Chương 4: Thân phận của Thạch Lãng?

Game Thủ Dị Giới Du

Chương 4: Thân phận của Thạch Lãng?

"Uỳnh" thân thể cao to của hắn ngã xuống mặt đất, lúc này mới có người đi ngang qua phòng Thạch Lãng để xem xét tình hình. Hiếu kỳ là bản tính của nhân loại mà. Hắn nhìn thấy là Thạch Lãng tay cầm chuỳ thủ nhỏ máu, cùng hai cái xác to lớn đang phún máu khắp nơi trong phòng.
"Giết... giết người rồi" hắn hét lên.
Lúc này Thạch Lãng mới chú ý tới mình vẫn ở trong thành, hắn đã giết người. Cảm giác tội lỗi không có nhưng cảm giác phiền toái thì lại tràn đầy, Thạch Lãng tung mình qua ô cửa sổ nhảy xuống mặt đất rồi lướt đi.
"Đuổi theo, giết người rồi" Tên quản lí kia hét lên, thế gia người chết ở trong phòng trọ của hắn, nếu không có kẻ chịu tội thay, hắn chính là con cá trên thớt. Người vốn ích kỷ mà, đứng trước lợi ích thì cần gì lý do.
Người dân xung quanh ngạc nhiên còn những tên lính đang tuần tra xung quanh nghe tiếng hét thì đuổi theo bóng người lướt đi của Thạch Lãng.
Với 1 điểm nhanh nhẹn, hắn chỉ nhanh ngang ngửa một người trưởng thành bình thường,hắn giết kẻ địch là nhờ vào kỹ thuật cũng kinh nghiệm. Người nhìn có vẻ nhanh, nhưng nếu xét về tốc độ chạy trốn, hắn cũng không nhanh nhẹn gì.
Thạch Lãng kích hoạt rồi cố gắng tìm một hẻm nhỏ trốn.
"Vây quanh hắn, không cho hắn vào chỗ tối" một tên lính nhìn có vẻ như là chỉ huy ra lệnh. Hắn cảm giác chỉ cần cho Thạch Lãng vào chỗ tối, Thạch Lãng sẽ trốn mất. Đây là bản năng của một người có kinh nghiệm truy đuổi tội phạm. Một cái gọi là giác quan thứ 6 đi.
Lúc này những tên lính tuần khác vây quanh Thạch Lãng.
Lính tuần tra (cấp 4)
HP 500/500
MP 300/300
Kỹ năng: Thương thuật, đao thuật, lần theo dấu vết
Thạch Lãng dư sức giết một vài tên rồi lẫn trốn. Cái Thạch Lãng ngại là hậu quả sau đó, hắn không thể vào thành, cũng như một vài event khác cũng tổ chức ở tân thủ thôn, nếu mà giết những tên này xong bỏ trốn thì được không bù mất.
Một phần khác thì hắn cũng đã bị nhận diện, chạy trốn cũng không có bao nhiêu ích lợi. Thạch Lãng thủ tiêu hiệu quả, thân hình hắn cũng trở nên rõ ràng hơn, lúc này tên chỉ huy mới giãn cơ mặt ra, hắn biết Thạch Lãng đã từ bỏ chạy trốn.
"Dẫn về" Tên chỉ huy ra lệnh
"Chậm đã" Lúc này một âm thanh vang lên
Tên chỉ huy nhíu mi, quay lại nhìn phía âm anh thanh vang lên.
Thạch thiếu lúc này mới khoan thai bước tới "Từ chỉ huy vệ, đây là chuyện riêng của Thạch gia, mong ngài nhân nhượng, ta sẽ dẫn hắn nhận gia quy"
"Thạch thiếu, quản hơi rộng chứ? Hắn giết người trong thành là vi phạm thành quy, phải để quan phủ xử lý"Từ chỉ huy vệ cứng rắn đối kháng. Kẻ khác có thể sợ con em thế gia, nhưng hắn ghét nhất là những kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như con em thế gia.
"Từ chỉ huy vệ, người chết là Thạch gia, tội phạm cũng là Thạch gia, không lẽ ngài định quản luôn cả Thạch gia sao?"
Thạch Lãng nghe cuộc đối thoại, hắn chú ý tới từ ngữ mấu chốt "tội phạm cũng là Thạch gia". Hắn thân sinh cô nhi, ID là Dạ Long, chưa ai từng biết tên họ của hắn. Chuyện này không bình thường, ít nhất là hắn còn có một thân phận khác nơi đây, hoặc có thể bị nhầm lẫn với ai.
Bất quá dù là cơ hội nào cũng không tốt, đều là gánh nợ hộ người khác, Thạch Lãng không có nhã hứng làm việc này.
"Hi vọng Thạch thiếu sẽ cho ta một cái công đạo" Từ chỉ huy vệ nói, rồi vẫy tay bảo những tên lính áp giải Thạch Lãng đi
"Cảm ơn Từ chỉ huy vệ" Thạch thiếu đưa tay cảm tạ Từ chỉ huy vệ, mặc dù hắn không có vẻ gì là thế rồi đi theo đoàn người.
Thạch Lãng bị dẫn đến một ngôi nhà to lớn. Một cái gia viên thì đúng hơn, phía trên cánh cổng có hai chữ rồng bay phượng múa.
Thạch Lãng tạm thời còn không có cơ hội trốn đi, hắn không muốn lỡ kế hoạch tương lai nhưng cũng không muốn chùi đít cho kẻ nào đó mà hắn thậm chí còn không quen.
"Đến đây là đủ rồi, cảm ơn Từ chỉ huy vệ đã tận tâm" Thạch thiếu từ phía sau lại nói vang lên
