Chương 5: Ta Chỉ là Yêu Tiền Người Bình Thường Thôi!

Game Thủ Đời Thực - The Gamer

Chương 5: Ta Chỉ là Yêu Tiền Người Bình Thường Thôi!

"Vốn chỉ là một con người, vậy yêu tiền là bình thường.
Ta Không phải Độ Kiếp Tiên Tôn trùng sinh, nên xem tiền như cỏ rác là Tội Lỗi, Tội Lỗi!"
-------- --"Tác giả nói"
_________________________________________________________


Sau khi phủi một chút Uông Tâm Như xong, Uông Trường Bác, lại cười khách khí đối với Tiêu Minh chắp tay nói: "Không Biết Tiêu Huynh đệ nhìn bệnh tình của ta đây như thế nào, liệu có phải là khỏi hẳn rồi không?"

Uông Trường Bác nói ra, trong lòng là cho rằng rất có vô tận khả năng, bởi vì lúc này hắn cảm thấy thân thể của hắn sinh long hoạt thổ không còn chút nào yếu ớt khó chịu như trước kia.

Nhưng là Tiêu Minh lại để cho hắn thất vọng, chỉ thấy Tiêu Minh lắc đầu nói ra: "Ngươi A! sao có thể suy nghĩ vậy đây, ngươi đây là bệnh tuổi già có được không Ah! Ta có thể giúp ngươi nhặt về một mạng là đã tốt lắm rồi, nào có dễ như vậy khỏi hẳn a, ngươi về sau vẫn là cẩn thận một chút đừng có để bị quá kích động đây".

Uông Trường Bác nghe vậy thở dài, quả nhiên là vẫn là không được, hệt như hắn đã từng đi qua rất nhiều đỉnh cấp bệnh viện như vậy.

Nhìn thấy ông lão này thất vọng, Tiêu Minh cũng cảm thấy thương cảm, nhưng hắn nào có thời gian đi chữa bệnh cho ông lão đây, cũng chẳng có tí giao tình gì, gặp được thì tiện tay cứu như vậy thôi, cũng không phải bắt hắn đi cứu hết mọi người chứ.

Bất chợt đang thất vọng ông lão thấy Tiêu Minh từ trong túi giấy lấy ra một bình thủi tinh cực trong suốt, trong có dòng nước màu đỏ (Cái này là Tiêu Minh sợ làm kinh sợ mọi người nên giả vờ từ trogn túi giấy lấy ra, nhưng thực là lấy ra từ thùng đồ). Tiêu Minh một mặt bình tĩnh đưa bình nước cho Uông Trường Bác, nói ra:

"Tui ta không chữa khỏi, nhưng tặng ngươi bình nước thuốc này, mỗi tuần uống 1 phần 10 đủ để cho ngươi sinh long hoạt thổ cả tuần mà không lo bệnh bất ngờ tái phát, khỏe mệnh sinh hoạt như người bình thường vậy, đương nhiên ngươi có uống nhiều hơn thì cũng chẳng thêm chút tác dụng gì, chỉ phí thuốc".

lời này vừa ra khiến cho toàn trường kinh hãi, đây là thuốc gì lại để cho một ông lão bị cao huyết áp, bệnh sắp chết lại có thể sinh long hoạt thổ như người bình thường trong cả tuần, sẽ không phải là cái thuốc kích thích gì đó chứ? Nhưng mà ngẫm lại cũng không đúng, người ta cao huyết áp, thuốc kích thích tiêm vào có mà vỡ động mạch mà chết chứ đâu ra mà sinh long hoạt thổ nữa đây? Mọi người lại liên tục nghi hoặc không thôi.

Riêng là ông lão hắn nhưng là trăm phần trăm tin tưởng, lại giống như là bắt được vàng nhận lấy Bình Thuốc màu đỏ trên tay của Tiêu Minh, hắn nhưng là chân thực cảm nhận được thủ đoạn cao minh của Tiêu Minh lúc nãy nha.

Mà một vấn đề lúc này hiện lên trong đầu ông lão, có phải thật sự là Tiêu Minh không có thể chữa bệnh cho hắn sao? Hay là bởi vì chính mình với hắn không có nửa điểm giao tình nên hắn cũng không muốn quá nhiều giây dưa với mình, chỉ là tiện tay trợ giúp mà thôi, khỏi đó liền thôi?

Nghĩ tới đây đột nhiên Uông Trường Bác trong lòng kiên định muốn kết giao tình với Tiêu Minh, hắn đột nhiên mỉm cười nói:

"Tiêu Huynh đệ ngươi đã cứu ta Uông trường bác ta một mạng, ta cũng phải có chút gọi là phí chữa bệnh đưa cho Huynh đệ mới được".

Nói rồi hắn lấy ra một quyển chi phiếu, viết rồi kí tên vào 1 tờ trên đó sau đó xé ra rồi đưa cho Tiêu Minh.

"Đây là chút lòng thành của ta, mong huynh đệ đừng từ chối"

Tiêu Minh liếc nhìn qua Tấm chi phiếu trên tay 500 vạn con số, hắn cũng chỉ gật gật đầu thu vào trong túi quần, số tiền này hắn lật tay liền kiếm nhưng dù sao cũng là lòng thành của người ta, hắn cũng vui vẻ nhận lây.

sau đó lại cùng bọn họ nói vài câu, cáo biệt rồi, lại dưới sự đưa tiễn của cô phục vụ viên Diệp Phỉ đi ra khỏi "Trung Tâm Mua Sắm Tiếu Thiên".

- ----------

Hơn tuần sau:
Tây Hà – Đông Bảo – Kinh Môn – Hồ bắc.

Tiêu Minh đang thoải mái ngắm nghía mấy bộ đồ vừa mới mua, một lát hắn lại nhặt lên mấy cái đồng hồ quý mà hắn tốn cả mấy trăm vạn 1 chiếc để mua, ngắm nghía, đeo thử, nhìn mặt giờ, nhìn mặt đồng hồ khảm đá quý, tinh xảo hoa văn, kết cấu. Tiêu Minh càng ngắm những món đồ mà hắn tiêu tốn cả mấy ngàn vạn mua về càng cảm khái, càng ngắm càng thích.

Hắn trước kia nhà cũng được xem là có tiền, nhưng chung quy cũng chỉ thuộc lớp bình dân, chưa kể còn có một khoảng thời gian khó khăn ở quê cũ, trước khi lên thành phố này. Hắn đã từng xem qua các tạp chí thời quan, xem qua các mẫu đồng hồ quý, nhìn mà thèm nhỏ dãi, rồi các xe ô tô sang, con người hắn có sở thích yêu xe và đồng hồ, nhưng lúc đó hắn biết là mình ngay cả một gốc những thứ này cũng đừng hòng mơ tới.

