Chương 50: Luyện tập đặc biệt (1)

The Gamer Or Hacker

Chương 50: Luyện tập đặc biệt (1)

Chương 50: Luyện tập đặc biệt (1)

- HEEEEYAAAAA!!!
- Chăm chỉ luyện tập là tốt nhưng thái độ của con không ổn tý nào, Kenichi!! Akisame – sensei khẽ đóng quyển sách lại.
- Con biết!! Nhưng con không bình tâm được!!

Nếu chỉ xét riêng về mặt võ thuật thì hắn đã thua. Hơn nữa còn là thua trong tình trạng hơn lv nữa chứ. Hơn người ta tới 8 cấp độ, hơn trang bị mà còn tý nữa bị solo kill. NHỤC!!!

- Ta đã nghe Miu kể lại trận chiến của con và cậu Ryuuto đó. Con phải tự hào vì đã có những người bạn sẵn sàng hi sinh cả mạng để bảo vệ con chứ!! – Sasaki động viên hắn.

Hắn trầm ngâm. Đúng là hắn mừng vì có những người bạn tuyệt vời như thế nhưng sâu trong tâm can hắn có cái gì đó rất khó chịu. Hắn không biết phải mô tả như thế nào. Nó cứ âm ỷ cháy, nó giống như một cái gai đâm sâu vào da thịt hắn, nó khiến hắn gần như phát điên lên mỗi khi nghĩ về trận đấu đó.
- Vậy vấn đề của con là gì! Là thiếu đi sát ý hay thiếu đi quyết tâm giết chết đối phương? Hay là một cái gì đó khác. Con không biết, con chỉ biết là giờ con rất khó chịu! * (Câu này là của nhân vật chính)

Trưởng lão bất ngờ xuất hiện đằng sau nói một tràng dài khiến tất cả mọi người bất ngờ. Vuốt chòm râu bạc trắng muốt của mình, ông ấy nói:

- Thế nào Kenichi. Vậy con có muốn đi luyện tập đặc biệt với ta chứ!!
Trưởng lão nói ra câu này khiến cho mọi người giật bắn mình, ông ấy chưa bao giờ nhận đệ tử cả, vậy mà..

- Trưởng lão, người chắc chứ - Sasaki bất ngờ - Tôi không nghe nhầm chứ, ông già!!

- Chỉ là buổi tập đơn giản thôi mà. Con nghĩ sao, ta biết một nơi luyện tập rất lý tưởng, con có muốn theo ta không? Trưởng lão cười xuề xòa.

- Chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn, thì con không sợ gì cả - hắn dõng dạc nhìn thẳng vào mặt của trưởng lão, đôi mắt ngập tràn quyết tâm.

- OH, Không sợ cơ à, con "chắc " chứ!!! trưởng lão phát ra khí thế của mình
- Ngạch. Cũng không chắc lắm đâu ạ!!!.............

- Chúng ta sẽ đi trong vòng 1 vài tuần.

- Vâng thưa ông, con sẽ lo chuyện ở nhà. Miu nói.

- Trưởng lão định đi luyện tập ở đâu - Akisame hỏi.

- Trái tim của Nhật Bản, nơi vẫn còn hoang sơ và kém phát triển nhất.

- Đừng nói với tôi là trưởng lão định đi đến thung lũng đen đấy nhé - Akisame thất thanh nói.

- Sao có gì không ổn à? - Sasaki hỏi.

- À không có gì. "Trưởng lão mạo hiểm quá, nếu không cẩn thận, hậu quả sẽ không lường trước được." - Akisame thầm nghĩ.
- Mọi người yên tâm đi. Con sẽ trở về!!!

….
- Chúng ta tới nơi rồi. Trái tim của Nhật Bản, thung lũng đen, ta thường tới đây luyện tập khi còn trẻ.

- Con thấy ở đây có gì đó là lạ. - hắn nhìn xung quanh một chút rồi nói.

