muốn kiềm chế con thú trong con nhưng ta lại nghĩ khác. Giam cầm một con thú quá lâu sẽ khiến nó nổi điên. Thay vì giam cầm thì hãy hướng dẫn con thú đó đi đúng đường! Đó vốn là ý định ban đầu của ta. Thế nhưng con khiến ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác! Con không hề kiềm chế sự tức giận của mình nhưng con lại có thể giữ được sự bình tĩnh đến kỳ lạ trong cơn giận dữ, trong con có tiềm chất của cả võ sĩ Dou và Sei. Ta mong chờ tương lai sẽ nhìn thấy điều kỳ diệu ở con!!!