Nhưng hôm nay thì sao? những thứ này hắn tiện tay liền mua, thỏa sức sưu tập, không lo hao tổn, thảo được niềm đam mê trước đây của hắn. Trước đây hắn đã từng đọc qua các tiểu thuyết đô thị, thấy mấy thằng nhân vật chính có tiền nhưng cứ thích giả heo ăn thịt hổ, tiền cả trăm ức nhưng cứ mặc bộ quần áo mấy trăm khối, lúc đó hắn chỉ cảm thấy buồn nôn.

Lúc đó nội tâm hắn gào thét, ‘mẹ các ngươi có tiền không tiêu, trang cái mà trang? Mẹ, đưa đây lão tử tiêu dùm cho, ta nếu có tiền thế thì cứ xả láng, cần gì suốt ngày phải trang heo ăn hổ chi cho thêm chuyện…. Mẹ các ngươi đây là đang treo khẩu vị của những người không tiền như lão tử đây có phải không, có phải không hả?’

Mà bây giờ ông trời cho hắn dị năng, cho hắn có cơ hội tiền tiêu mãi không hết, hắn dứt khoát không thèm khổ như bọn nhân vật chính trong truyện đô thị kia, trang heo ăn thịt hổ, hắn chỉ muốn tiêu xài thoải mái, thoải mái tâm tình của hắn, mà với lại hắn rất lười, bởi lười nên hắn không muốn đi tâm tình đi giải quyết mấy con "Hổ Giấy" kia, làm thêm nhiều chuyện. Hắn dứt khoát khoe giàu, như thế là bớt đi được mấy con ruồi nhặng bu quanh gây phiền phức.

Giống như chuyện ngày hôm nay vậy, nếu như không phải thân gia hắn hơn mấy trăm vạn, sợ rằng chưa chạm tay đến ông lão kia cũng bị bọn quần chúng xì xào chửi rủa, nhưng thấy hắn là một đại công tử, quần chúng vây xem dứt khoát im miệng ngoan ngoãn quan sát không dám hé nửa cau, có nghi kị cũng chỉ dám nuốt trong lòng. Điều Đó cũng cho thấy được vẻ ngoài giúp bớt được rất nhiều việc. Còn bọn Main trong truyện kia ăn mặc mấy trăm đồng, bọn này thuần túy là muốn kiếm việc để làm. Nhưng Tiêu Minh hắn còn phải cày cuốc, không dư hơi đâu đập mấy con ruồi, thời gian của hắn là vàng.

Nhận thấy rõ điểm này, nên hôm nay hắn dứt khoát tiêu pha, mua sắm quần áo đồng hồ toàn hàng đắt tiền, mà đây cũng vì hắn mê đồng hồ và xe. Cứ như vậy một buổi hắn tiêu hết mấy ngàn vạn, nhưng hắn cảm thấy thoải mái, thoải mái ah!

Quan điểm có tiền không tiêu là đồ ngu được hắn phát huy rất mạnh mẽ. Ngay cả Ngôi biệt thự ở trên núi này, hắn cũng bỏ ra tận hơn 4 ngàn vạn để mua vào, mục đích để tránh mẹ hắn nghi ngờ cái gì, rồi những thứ đắt tiền hắn sưu tập cũng có chỗ để cất.

Phải nói ngôi biệt thự này chẳng khác một tòa cung điện xa hoa, từ nột thất đến trang trí đều cực kì tây phương và lịch lãm, mang đậm tính chất hiện đại và thể hiện ra sự hòa nhã của chủ nhà, ngôi biệt thự này vốn là một dự đầu tư của chính phủ, nhằm để biến ngọn núi hoang ở chỗ hẻo lánh này tăng lên hết giá trị bản thân nó (ở trung quốc có rất nhiều ngọn núi hoang thế này, bỏ đi thì phí, mà trung quốc chẳng bao giờ thiếu núi, chúng thường được quy hoạch thành các khu nghỉ dưỡng cao cấp, hoặc núi nhỏ thì xây biệt thự …vv….).

Vốn dự định ban đầu là làm xong biệt thự thì bán đi bán đi kiếm lời, nhưng mà khổ nỗi lúc trước làm tốt quá, mời ngay cả kiến trúc sư nổi tiếng người pháp đến thiết kế biệt thư theo phong cách Pháp, rồi để xây đường ống nước, đường viễn thông, mạng internet, mạng điện Riêng đến tận ngọn núi hẻo lánh xa trung tâm thành phố này tốn hao không ít. Mà điện còn đỡ, nhưng mạng thông thì ở trên núi cao phải xây thêm cột thu phát tín hiệu thì mới đảm bảo sóng vô tuyến có thể truyền đến đây mà không bị gián đoạn được.

Thế là cả đống tiền bỏ ra, cộng thêm giá đất, thế là tốn hao ròng khoảng 2 ngàn vạn, mà theo dự toán ban đầu phải kiếm lời ít nhất là gấp đôi, thế là cái giá hơn 4 ngàn vạn treo ở đó, nhưng các nhà lãnh đạo quên mất đây là thành trấn nhỏ, ở Đông Bảo này nhịn đau bỏ ra số tiền ấy để mua một chỗ ở người ra vẫn cảm thấy không đáng, nếu như nó được xây ở Thủ Phủ hồ bắc thì may ra, còn các gia tộc lớn ở Đông Bảo này thì vốn đã có biệt thự riêng rồi không cần mua thêm, nên Biệt thư này cứ bị treo ở đó mấy năm không ai đoái hoài.

Các nhà lãnh đạo đều đã làm tốt báo thua lỗ trong lần này rồi, nhưng ai ngờ Tiêu Minh xuất hiện như là chúa cứu thế vậy, trực tiếp vứt xuống hơn 4 ngàn vạn mua biệt thự. Mấy chủ thầu nhà nước đâu cần biết Tiêu Minh là ai, tại sao lại có tiền như vậy, bọn họ chỉ biết là bán được, bán được, thế là rất thuận lý thành chương, Tiêu Minh lấy thẻ chứng minh nhân dân đăng kí làm chủ nhân hợp pháp của ngôi biệt thự, có dấu đỏ chứng nhận hẳn hoi của bộ tư pháp, hắn sau này sẽ không lo bất kì phiền phức gì phát sinh nữa.

Hơn nữa Tiêu Minh còn bỏ thêm tiền thuê thêm người làm thêm vào số bảo an ở dưới chân núi biệt thự, mỗi ngày trong coi và quản lý xuất nhập của Biệt thự. Hắn Thuê rất nhiều người sau đó cho thiết lập thành 4 trạm gác ở chung 4 phía chung quanh chân núi biệt thự, trừ trạm chính trong coi việc xuất nhập ở chỗ cỏng chính dẫn lên biệt thự, 3 trạm xung quanh để ngăn không cho kẻ có ý xấu đột nhập vào. Hắn tiền cho xây cao tường rào, xây thêm phòng bảo an cho các bảo vệ ở.