- Oh đúng rồi đấy, không khí ở đây rất dày đặc vì nó được núi rừng bao quanh và có rất ít người lui tới đây. Nếu con tập ở đây thì vết thương sẽ hồi phục rất nhanh và khả năng tập trung sẽ tốt hơn nhiều, đó chính là lý do mà các cao thủ ngày xưa hay lên núi để luyện tập.

- Vậy bây giờ con phải tập cái gì?

- Việc mà con cần phải làm là.. không làm gì cả, con không được sử dụng võ thuật ở đây - thấy hắn hơi nghi ngờ thì trưởng lão nói tiếp - những ngày gần đây tinh thần con rất loạn nên trước hết con phải bình tâm lại đã.
Hắn hơi gật đầu, để luyện được Seikuuken thì tâm phải tĩnh như một hòn đá giữa dòng nước, nước di chuyển chứ đá không di chuyển. Biết được mục đích của trưởng lão, hắn liền thả lỏng cơ thể và tận hưởng không khí xung quanh.

- Hắt xì...

Không dễ chịu như hắn tưởng, không khí ở đây rất đậm đặc, độ ẩm rất cao khiến hắn cảm thấy nóng bức và hô hấp nặng nề. Xung quanh toàn là mùi bùn đất tanh tưởi, có lẽ hắn nên tới gần nguồn nước thì không khí sẽ khá hơn.

Hắn vừa mới múc 2 xô nước từ dưới suối lên thì bỗng nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó vừa xoẹt qua đầu.

Keng, giác quan thứ 6 đang được kích hoạt!


Hắn lập tức quay đầu lại nhưng không có gì hết. Hắn nghĩ một chút thì liền hiểu, đây là trưởng lão đang cố tình tấn công hụt để rèn luyện cảm giác cho hắn.

- Kenichi, lại đây giúp ta kiếm củi nào.

Hăn chạy tới giúp trưởng lão, mặc dù biết mục đích của trưởng lão nhưng không nói gì vì hắn biết đây là bước bắt buộc trong việc luyện Seikuuken.

-----------

Hai ngày sau

- Ọt ọt ọt.....

Giờ bụng hắn đang sôi lên khi ngồi nhìn trưởng lão ăn cá ngon lành. Mấy ngày nay hắn phải tự kiếm thức ăn cho mình mà không được trưởng lão chia sẻ. Hắn đã vận dụng hết các kiến thức sinh tồn dã ngoại mà hắn học trên TV nhưng chỉ kiếm được một ít hoa quả và vài hạt óc chó nhưng kể cả thời gian ngồi xe lửa thì đã gần 3 ngày hắn không được ăn thịt rồi. Mặc dù hắn có thể nhịn đói khá tốt nhưng 3 ngày không có chút thịt nào thì hơi quá sức chịu đựng của hắn rồi!!
Trưởng lão ngồi ngay bên cạnh đánh chén cá nướng cộng thêm với hoa quả vừa mới hái được nữa chứ! Chết tiệt thật! Hắn cũng không muốn mua đồ ăn từ shop vì nếu làm vậy thì cuộc huấn luyện này còn ý nghĩa gì đâu.

MẸ NÓ! LIỀU!!!

Cướp đồ ăn từ tay trưởng lão còn khó hơn cả việc đi săn gấu nữa. Nhưng không sao, hắn không tin trong khu rừng này lại không có động vật ăn cỏ nào hết. Thỏ này, gà rừng này,… Dù sao cũng còn khá hơn việc ngồi đợi chờ chết!!...............

- Cậu ổn chưa vậy.... ăn đi nè. Một người trẻ tuổi như cậu sao lại lạc ở đây vậy. Cũng may cho cậu là cậu chưa bị lũ gấu tấn công đấy. Vừa mới hôm qua, có một con gấu luẩn quẩn quanh đây kiếm ăn đấy…
Một giọng nói vang lên bên tai hắn, hắn cảm thấy có thứ gì đó được đưa vào miệng của mình, hắn hơi mở mắt ra. Cảm nhận được một thứ mằn mặn ngọt ngọt được đưa vào miệng mình làm hắn bừng tỉnh.

