Chương 2: Thế giới này không công bằng, nó cân bằng.

End Of Sky's Line

Chương 2: Thế giới này không công bằng, nó cân bằng.

Chương 2: Thế giới này không công bằng, nó cân bằng.

Con số trên đồng hồ đang từ từ đếm ngược, Nguyễn Kim nằm trên giường hít một hơn sâu, nhẹ thở ra, từ từ nhắm mắt, rồi lại mở mắt, lại dụi mắt, dụi một hồi sau lại ngồi dậy, nhìn về phía 3 người anh em chí cốt của mình, hai tay nắm chặt, liệu có nên nói ra?

Cũng bởi, vừa lúc nãy, đồng hồ điểm 10 phút cuối cùng 1 khung cửa sổ màu đen hiện ra trước mắt Nguyễn Kim.
[Hệ Thống Phụ Trợ Nhân Vật Chính xin chào nhân loại đánh số 40019586]

[Dưới đây là điều khoản, nếu không đồng ý có thể từ chối khóa lại hệ thống]

[Không được tiết lộ bất kì cuộc đối thoại nào với Tác Giả cho người khác.

Tổng tích lũy nhận được tùy thuộc vào mức khai phá tiềm năng thế giới sẽ được hệ thống thu phí 10%.

Không được phàn nàn về anh hưởng của Tác Giả lên hướng đi của vận mệnh bản thân.]

[Khóa lại?

Có/Không]

Hắn chợt suy nghĩ nhiều thứ.

‘thế giới này phải chăng chỉ là một cuốn tiểu thuyết, một chương trình ảo, người điều khiển là Tác giả kia?’

‘Nên dùng thái độ nào để đối đáp với loại tình huống này đây, giận dữ? Không khôn ngoan, âm thầm chống đối? Phía đó có thể dùng rất nhiều lí do khác nhau để gạt bỏ bản thân, Phục tùng? Có thể mang lại lợi ích nhất thời nhưng không thể nào đảm bảo hắn sẽ không đổi một nhân vật chính khác, chữ Không kia giống như nhắc nhở, ta không phải người duy nhất.’

‘vậy có lẽ ngoài kia cũng tồn tại những người xuyên việt khác, văn minh CyberSky chắc chắn có, có khi là cả một đội quân, thậm chí, bên trong văn minh Lam Tinh, cũng có thể có, nhưng tại sao họ lại lựa chọn im lặng? hừm… Có lẽ họ không cùng trận doanh.’

Nghĩ tới đây hắn điểm [Có], rồi bước về phía 3 người anh em cùng chiến tuyến.

"Nào, có vài thứ cần phải nói, anh em với nhau, giấu đi cái này, thực sự giấu không nổi."

3 người vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Nguyễn Kim.

Philips bỏ tay ra khỏi bảng code 3 chiều, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Nguyễn Kim.

2 người Jacob và Volca chỉnh ghế lại, giữ im lặng, nhẹ gật đầu.

Nguyễn Kim đưa tay xuống gầm giường kép, nhẹ gạt công tắc, cả phòng trọ bỗng rung lắc dữ dội, tất cả cửa sổ đóng kín, nguồn điện cắt đi, bức tường mở ra cánh phụ, toàn bộ nội thất bị dời đi vô khoang, niêm phong.

Lối thông gió bắt đầu thổi ra từng tia màu tím đỏ, từ từ quét hết căn phòng.

4 người lấy ra từng cái tai nghe, đeo lên tai, bấm nút.

Từ tai nghe, tấm màn mỏng 3 chiều dần bao phủ khuôn mặt của từng người, trước mắt hình thành một màn hình nhỏ.

Nguồn điện dự phòng bắt đầu khởi động, trên đồng hồ hiện lên 72h bắt đầu đếm ngược.

Căn phòng sau 30s đã khử độc xong, dưới đất trồi lên một chiến bàn mới, máy chủ dư phòng bắt đầu chạy siêu công suất, màn hình sáng lên.

Nguyễn Kim triệt hồi lại mặt nạ phòng độc, sau khi hoàn tất thu hồi hắn nhẹ ngồi xuống bàn, 2 tay bắt đầu gõ gõ lên không khí.

Một lúc sau, hắn vẽ một đường tròn rồi dùng đầu ngón tay chạm chạm vào mặt bàn, ngay tại điểm tiếp xúc, luồng sáng dần hiện lên.

Bàn thép dần đỏ lên, vài giây sau lại hạ nhiệt trở về màu xanh xám cùng màu với căn phòng.

Trên màn hình ba chiều đã hiển thị một khung cưa sổ.

[Chức năng đầu tiên đã mở khóa]

[năng lượng đã nhận đầy đủ, bắt đầu hình thành "lời nhắn"]

[Đang tải lên môi giới.]

[Tải thành công]

[Bắt đầu phiên dịch ngôn ngữ văn minh Lam Tinh.]