Tiêu Minh trả lương cả 1 vạn một tháng nên rất dễ thuê được rất nhiều quân nhân mới xuất ngũ tới làm bảo an biệt thự, mỗi người đều là tráng hán khỏe mạnh, dày đặc kinh nghiệm đánh lộn và quản lý, cùng các tài vặt được huấn luyện trong quân đội, những người này tưởng chừng như phải về quê cày ruộng sống cuộc sống chật vật nghèo túng, hay là cố gắng làm việc cũng được có vài ngàn khối đủ ăn, nhưng ai ngờ lại gặp được tuyển dụng công việt tốt lương cao thế này, lại còn phù rất hợp với quân nhân bọn họ.

Kiểu hành động theo đoàn đội, tối có các anh em chiến sĩ hàn huyên chuyện quân ngũ, tốt hơn nhiều so với đi cày ruộng. Còn về canh phòng, chuyện này bọn họ tự nhận là hoàn thành được tốt, đùa gì chứ, bọn họ ai ở trong quân mà chưa từng phải thức đêm tuần tra, đừng nói là tuần tra theo đội, chuyện này đối bọn họ chẳng khác gì là đang ôn lại kỉ niệm mấy ngày không ngủ, phải đi tuần tra cảnh giới lúc ở trong quân.


Thế là một đống nhao nhao báo danh, Giờ lập đồn bốt tạm thời cho các bảo an quân nhân này ở lại chờ ngày xây xong nhà cho bảo an. Mà ai cũng được trang bị đủ đồ nghề tuần tra cảnh giới như dùi điện, bộ đàm, đèn pin …vvv… Mỗi bot có mười mấy người, khiến cho các quân nhân này lúc tuần tra cũng không buồn chán, hay như là lo lắng điều gì, 1 vạn tiền lương như là thuốc an thần khiến ai cũng hăng hái làm việc quyết không thể để sơ sót khiến công việc vuột mất.

--

Lại nói về Tiêu Minh, hắn vẫn đang loay hoay với mớ sở thích của mình, ngắm những chiếc đồng hồ, hắn cảm thấy của đời này thật có ý nghĩa, hắn không phải là thánh nhân như trong các tiểu thuyết " Độ kiếp tiên tôn trùng sinh làm người, nhìn vật chất như cỏ rác", hắn là người, bởi vậy hắn vẫn thích tiền, và có tiền thì tiêu thỏa thích, sưu tập những chiếc đồng hồ quý và những chiếc siêu xe.

Càng ngắm những chiếc đồng hồ cả ngàn vạn, hắn càng cảm thấy cuộc đời mình hạnh phúc nhất từ trước giờ, thoải mái, thoải mái… hắn cảm thấy mình cần chăm chỉ Fam hơn nữa, có như vậy hắn mới dễ dàng hoàn thành giấc mơ sưu tập của mình, cuộc sống giàu sang, sung túc.

"Nhưng mà về sau biết giải thích những thứ này với mụ mụ thế nào?" Tiêu Minh chợt nhớ ra một việc rất quan trọng, hắn chỉ là gia đình trung lưu, nếu như hắn mang về nhà những thứ này sẽ rất khó để giải thích với mẹ hắn, huống chi hắn chỉ là học sinh ở đâu ra nhiều tiền như thế?

Nhưng mà hắn lại rất muốn đeo những thứ này trên người, không thể lúc não cũng cất ở trong thùng đồ lúc ra khỏi nhà mới lấy ra, như vậy quá phiền phức. Rất may là dạo gần đây mẹ hắn đang hùn vốn thành lập công ty bất động sản, cũng kiếm được 1 ít tiền lời nên ít về nhà, bởi vì công Ty của mẹ hắn ở tận Tây Lăng –Nghi xương.

Nghi xương là một địa cấp thị lớn thứ 2 của tỉnh Hồ Bắc, diện tích lên tới 21 ngàn km vuông, nên lập công ty bất động sản ở đó là chính xác nhất. Cũng nhờ đó nên mẹ hắn phải đến đó thuê nhà ở lại rồi đi làm, nên chỉ có mấy dịp đặc biệt mới về thăm nhà, hiện nay Tiêu Minh được ở nhà một mình, nên hắn tạm thời có thể thư thả cái vấn đề giải thích này.

Một vấn đề khác là hắn khi lên cấp 30 đã nhìn ra được những dấu "??? " ở trên đầu mẹ hắn, hóa ra mẹ hắn là trưởng nữ nhà "Như Gia", môt đại gia tộc ở tại kinh thành, bởi vì cấp độ thân phận này của mẹ hắn quá cao, nên cho dù mẹ của Tiêu Minh chỉ là người bình thường thì với Lv ít ỏi lúc đầu của mình, hắn vẫn không thể nhìn ra được. Hắn lúc đó nghĩ là có lẽ mẹ hắn có một đoạn cố sự bỏ nhà theo trai rồi đây:V~~~ (Con nó nghĩ mẹ nó thế đấy các bác ạ, thằng này hư quá:v~~)

Vấn đề cuối cùng là cảnh sát, Tiêu Minh hiện tại tiền bạc cả đống, mặc dù với sự tự động điều chỉnh của Thiên Đạo khiến cho hắn tiêu thoải mái mà không gây khủng hoảng kinh tế thì hắn vẫn không giải thích nguồn gốc số tiền hắn có.

Nếu như sau này để kẻ có tâm cố tình chọc ngoáy, thì hắn không thể giải thích với cảnh sát được, Nếu như trong nước xuất hiện vụ cướp ngân hàng, hắn rất dễ trở thành đối tượng tình nghi, bị vặn hỏi, mặc dù luật pháp quy định công dần có quyền sử dụng "quyền được giữ im lặng", và khi cảnh sát không có chứng cứ gì thì cũng không thể làm gì hắn, nhưng sẽ kéo theo những hệ lụi sau này, bị cảnh sát ân cần chăm sóc.

Nghĩ đến đây Tiêu Minh lại cảm giác đau đầu, nhưng một sau hắn thầm nói: "Ai không cần nghĩ nữa, hiện tại lv của ta đã rất cao đạt đến Thần Cảnh võ Đạo, muốn đối kháng ta phải dùng đến đại quân đội vũ trang hạng nặng, mà với tốc độ này chẳng bao lâu ta sẽ siêu việt sức mạnh quân đội Địa Cầu, đến lúc đó không cần bị pháp luật ước thúc nữa, đương nhiên ta sẽ không cố tình phá luật, nhưng kẻ nào dám dùng luật pháp đến hãm hại ta, trực tiếp một ngón tay dí chết là được."