"Hừ, hồi phủ" Từ chỉ huy vệ xoay người bỏ đi cùng những tên lính
Lúc này một đàn hạ nhân khác lại vây quanh Thạch Lãng cùng Thạch thiếu kia.
"Dẫn hắn vào" Thạch thiếu lại khoát tay, rồi đi vào bên trong Thạch gia.
"Vâng, Thạch Lãng thiếu gia, mời vào" những tên hạ nhân kia nói lời lễ phép nhưng hành động thì lại rất rõ ràng. Khinh bỉ, trần trụi khinh bỉ. Bọn chúng lấn ép đẩy Thạch Lãng vào bên trong Thạch gia.
Thạch Lãng cũng chỉ mỉm cười, chỉ cần có cơ hội trốn ra được. Hắn sẽ không để một ai ở đây còn thở. Cũng chỉ là NPC mà lại dám hành động ngông cuồng thì chết là thích đáng.
Sau khi Thạch Lãng bước vào, hắn bị dẫn tới một căn phòng rách nát ở một nơi hẻo lánh, cách xa những kiến trúc to lớn trong Thạch gia.
Bước vào phòng,Thạch Lãng chỉ xuất hiện duy nhất một ý nghĩ "Lũ NPC này bị thiểu năng".
Thạch Lãng chỉ cần có cơ hội để trốn khỏi nơi này, bọn chúng lại tạo cơ hội cho hắn, không phải thiểu năng thì là gì?
Ngay lúc Thạch Lãng định phá cửa sổ trốn ra thì cửa chính mở ra.
"Thạch Lãng thiếu gia, gia chủ mời thiếu gia lên chính điện gặp mặt" một tên hạ nhân xuất hiện
Thạch Lãng lại ngừng lại động tác của mình. Giết tên hạ nhân này không khác gì đánh vào mặt Thạch gia, nhưng không giết thì không trốn được. Thạch Lãng chỉ còn cách đi theo hắn.
"Dẫn đường đi" Thạch Lãng lạnh lùng trả lời
Tên hạ nhân dẫn Thạch Lãng một đường đến chính điện. Thạch Lãng thì vừa đi vừa quan sát địa hình. Thạch gia khá rộng rãi, cây cối nhiều, lắm ngõ ngách, thích hợp chạy, trốn. Nhưng mà khi nhìn kỹ mới biết được cả gia viên đều được bao trùm trong một trận pháp khổng lồ, không thể trốn tránh được.
Thạch Lãng thở phào may mắn, nếu hắn vừa rồi chạy trốn, ít nhất cũng một phút mới có thể chạy ra khỏi nơi đây, nhiêu đó thời gian là quá đủ để trận pháp bắt lại hắn.
Cũng đã tới chính điện, một gian nhà đủ to để nhét vừa 100 người vào trong. Thạch Lãng bước vào trong, một tên trung niên nhân ngồi ở trên đài cao, những kẻ lớn tuổi khác ngồi xung quanh. Không khí có vẻ ngưng đọng, không một ai nói lời nào, chỉ có tiếng thở vang vọng khắp gian phòng.
Mọi ánh mắt lúc này đều hướng về phía Thạch Lãng, mang theo một áp lực vô hình. Nếu là người bình thường thì đã run sợ hoặc lùi bước lại, nhưng Thạch Lãng là ai? Dạ Long lừng danh một thời, vạn người chú mục, chút ánh mắt của vài người thì làm sao?
Lúc này trung niên nhân đánh vỡ sự bầu không khí kỳ dị này, hắn đứng dậy, bước xuống khỏi đài cao rồi bất chợt lao đến chỗ Thạch Lãng như một mũi tên, bàn tay hắn đưa như muốn tóm lấy đầu của Thạch Lãng.
Thạch Lãng lúc này như một bản năng rút ra chuỳ thủ, kích hoạt, nghiêng người né đòn đánh của trung niên nhân rồi chém một nhát vào cánh tay của hắn.
Thạch Bá Thiên (Cấp 10)
HP 980/1000
MP 790/800
Kỹ năng: Ưng trảo, Thạch gia bộ pháp, Thạch gia quyền pháp, Đoạt xá,..
Thạch Lãng nhíu mày, ở tân thủ thôn mà có kẻ am hiểu đoạt xá thuật là không bình thường. Đoạt xá là hắc thuật, chỉ cần lộ ra kẻ học Đoạt xá thì Thánh đường sẽ không quản đường xá xa xôi mà dẫn quân tới chinh phạt. Vậy nên kẻ học Đoạt xá phải rất cẩn thận, không được để lộ đuôi chuột. Chỉ cần Thánh đường chú ý là sẽ không khoan nhượng "Thanh tẩy".
Thạch Bá Thiên lúc này để ý trên cánh tay mình một đường máu hơi chảy ra, rồi nhìn về phía Thạch Lãng đang cầm chuỷ thủ như sắp sẵn sàng đợi chiến tiếp
"Ha ha, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử. Thạch Bá Thiên sao có thể sinh ra phế vật? Tốt, tốt, tốt"
Thạch Bá Thiên cười to rồi quay về đài cao ngồi. Hắn bắt đầu ngắm nhìn Thạch Lãng như nhìn một món đồ quý ở trong tủ kính.
Những kẻ xung quanh có thể không nhận ra, nhưng Thạch Lãng biết Thạch Bá Thiên tên kia đang nhìn hắn như một thân xác cao cấp. Lại nói, theo như lời Thạch Bá Thiên thì Thạch Lãng là con của hắn, tất nhiên không phải Dạ Long mà là một kẻ khác. Nhưng dù gì thì Thạch Bá Thiên cũng đã chú ý đến Thạch Lãng, không còn đường lui nữa.

Chương mới hơn