[Hoàn thành]

4 người nhìn chằm chằm vào màn hình 3 chiều, từng cái đều nghiêm trọng, cả người như hư thoát, Philips hai tay run rẩy, nắm chặt bàn, Volca cắn chặt răng, nện đấm xuống bàn, Jacob cười như không phải cười, hai mắt như cá chết, hồi lâu khẽ lầm bầm "Thú vị…"

Nguyễn Kim làm ngơ, đặt 2 tay lên bàn, nhẹ thở dài.

[Xin chào, đây là Tác Giả, rất xin lỗi vì để cho các vị biết sự thật này sớm, lẽ ra ta nên hỗ trợ các vị chinh nam chiến bắc, sau một đoạn thời gian gắn bó, ta mới lộ ra sự thật này, và dùng những thứ ta đã cho các vị để ép các vị tiếp tục cuộc hành trình.

Đây có lẽ là một cách hay, và quyển sách ta viết cũng có lẽ sẽ có ngày được thành danh, nhưng ta không thể chấp nhận các vị đây chỉ là một con rối, một nhân vật bị số phận chơi đùa, một chú hề trong rạp xiếc mang tên "Hành trình của những dũng sĩ".

Ta cảm thấy đó là sự sỉ nhục, và ta tin điều đó không nên xảy ra, và chắc hẳn các vị cũng biết rồi, ta là tác giả, vì thế ta có thể để các vị vẽ nên lựa chọn của các vị. Số mệnh của các vị phải từ các vị nắm giữ.

Ta có thể viết ra những điều mơ mộng, đẹp đẽ, huyền diệu, kì ảo, nhưng có lẽ trong thâm tâm các vị cũng biết, những điều đó với hiện trạng hiện tại chính là chối bỏ thực tại, là phi lí, và có thể vận mệnh của các vị sẽ kết thúc chỉ với dòng chữ "Ta tỉnh?"

Thỉnh các vị đừng quá coi trọng ta, ta sẽ dõi theo, sẽ bên cạnh, sẽ lắng nghe, sẽ cảm thông, nhưng con đường của các vị chỉ có thể từ các vị đi.

Vấn đề đến đây hẳn là cũng có một phần đầy đủ rồi.

Lời nhắn này mang tính phổ quát, sau khi chức năng đầu tiên kích hoạt, các vị có thể hướng ta đặt ra câu hỏi, hoặc nhờ ta chỉ dẫn, hoặc yêu cầu ta thứ gì đó(xin hãy nhớ, nó phải nằm trong tầm tay các vị, ta sẽ giúp con đường dẫn tới nó rõ ràng.)

Trước khi đặt dấu chấm cho lời nhắn này, ta xin tặng các vị ba câu, mong các vị trân quý.

Thế giới không công bằng, nó cân bằng.

Tầm mắt càng cao, lựa chọn càng nhiều, càng có nhiều thứ phải cẩn thận.

Tình báo là chìa khóa để dẫn tới những thứ mình mong muốn và loại bỏ những thứ mình không cần.]

[Chức năng 1 khởi tạo thành công: Giao tiếp thời gian thực.
Quy tắc: Hỏi 3 kí tự, đáp 1 kí tự.
Lv 1(0/100)
Yêu cầu Mức khai phá để nâng cấp]

[Chú thích: mức khai phá nhận được khi bản thân hoặc đồng đội giải quyết được vấn đề gì đó, hoặc đạt thành tựu trong một thế giới nào đó.]

[Mức khai phá không thể tính trong thế giới nguyên bản.]

4 người nhìn không sót chữ nào, sợ rằng bỏ đi thứ gì đó trọng yếu, tới 3 dòng kia liền học thuộc, khẳng định sẽ mãi luôn bên người, không bao giờ quên.

Nhìn cũng nhìn xong, đồng hồ cũng đã điểm đến 11h55p.
4 người nhìn nhau.

"Bây giờ tính toán như thế nào đây?" – Philips nhẹ giọng hỏi.

"P, không cần lo lắng, nhìn ra được ta còn có một cơ hội đặt hỏi, 3 kí tự quá khó rồi, giờ vấn đề là gần đến bước chuyển tiếp quan trọng, quyền đặt câu hỏi này rất quan trọng. 3 Phút. Phải sử dụng cho hợp lí."- Nguyễn Kim trầm giọng.

Sau khi nhận được kim thủ chỉ đầu tiên, hắn đã bị dội một gáo nước lạnh, đời này hắn khả năng không thoát khỏi số mệnh chi phối, cao lắm cũng chỉ là tin tưởng cái "Số mệnh" kia sẽ không quá tàn nhẫn với hắn.

"mọi người có câu hỏi gì không, ta cần nhiều manh mối nhất có thể. Giai đoạn đầu ấy thế nhưng có vai trò quyết định đến nước đi sau này."- Jacob hì cười lên tiếng.

"Khốn nạn, giờ này mà còn láo nháo, chúng ta chỉ là một con ba ba trong hũ, vùng vẫy chẳng ích gì."- Volca hơi nóng.

"Chẳng thay đổi được gì, bây giờ phải hòa theo nó, cố gắng lái nó theo hướng ta cần, thế mới có cơ may sống sót." – Philips nhẹ giọng.