Như là tìm ra được lời giải cho bài toán hắn tự nhiên mà hứng khởi, thoải mái thở ra một hơi, vươn người nằm ngưả ra sau chiếc giường đệm ấm mềm. Nhưng hắn dự định sau này sẽ lập một công ty để giúp hắn rửa tiền, như vậy tự nhiên một số rắc rối ruồi bu cũng sẽ hết.

kết thúc suy nghĩ hắn ngáp dài một cái, sau đó cất lại chỗ đống đồng hồ sưu ập và quần áo, hắn thỏa thích đánh một giấc nồng, bù đắp cho mấy ngày vất vả hiện nay.

- - - - - - -

Tối đến Tiêu Minh Bị đánh thức bởi cái bụng đang cồn cào của mình, hắn có thể ăn tạp một ít lương khô hay đồ ăn buff mà hắn nhặt được khi fam Creep, nhưng mà hắn không làm thế, bởi vì dân có tiền ai lại ăn đồ ăn nhanh bao giờ:V~~~~.

Hắn đừng dậy, mặc vào quần áo, Đồng hồ các kiểu:V, kiểm tra ngắm nghía bản thân, cảm thấy vừa ý, hắn mới bắt đầu đi ra ngoài, nhưng trước đó hắn còn một việc cần phải làm.

Nhấc điện thoại lên, Tiêu Minh bấm số ĐT của Đội trưởng đội bảo vệ biệt thự: "Alo, là đội trưởng Cao Thành sao?".

"Vâng, Vâng, tôi đây, cậu chủ có gì dặn dò xin cứ nói…!" Đầu bên kia truyền đến âm thanh cung kính và nịnh nọt, của một trung niên nhân.

"Ngày mai anh đăng tin tìm 1 người làm hầu gái của biệt thự cho tôi, nhớ kĩ, điều kiện là biết nấu ăn, dọn dẹp, tuổi từ 18 đến 15, ngoại hình tốt, quan trọng là chưa có bạn trai. Công việc là nấu ăn, và dọn dẹp biệt thự, nếu còn đang đi học thì ngoài thời gian học ra phải lập tức có mặt ở biệt thự để chẩn bị cơm nước cho Chủ Nhà, và dọn dẹp…. Lương 1 vạn 1 tháng có thể tăng nếu làm tốt" Tiêu Minh ngữ đạm khí bình nói ra.

"Vâng vâng, tôi sẽ thực hiện ngay lập tức, cậu chủ cứ yên tâm…" Đầu bên kia Cao đội trưởng liên tục gập đầu cung kính đáp ứng.

Tiêu Minh dập máy, Cao đội trưởng cũng lập tức ngồi vào máy tính đăng tin tuyển dụng, việc cậu chủ giao hắn không dám chậm trễ, ngược lại phải làm cho tốt, lấy lòng cậu chủ.

_________

Lái siêu Xe Lamborghini Aventador phiên bản 4 chỗ ngồi, Tiêu Minh mới mua mấy hôm trước, là phiên bản hiếm hãng Lamborghini thiết kế mục đính dành cho các gia đình nhỏ trong những chuyến dã ngoại, giá hơn 3 ngàn vạn (hơn 60 tỷ VND, gần bằng giá của biệt thự hắn ở:V).

Rất thích chiếc xe này, nhưng khi lái chiếc siêu xe này hắn cảm giác nặng nặng (cả tòa biệt thự đè trên đầu gì mà chả nặng:V~~~~).

Dừng lại ở một nhà hàng tầm trung, đỗ xe vào nơi quy định bên đường, Tiêu Minh mở ra cửa nâng của Xe bước xuống trong sự hiếu kỳ của những người xung quanh, hắn tiến vào nhà hàng cũng được bảo an cúi chào cung kính, đẩy cửa mời hắn vào.

Một lúc sau Tiêu Minh đang thưởng thức món bò bít tết cao cấp của cửa hàng, cùng món gà hầm bắc kinh, thịt kho tàu các loại, Xung quanh bày rất nhiều những món đắt nhất, ngon nhất của nhà hàng, không biết có phải là do công lực tăng tiến với mấy hôm nay cày cuốc mệt nên hắn có thể ăn được nhiều như vậy, chứ bình thường hắn chỉ cần ăn khẩu phần bình thường là đủ no rồi, nhưng mà Tiêu Minh hắn mặc kệ, dù sao ăn nhiều thế cũng sẽ không béo.

Dù là gọi nhiều món nhưng hắn vẫn rất lịch sự, không hề thô tục, chỉ là tốc độ hơi nhanh thôi, nhưng không chút nào ảnh hưởng hình tượng lịch sự của hắn, thỉnh thoảng vẫn có mấy người liếc nhìn về phía này vì thấy hắn một mình mà ăn nhiều, nhưng sau đó thì lại là hâm mộ khi nhìn thân gia của hắn. Ở đây cũng có mấy người sành đồng hồ, khi nhìn thấy đồng hồ hắn đeo thì lập tức suy đoán ra được giá trị đại khái, rồi quần áo, dày, nói chung toàn là hàng cực phẩm.

"vị đại gia trẻ tuổi kia không biết là thiếu gia của gia tộc nào, thật là giàu có nha!"

"đâu chỉ vậy a! chiếc đồng hồ kia ta nhìn là vacheron constantin phiên bản giới hạn ah, ta mấy hôm trước có xem qua tạp chí đồng hồ thấy rõ không thể nhầm được, giá cũng hơn ngàn vạn ah! Như thế không phải chỉ là thiếu gia gia tộc có thể được, phải đại gia tộc và rất được sủng ái mới thế nha!"

"Ầy người so với người, bị tức chết mà, thôi thôi tập trung ăn đi, ở đây ước ao cũng chẳng tác dụng, chỉ thêm đau thôi!.."

"Đúng đúng, tập trung ăn thôi, đừng nhìn nữa…" đám quan khách đàn ông cụng chén rồi lại nghị luận sôi nổi về Tiêu Minh.

Đám con gái, thiếu nữ chung bàn với nhau thì ở xung quanh nhìn về phía Tiêu Minh đôi mắt đều là hỏa hoa, rồi lại nghị luận.

"AH! Soái ca kia vừa đẹp trai, vừa lại có tiền, ta muốn cho chàng sinh hầu tử ah!"

"soái ca kia ăn được nhiều như vậy chắc là trên giường cũng rất mãnh liệt đi, thật là muốn thử Ah!" một thiếu nữ khác cũng tràn đầy mắt hỏa hoa nhìn Tiêu Minh nói ra.