- Thức ăn!!

Hắn liền bật dậy tóm lấy cái bát mà ăn ngấu nghiến.

- Cậu có vẻ vẫn khỏe nhỉ, ha ha - giọng nói kia lại vang lên.
Hắn hơi ngừng lại một chút mà ngẩng đầu lên.

Ogata Isshinsai Lv 66
Kensei(tên mà đệ tử gọi sư phụ chứ không phải lão Ma Kensei nhé!), Một trong những thành viên của Yami, Nhất Ảnh Cửu Quyền!!!!!!
- Anh cho tôi xin một bát nữa được không!! - hắn chỉ thoáng bất ngờ trong chốc lát rồi bình tĩnh nói, skill [Tinh thần Gamer] giúp hắn che giấu cảm xúc rất tốt. Vả lại, hắn sắp đói chết rồi!!

- Cậu làm gì ở nơi núi rừng này vậy, trông cậu như bị bỏ đói trong thời gian dài vậy. - Ogata hỏi.

- À quên, xin lỗi anh. Em mải ăn quá, em tới để luyện tập!

- Cậu là võ sư à? - Ogata cười hơi bí hiểm.

-Cũng có thể nói là như vậy ha!! Dù sao thì bây giờ em vẫn còn non và xanh lắm!!

….

Cùng lúc đó, tai Lương Sơn Bạc,…

- Apa, cái bát của Kenichi bị vỡ làm đôi rồi nè. – Apachai giơ cái bát lên.
- Cả đũa nữa, có vẻ như nó bị cắt đôi ở giữa. - Shigure cũng lên tiếng.
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, Sasaki bất ngờ quay ra hỏi:

- Akisame, ông có biết gì không!!
- Tôi không biết gì cả!! – Akisame sờ râu rồi nói
- Cậu có thói quen là cứ mỗi lần nói dối là cậu lại sờ râu!!!

Miu ngay lập tức nhào lên nắm cổ áo của Akisame:

- Akisame, thầy biết chuyện gì đang xảy ra đúng không!!! Ông con đang định làm gì vậy!!
- Uh…Đó
- Apachai cũng muốn nghe nữa! Nếu không nói thì Apachai sẽ không chơi cờ với cậu nữa!!!

Lúc này thì Ma Kensei lại bất ngờ đứng ra:

- Được rồi! Được rồi mọi người. Tất cả chúng ta đều biết là cậu ta rất cứng đầu mà. Dù có bị ép thì cậu ta cũng không nói đâu!

Hù! Không hổ là bạn lâu năm của tôi. Giỏi lắm MA Kensei! Nhưng chưa đợi Akisame thở phào thì …

- Nhưng kẻ mạnh nào cũng có điểm yếu. Nếu cậu không chịu nói thì bắt đầu từ bây giờ toàn bộ Lương Sơn Bạc sẽ chỉ ăn ớt xanh!!!

Akisame: cực ghét ớt xanh!!!!

Chưa đầy một giây, Akisame đành phải khai ra:

- Được rồi mọi người, nếu mọi người đã thành tâm muốn biết thì ta cũng đành thành tâm trả lời. ĐÂY LÀ MỘT CANH BẠC LỚN!!
- Canh bạc gì vậy!! mọi người kỳ lạ.
- Nếu Kenichi có thể vượt qua được thì thằng bé sẽ trở thành võ sư thực thụ! Nhưng nếu không thì…
- Không thì sao vậy Akisame. Miu lo lắng
- THÌ KENICHI MÀ MỌI NGƯỜI BIẾT SẼ VĨNH VIỄN BIẾN MẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY!!!