Chương 121: Sát thủ, hay sát nhân cuồng ma? (beta test)

End Of Sky's Line

Chương 121: Sát thủ, hay sát nhân cuồng ma? (beta test)

Chương 121: Sát thủ, hay sát nhân cuồng ma? (beta test)

Một tuần trôi qua, dưới sự tác động cả về tinh thần và thể xác, tay sát thủ trẻ Hư Minh cuối cùng cũng đạt được điều kiện tối thiểu để bắt đầu huấn luyện chuyên sâu.

Nguyễn Kim lần này không ngồi trên cành cây mà chỉ đạo như mọi khi, lần này hắn ngồi trên nóc nhà kho, đối diện là cửa sổ phòng ngủ của gia chủ.

Mất một đoạn thời gian Hư Minh mới có thể leo lên được, Nguyễn Kim ngồi chờ cũng gần đến chiều.

Thường thường lúc này hắn sẽ quay lại biệt thự, mặc kệ Hư Minh vật lộn tìm đường xuống.

Nhưng lần này thì khác, hắn ngồi lại, lấy ra điếu thuốc lá, hơi châm lửa nhưng không hút, chỉ kẹp trên tay.

Hư Minh lên đến nóc, thở không ra hơi, nằm bệt xuống, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.

Hắn ngủ quên, trong giấc mơ, hắn là đệ nhất sát thủ, bất kì kẻ nào, nghe tên hắn đều run rẩy, nhưng sau đó hăn trở nên buồn chán, không còn ham mê danh vọng, chỉ đơn giản yêu một cô thôn nữ, ngày ngày nuôi cá nuôi gà, không chút huyền niệm.

Hắn còn có mấy đứa con, lần lượt nhìn lấy chúng lớn lên, thành lập gia đình, rồi nhìn thấy ánh mắt chúng đỏ lên, nắm lấy tay hắn, cảnh tượng cuối cùng hắn cảm nhận được là hắn ôm vợ hắn, quan cảnh dần mờ đi, chỉ thấy đêm đầy sao.

Hư Minh thở hắt ra, thân thẻ được nghỉ ngơi phục hồi đã không sai biệt lắm, chỉ có, lúc này tâm hắn rất nặng, hắn suy nghĩ nhiều điều.

Hắn bắn đầu tự hỏi, vì cái gì mình phải sống chết luyện tập chỉ vì điểm hư vinh, một đường an nhàn sống tiếp không phải tốt sao?

Nguyễn Kim thông qua ánh mắt cũng đọc được phần nào ý tứ, chậm rãi dập tắt điếu thuốc, tàn lửa trong đêm đen lóe lên rồi tan biến.

"cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, quên đi tất cả không giúp con người trưởng thành hơn."

Thanh niên trẻ hơi giật mình, đánh tấm mắt qua một lần quan cảnh khu biệt thự về đêm.

Hắn có thể nhìn thấy được, xa xa những tia sáng đơn bạc từ những túp lều tạm bợ của dân di cư, khói lửa kèm theo hương vị thịt khô đã cũ.

Vẻ mặt bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn, cả cuộc đời chỉ là chờ đợi, có thể là thức ăn định kì từ gia tộc U Linh, có thể là một nơi ở mới tốt đẹp hơn.

Nhưng họ chẳng thẻ làm gì, chiến tranh đã tước đi thân phận của họ, nỗi sợ khiến họ bước đi trên con đường không lối thoát, niềm tin của họ từ lâu đã mất, lúc này, họ tuy không phải nô lệ, nhưng tình cảnh của họ còn tệ hơn cả nô lệ.

Nguyễn Kim hơi trầm ngâm, khói trắng đã tản đi từ lâu, để lại một cậu thanh niên còn suy nghĩ vẩn vơ.

"Sát thủ không phải một cỗ máy giết chóc, có thể lí niệm này đã không còn mặn mà với cái thời đại loạn lạc thế này, nhưng nó chưa bao giờ là sai cả."

Cậu thanh niên gật gật đầu, một bên ngoan ngoãn ngồi nghe giảng, không lại than thở.

"Một ngày làm sát thủ mà không có việc làm là một ngày tốt. Nhưng liệu có mấy ngày như thế. Dần dà, ta cũng sẽ quên đi những ngày tốt đó, chìm vào những lời tung hô, những khoảng tiền kếch xù, đến cuối cùng chỉ để lại một cái tên, đến khuôn mặt còn chẳng ai nhớ tới."

"Tiếp theo một đoạn thời gian, người ta coi đó là vinh dự, là tự hào, là đáng noi theo, kéo theo đó chính là sự lệch lạc về tư tưởng."

"Điều này ứng với sát thủ thế hệ trước, cái thế hệ điên cuồng vì danh hào, có thể bán mạng vì danh hào, không tiếc đồ thành, diệt trấn, chỉ vì một cái danh xưng."

"Ngươi, muốn danh hào sao?"

Hư Minh nghĩ nghĩ một lúc, hơi lắc đầu.

Nguyễn Kim chỉ về phía phòng ngủ của gia trưởng, cậu thiếu niên tập trung tĩnh thần nghe ngóng.

Từ trong cuộc đối thoại bằng thiết bị liên lạc ma pháp, Hư Minh nghe được không ít vụ xóa dấu vết, có cả diệt cả dòng họ.

Đều là được gia chủ đơn giản nhận lấy, không chút chần chừ.

"Chỉ có khi đứng ngoài mới có thể xem được rõ ràng toàn cảnh, người bên trong chỉ có thể cuốn theo vòng xoáy biến cố. Ngươi cũng đã nghe rõ, làm sát thủ, không phải chỉ biết giết người, còn phải biết giết đúng người."

"Vậy ngươi muốn là sát thủ, hay sát nhân cuồng ma?"