"Phi phi, thối lắm, hắn không có tiền, ngươi sẽ để cho hắn leo lên ngươi chứ?" cô bạn gái cũng rất xinh đẹp của cô nàng kia ở bên cạnh lên tiếng trêu tưc.

Nghe vậy cô nàng kia chợt cứng đờ, sau đó lấy lại tinh thần nghĩa chính ngôn từ đáp: "Đây còn phải hỏi sao, đầu năm nay yêu đương cũng phải nói chuyện thực tế, có tiền mới được, …. Đẹp trai cũng đau có mài ra ăn thay cơm được, không có tiền lại muốn leo lên bổn tiểu thư, đừng có mơ."

Nói rồi cô nàng dừng lại, quay nhìn về phía Tiêu Minh, hai mắt vẫn hỏa nhiệt, lại nói tiếp: "nhưng mà soái ca kia không chỉ đẹp trai, nhìn thế nào cũng là người có tiền, để hắn leo lên ta, ta vẫn rất là cam tâm tình nguyện đây, ta giữ tấm thân xử nữ cũng chỉ vì thẻ đánh bạc tốt như thế thôi nha."

Nói đến đây, tự nhiên mặt co Thiếu nữ xinh đẹp kia chợt buồn xuống, u ám nói: "Nhưng điều kiện người ta tốt như vậy, chỉ sợ không đến lượt ta ah! Người ta như thế muốn dạng nữ nhân gì mà không có đây?"

Nghe vậy đám bạn gái xung quanh cũng bất giác thở dài giống như quân thất trận vậy.

Tình trạng này các bàn mỹ nhân thiếu nữ khác ở xung quanh cũng diễn ra tương tự, chỉ là thần sắc ước ao mà nhìn Tiêu Minh, các nàng đều là mỹ nhân thiếu nữ nhưng mà cảm giác mình với cao không nổi Tiêu Minh, một đại công tử thân gia hơn ngàn vạn như vậy, nhìn lại túi xách mấy vạn của mình các nàng càng cảm giác tự ti càng đậm, gia thế quá cách biệt, cho dù là các nàng đa phần đều chưa có bạn trai, cũng không dám với cao, chỉ có thể Hâm mộ nhìn xem.

Nhưng mặc kệ những nữ nhân này đang suy nghĩ hay hâm mộ cái gì, Tiêu Minh hắn vẫn là bình tĩnh ăn cho xong bữa tối của mình.

-------

Một lúc sau, vốn đang nhàn nhã thưởng thức bữa tối của mình, chợt Tiêu Minh bị giật mình bởi một tiếng " Bốp …." Vang dội lên trong quán ăn.

không chỉ Tiêu Minh ngay cả những khách nhân khác cũng bị âm thanh này hấp dẫn, đều quay nhìn về phía thanh âm phát ra.

Chỉ thấy một cô gái ăn mặc đồng phục nữ phục vụ, đang một mặt ấm ức có xen lẫn chút tức giận nhìn người thanh niên công tử ca ngồi trước mặt, cánh tay vẫn giữ ở trên không trung, bàn tay còn cách mặt tên thanh niên một khoảng nữa, rõ ràng nàng ta vừa tát tên công tử này xong.

Tên công tử ca một mặt mộng bức, hắn ăn mặc toàn thân cũng gần 20 vạn, là con một ông chủ lớn tài sản lên tới mấy ngàn vạn, ở đâu mà không được người cung kính nịnh nọt chứ? hôm nay hắn mời nhóm bạn 4 đứa đi ăn ở nhà hàng này, vừa nãy thấy cô nàng nhân viên này thật xinh đẹp, tuyệt đối là vưu vật hơn xa mấy cô nàng mà hắn từng chơi qua, nên không nhịn được sờ mông cô nàng khi cô nàng đi ngang qua chỗ mình.

Vốn nghĩ là sẽ như mấy cô gái phục vụ viên trước đây, sẽ cố mỉm cười với hắn, rồi hắn cũng sẽ hào phóng bo cho nàng một ít, cũng tiện thể thể hiện mình với lũ bạn, gái đẹp cứ có tiền là muốn thế nào cũng được. Thật không ngờ Cô phục vụ viên này một chút báo hiệu cũng không có, vậy mà quay ra cho hắn một cái bặt tai, đây hoàn toàn là không theo lẽ thường an bài a, chẳng nhẽ nàng liền không sợ như vậy đắc tội khách hàng bị quản lý đuổi việc hay sao?

Mộng bức một hồi, tên công tử ca này rốt cuộc thanh tỉnh, nghĩ đến tình huống, hắn hôm nay bị nữ nhân này làm cho xấu hổ mất mặt, sau này sẽ thành trò cười với đám công tử trong vòng. Nghĩ đến đây hắn không khỏi tức giận đứng lên, giáng trả một cái tát mạnh lên Cô nhân viên, làm cô nàng ngã nhào lên mặt đất, sau đó hắn chỉ vào mặt cô nhân viên hung hăng phát tiết, quát lớn:

"Con đàn bà thối!... Ngươi dám đánh ta sao, chẳng qua là sờ mông một cái mà thồi, ném cho ngươi vài đồng tiền đền bù là được rồi, rõ ràng nghèo bức còn ra vẻ thanh cao,… Ta phi!..."

Càng chửi càng hăng, tên công tử này lại càng mắng điên cuồng lên, nào là "Điếm thúi", "nghèo bức…" từ trong miệng tên nàng đều ra hết, nhưng chẳng có ai ra giúp cô nhân viên nói đỡ, bởi ai cũng nghĩ cô nàng này đã nghèo mà ra vẻ thanh cao, cố nhịn người ta một tí không được sao, cứ phải quay ra đánh khách hàng, đã thế còn là công tử nhà giàu, chẳng ai muốn vì nàng nói lí.

Cô nàng nhân viên một mặt ấm ức, nàng vì nhà nghèo, không có tiền đống học phí đại học, nên nàng mới kiếm việc làm thêm ở quán ăn, lương cũng rất tốt, lại chỉ làm buổi tối, nhưng nàng tuyệt đối không phải là loại gái bán hoa, Tên công tử ca này lại đi sờ mông nàng, bị nàng bạt tai một cái, hắn lại không thèm nói lý quay lại đánh nàng, còn hung hăng nhục mạ như thế, nghèo thì có tội hay sao? phải bị đám công tử ca này giẫm đạp hay sao?

lúc này thấy ở bên này xảy ra ồn ào, quản lý cửa hàng vội vàng chạy đến, vừa nhìn liên rõ tình cảnh, tên quản lý mập mạp khuôn mặt tươi cười đi tới hướng về phía tên công tử ca, xoa xoa tay nịnh nọt nói:

"thế nào Tô thiếu, ở đây có chuyện gì làm phật ý ngài chăng?"

Nghe được người bợ đỡ như vậy, Tô thiếu cảm giác như tìm về được chút hãnh diện, cố tỏ ra mặt bực tức, 1 ngón tay chỉ vào đang ấm ức ngồi dưới sàn nhà, một tay sờ mặt ấm ức, một tay chống lấy sàn nhà Cô nàng phục vụ, đối với tên quản lý mập nói:

"Các ngươi xem cửa hàng ngươi làm ăn thế nào lại tuyển loại người này vào, câu dẫn ta, ta chỉ mới hơi đụng một chút, đã liền ra vẻ thanh cao quay ra đánh ta, ngươi nói còn ra thể thống nữa không?"

"Quản lý! Đừng nghe hắn, ta không có, rõ ràng là hắn cố ý sàm sỡ ta, nên ta mới …." Cô phục vụ vội nhao giải thích với quản lý, sợ bị hiểu lầm.

Nhưng mà quản lý nào có quản hiểu lầm cái gì, đầu năm nay người có tiền nói gì cũng đúng, ngươi một cái nghèo bức đến nói lý cái gì? Mập quản lý Liền một mặt tức giận chỉ tay đối với cô nàng quát lên:

"Ngươi im miệng cho ta! … ngươi thật làm cho ta tức chết mà, Tô thiếu là người nào còn cần phải tới sàm sỡ ngươi loại phá hàng này sao, Tô thiếu chỉ cần vẫy tay một cái biết bao nữ nhân chạy theo, ngươi lại còn ra vẻ gì thanh cao đánh To thiếu, ngươi chán sống rồi đúng không, thật là làm mặt mũi của nhà hàng mất hết, đây là thái độ phục vụ khách nhân sao hả?....."

Mập quản lý càng mắng càng hăng, còn không có quên trong lúc đó đập vuốt mông ngựa đối với Tô thiếu, làm tên thiếu gia này càng thêm khoan khoái tự đắc, khoanh tay đắc ý đứng xem kịch vui dáng vẻ.
,mắng một lúc tên quản lý rốt cục dừng lại, nhìn đã nhấc ra nước mắt uất ức nữ nhân viên, lại phất phất tay.

"Thôi thôi … ngươi đã làm mặt mũi Nhà hàng mất hết, không thể lưu lại ngươi nữa, ngươi lập tức qua bên thu ngân kết toán tiền lương rồi đi tìm chỗ phù hợp với tính cách của ngươi đi, đi đi…"

"Quản lý, cầu ngài, cầu ngài, đừng có đuổi ta mà, nhà ta nghèo lắm, không có công việc này ta chết mất, cầu ngài mà…." Nữ nhân viên nghe quản lý muốn đuổi mình, vội bắt lấy cánh tay của quản lý mập lắc lắc van xin.

Một bên đứng xem kịch dáng vẻ Tô thiếu nhìn này thì lập tức khoan khoái, hắn lập tức khoan khoái cười lạnh đối với vị mỹ nữ phục vụ viên này nói:

"thế nào! Chẳng phải lúc nãy hung hăng lắm sao? giờ sao lại khóc rồi? Xí,… nghèo bức mà còn ra vẻ thanh cao cơ, thấy có tí dung nhan liền ra vẻ."

"nhưng cũng đừng trách bản thiếu gia không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi có thể ngồi hầu rượu cho bản thiếu gia vui, nói không chừng bản thiếu gia sẽ đổi ý tha cho người lần này, thế nào?" Tô thiếu được đà lấn tới đối với Mỹ nữ yêu cầu.

"Không đời nào, ta thà chết cũng không thỏa mãn người." nghe Tô thiếu nói, cô nàng cả người run run, nhưng vẫn rất quả quyết tẩy chay Tô thiếu.

Lại lần nữa bị làm mất mặt, cô nàng này lại nói thà chết chứ không theo hắn, giữa bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, Tô thiếu lại lần nữa giận lên, hung ác chỉ tay về mỹ nữ.

"ngươi … ngươi, đúng là không biết chữ chết viết thế nào, có tin không hôm nay ta liền chơi chết ngươi."

Nói hắn lập tức một chân nhấc lên húng ác đá về phía người mỹ nữ, dạo đến cô nàng lập tức co cả người lại, 2 tay ôm lấy 2 chân, thét lên một tiếng "Á!" rồi nhắm mắt lại cam chịu, giống như làm vậy sẽ giúp nàng bớt đau hơn vậy.

Nhưng đang lúc chân của tô thiếu sắp chạm vào người của mỹ nữ thì một đạo thanh âm xen lẫn tức giận vang lên, dọa đến tô thiếu trực tiếp dừng chân lại giữa không trung lảo đảo ngã ngã nhào ra sau một cái.

"Ồn ào!..." Tiêu Minh tức giận quát lên, hắn cũng không hẳn muốn giúp mỹ nữ phục vụ viên, việc của cô nàng chẳng quan gì đến hắn cả, nhưng mấy người ồn ào nãy giờ làm phiền hắn ăn cơm, thập phần khó chịu.

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, thấy Tiêu Minh đang một mặt tức giận nhìn về phía đám người Tô thiếu, ai nấy cũng đều phút chốc trầm mặc, không ai dám nói gì, sợ chọc Tiêu Minh không vui, bọn họ có thể không sợ sao? Người này vừa nhìn là tài phú bức người, chọc phải hắn là cho cả nhà mang họa, mới sẽ không có tên ngu nào đứng ra cho ý kiến, lúc nãy mọi người còn thái độ xem kịch vui dáng vẻ, giờ thì là sợ mà lựa chọn im lặng, tất cả đang vì cho đám người Tô thiếu cầu nguyện, chọc phải loại đại phật này không vui tuyệt đối là chuyện kinh khủng.

Mới vừa lổm ngổm bò dậy, Tô thiếu nhìn thấy Tiêu Minh cũng lập tức con ngươi co rút lại, toàn thân gia Tiêu Minh hơn ngàn vạn, riêng lúc nãy ở ngoài hắn còn nhìn thấy Tiêu Minh bước ra từ "Lamborghini Aventador phiên bản 4 chỗ ngồi" chiếc này hắn đã từng nhìn thấy trên tạp chí siêu xe, giá hơn 3 ngàn vạn. Toàn thân ăn mặc cộng với Xe đã là bằng với toàn tài sản nhà hắn, mà đó là tổng giá trị của tài sản nhà hắn, còn tiền mặt có thể huy động đến thì liền chỉ một phần nhỏ, mà đây là của cha hắn không phải của hắn.

Mà Tiêu Minh chỉ là tiêu xài sử dụng trang trí cho mình đã bằng tổng gia sản nhà hắn, này đại biểu cho Tổng tài sản tài phú bao chiêu, này cũng phải mấy chục ức chứ, loại này chỉ cần tiện tay là có thể để cho nhà mình phá sản, hắn tuyệt đối không dám trêu vào. Hắn dám khi dễ người nghèo, nhưng tuyệt không dám trêu so với hắn còn giàu hơn nhiều lần.

Cô nàng phục vụ viên cũng nghe thấy thanh âm, lại không thấy thân thể truyền đến đau đớn, liền mở mắt nhìn về phía Tiêu Minh, một mặt kinh ngạc đánh giá, lại nhìn một chút tô thiếu có chút chật vật đang nhìn về phía Tiêu Minh mà toát mồ hôi hột, giống như sợ sệt, nàng liền một mặt ước ao, giá như mình cũng là một người giàu có thì hôm nay đã không phải chịu ủy khuất dường này.

Quản lý mập cũng đang toát mồ hôi hột, hận mình cái miệng tiện, cần gì phải to tiếng quát mắng lâu như vậy chứ, cứ làm nhỏ nhẹ làm nhanh rút gọn là được rồi chứ, giờ chọc phải tôn đại phật này không vui, chính hắn cũng không chịu nổi lửa giận a. Nhưng đã lỡ rồi hắn cũng chỉ biết xoa tay cười làm lành, mong vị công tử này thông cảm bỏ qua cho hắn. Liền hắn cười nói thân thiện:

"Vị công tử này, vừa rồi là lỗi của bản điếm, làm ồn ào làm phiền công tử dùng bữa, mong công tử bỏ quá cho lần này, bản điếm sẽ lập tức cho công tử bồi thường."

"bồi thường liền không cần, chỉ cần đừng ồn ào nữa là được, quấy rầy ta dùng bữa…" Tiêu Minh khoát tay lên nói.

"Vâng vâng, bản điếm sẽ không ồn ào, không ồn ào nữa, cảm ơn công tử đã bỏ quá cho" Mập quản lý vẫn nụ cười nịn nọt cúi đầu đối với Tiêu Minh cúc cung gật gật, sau đó đưa hai tay xoa mồ hôi trán, rồi lại lấy ra khăng mặt lau lau mô hôi lạnh vãi ra đầy mặt, trong lòng âm thâm may mắn hắn cuối cùng tránh thoát một kiếp, cũng may vị công tử này lười tính toán với hắn.

Sau đó mập quản lý đối với nữ phục vụ đang ngồi dưới đất, ánh mắt thị uy một cái ra hiệu cho nàng rời đi, rồi mình cũng rời đi.

Nữ phục vụ viên cũng biết không thể cứu vãn nên vội đứng dậy đi kết toán tiền lương.

Mà Tô thiếu cũng không dám làm lớn chuyện nữa, nhìn cô nữ phục vụ viên rời đi chỉ trách là tự mình xui xẻo, suýt nữa cho cha mình chọc phải đại phiền phức, liền hắn lập tức trở về cùng đám bạn nhậu nhẹt, nghĩ cũng không ai trách hánh không uy thế lần này đi, dù sao người ta vẫn bảo tránh voi chẳng xấu mặt nào mà.

_________

Nháy mắt đã qua 1 tuần, trong tuần vừa qua cũng xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là thầy cô nhắc nhở chuẩn bị kiểm tra sát hạch, mà vẫn đề này thì Tiêu Minh không hề lo lắng chỉ sô int của hắn đã hơn 7 trăm, còn chỉ số Wisdom cũng mấy trăm, sách giáo gi gi hắn liếc cái liền nhớ, suy luận toán logic đạt đến đẳng cấp tuyệt với không thể chê vào đâu được, văn học thì giờ hắn ý văn cuồn cuộn không dứt, Ngoại ngữ hắn liếc sách giáo khoa, sách từ điển qua cái liền nói làu làu, đây chính là trí thông minh vượt trội.

Chuyện thứ 2 là hắn từ miệng của Thiên Long biết được chuyện của võ đạo giới, cũng được Thiên Long dẫn đi đến trong gia tộc mình tham quan giới thiệu với trưởng bối, lúc đầu thấy Tiêu Minh chủ động chuyện của võ đạo giới, Bá Thiên Long hoàn toàn là một mặt mọng bức có loại gãi gãi tai nghĩ chính mình nghe lầm.

Tiêu Minh phải biện bạch giải thích một lần nào là chính mình may mắn một lần đạt được truyền thừa bước chân vào võ đạo, vốn là trước kia còn nhỏ đã bắt đầu học nhưng một mực ẩn giấu giống như Bá Thiên Long vậy, nhưng bây giờ võ công đã đại thành, ủng có chút lực tự vệ, nên muốn tìm hiểu rõ ràng võ đạo giới.

Nghe Tiêu Minh giải thích, Thiên Long cũng lập tức thử một hồi công phu của Tiêu Minh, nhưng sau khi bị Tiêu Minh một chiêu đánh bại thì lập tức một mặt u oán nhìn về Tiêu Minh, vốn tưởng mình đã là Thiên tài, là mình ẩn giấu sâu, vệ sĩ cho bạn thân, ai mà ngờ tên bạn thân này càng kinh khủng hơn hắn, vậy mà lại không thèm nói gì với bạn thân là mình, làm minh vẫn cứ u mê ám chướng. nhưng hắn cũng không trách được, ai bảo chính hắn cũng giấu đây.

Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Minh đã phát hiện mình là giả từ sớm, thế mà vẫn im ỉm không nói, thế là phải thỏa thuận một tuần cơm gà ở trường để điều đình, cái này thỏa thuận 2 bên trả giá từ 2 tuần cơm gà xuống 1 tuần làm Tiêu Minh vẫn buồn cười đây, không phải là Tiêu Minh không có tiền nhưng mà cái cảm giác vui vẻ trả giá điều đình giữa 2 thằng bạn thân như thế này khiến cho Tiêu Minh cảm thấy vui vẻ.

Đến gia tộc Bá Thiên, ông nội của Bá Thiên Long là Bá Thiên Cửu tư mình chỉ dẫn và giảng giải cho Tiêu Minh về võ đạo giới, Tiêu Minh nhìn thấy ông là Lv 46 (Võ đạo tông sư trung kỳ: cấp 5), vì là võ giả nên chỉ số str của ông rất cao tới tận 122 lận, mặc giù là không bằng lúc tiêu minh đồng cấp nhưng cũng cách không có mấy, lúc lv45 STR của hắn 135, cái này tăng nhờ cấp độ cũng như cách tu luyện khác thường của hắn.

Ông nội Thiên Long rất hiền hòa hoàn toàn không có bá khí của tông sư, lúc trước Tiêu Minh dẫn Thiên Long trốn học chơi game bị ông bắt được mấy lần rượt đuổi, hồi ấy cứ thỉnh thoảng có cảnh 2 thằng nhóc chạy toét đít 1 ông lão rượt ở phía sau vừa mắng chửi ầm lên, 2 bên chạy vòng quanh khắp khu phố, khi ấy mấy hàng xóm vẫn lấy đó làm trò vui cười ha hả đây, làm cho khu phố rộn ràng cả lên, mọi người thường chờ lúc đó mà ra đứng đường quan sát vui vẻ cười to, nói bọn trẻ tinh nghịch, ông lão còn dẻo dai đây.

Nhưng lên cấp 2 thì Tiêu Minh chuyển trường đến Tứ Thủy huyện ở tỉnh Giang Tô học tập, mãi lên cấp 3 mới theo mẹ trở về nơi này đây, làm cho xóm nhỏ cũng mất đi hẳn một trò vui, nghĩ lại lúc đó mấy người già, trung niên nghịch ngợm còn đợi lúc đó bưng bàn ghế ra đường, rồi ngồi ăn hạt dưa uống nước trà bình luận nữa mà.

Giờ ngẫm lại thì với Tu vi hóa cảnh tông sư của ông không lý nào lại không đuổi kịp 2 đứa, chỉ là ông muốn rèn thể lực cho 2 đứa, cùng kiếm một chút việc vui vẻ tuổi già mà thôi. Nghĩ một võ đạo tông sư bồi tiếp 2 thằng nhóc chạy bộ, nếu nói ra chỉ sợ mấy võ giả khác thấy thiên lý bất công, thế giới quan đảo lộn Ah.

Ông lúc nghe nói Tiêu Minh một quyền bại Thiên Long cũng đi qua thử chiêu của Tiêu Minh, thấy dốc toàn lực mà vẫn chỉ đối chiến ngang tay với Tiêu Minh, đây là Tiêu Minh tự áp chế thực lực xuống thấp cùng ông đối chiến.

Mà Ông thấy Tiêu Minh còn trẻ vậy mà cũng là võ đạo tông sư thì cảm thấy vui vẻ, đây là một thiếu niên tông sư AH, lại còn quan hệ rất thân thiết với nhà mình AH, ai mà không cao hứng đây, đặc biệt là trong đối chiến nhìn thấy thương pháp của Tiêu Minh để Ông khen không dứt miệng, liên tục "Thương pháp tuyệt luân, thương pháp tuyệt luân" khen ngợi, đồng thời cũng nghĩ thông suốt có được thương pháp tốt như vậy thì Tiêu Minh đột phá tông sư sớm cũng không kì quái, bởi như vậy đại diện cho ngộ tính của Tiêu Minh cực cao, bằng không thương pháp đồng nghĩa với càng khó đại thành, nhưng tiêu Minh vẫn xuất ra lô hỏa thuần thanh, chứng tỏ thương pháp đã đại thành AH.

Mà chỉ cần có Tiêu Minh tại, thì sau này cho dù hắn có bất trắc ngã xuống thì gia tộc Bá Thiên cũng có người chống đỡ, mà sau này gặp cường địch, ngẫm lại 2 vị tông sư cùng chống đỡ thì vững chắc hơn nhiều, cũng xua đi rất nhiều nguy cơ cho gia tộc. Ông lão không tin lấy quan hệ của Tiêu Minh với Bá Thiên gia tộc, Tiêu Minh sẽ thấy chết không cứu, dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mà bản tính Tiêu Minh hắn đã sớm xem thấu từ lúc Tiêu Minh còn nhỏ, Trọng tình trọng nghĩa, tuyệt không phải là thấy nguy hiểm mà bỏ mặc huynh đệ.

Nghĩ tới Lúc trước bắt được 2 đứa nọc về đánh tra hỏi, đứa nào cũng hung hăng nhận chủ mưu dẫn bạn chơi game, phá hoại là mình, tranh nhau giành đòn nhiều nhất, tuyệt không bán rẻ bạn, mặc dù sau đó đứa nào cũng đau đến nước mắt nước mũi đầy mặt, lúc chạy rõ ràng nhiều cơ hội chạy thoát một mình, nhưng mà 2 thằng này bỏ chạy cũng phải bỏ chạy theo cặp, không lôi bạn chạy được thì ở lại chờ chết, mà lúc nhỏ đứa nào chẳng sợ ăn đòn? Vậy mà vẫn nghĩa khí chịu đòn chung:V, ngẫm lại thật là khí phách ngập trời nha, mặc dù sau đó các trang hảo hán của chúng ta kêu cha gọi mẹ, nước mũi tùm lum:V~~~.

Mà nhìn thấy Tiêu Minh vậy mà cùng nội mình ngang tay, Bá Thiên Long lập tức cảm thấy hối hận, mình đáng nhẽ phải kiên định 2 tuần cơm gà nước uống, sao lại bị trả giá xuống đây, giờ tốt rồi Tiêu Minh ẩn giấu sâu hơn mình tưởng tượng, giờ chỉ cảm thấy mình bị lỗ nặng, chịu thiệt quá nhiều Ah, sao lại dễ dàng như thế bị Tiêu Minh dao động Xuống còn 1 tuần đây, trời ơi có còn thiên lý nữa hay không AH!:V~~~~

Thiên Long không thiếu chút tiền cơm gà, nhưng có thể làm cho Tiêu Minh tốn thêm chút tiền tạ lỗi hắn cũng rất là vui lòng A!

Việc thứ 3 là hắn mặc dù trong tuần này hơi lười, ăn chơi là chính, nhưng hắn cũng fam được một khoảng thời gian cũng kéo thêm lv lên tận 79, kiếm thêm được một khoảng lớn tài phú, Sức mạnh cũng tăng tiến trên một diện rộng, các chỉ số của hắn giờ cao vời vợi, rất là ngưu bức, giờ chính phủ chỉ có thể hi vọng đến hạch vũ tới giết thôi mà thôi, vũ khí thường khác không làm hắn mất nổi một miếng da.

Đó là tất cả những gì đã trải qua trong tuần này, còn giờ hiện tại, hắn nhớ không nhầm thì đây là ngày tuyển hầu gái cho hắn, hắn hôm nay cũng phải sắp xếp một chút để tuyển chọn được 1 thí sinh đủ tiêu chuẩn đây.



~~~~~~~~~~~~~~~
Lại trở lại xem có ai ủng hộ hay không mà ra tiếp bộ này mà anh em:V vote ủng hộ đi chứ, không tác buồn, không viết tiếp được đâu, hic
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~