Chương 57: Hành trình tìm kiếm một niềm tin.
Kaiz chỉ khẽ gật đầu rôi mỉm cười hỏi chuyện của tộc nhân.
Tộc trưởng trư nhân tộc khẽ gật đầu,chậm rãi xuống thảm cỏ mà kể lại chuyện của tộc mình.
cuộc sống của trư nhân ngày nào cũng thiếu thốn do số lượng tộc nhân rất nhiều nhưng cũng không đến mức phải đi xâm chiếm các chủng tốc khác vì thức ăn như hiện giờ, bình thường thì vào hằng năm sẽ có những cánh hoa trắng rơi xuống sườn núi nơi tộc quần trư nhân đang sinh sống.
mỗi cánh hoa cũng đủ cho một người no một tháng, những cánh hoa này giữ cho cuộc sống của trư nhân tộc ổn định.
nhưng năm nay mọi thứ không còn như cũ nữa, những cánh hoa càng ăn càng đói, bi kịch lên tới đỉnh điểm khi tất cả trẻ em người già được nhường ăn cánh hoa trước nổi điên và ăn thịt lẫn nhau.
cả làng trở nên hỗn loạn, khói bụi mù mịt, nhà tranh cháy khét, xác nằm chồng chéo lên nhau, từng cái xác bị cắn xé đến không nhận dạng được, bị xé ra, bị thui cháy khét...
những người đi theo tộc trưởng là những người còn sống sót trong cái đêm điên cuồng đấy, ai nấy cũng mệt lã và đói khát, hành trình vượt qua dãy núi hung hiểm lại càng gay cấn hơn, cả đoàn phải chống chọi cơn lạnh, đặt cược cả mạng sống để tìm thức ăn trong khu rừng bị nguyền rủa.
vượt qua lãnh địa của lũ Troll bạo lực, cả đoàn men theo con suối đen mong dẫn được đến ngôi làng của Elf, nhưng không như những câu chuyện cổ xưa, con suối đen không dẫn đến làng elf mà dẫn cả đoàn thẳng đến vực sâu ruồng bỏ, nơi tụ tập của những chủng tộc trong bóng tối.
vào thì dễ, mà ra thì khó, gió đen gào thét như muốn cứa đứt cả bầu trời, dòng nước đen nhẹ nhàng dẫn họ vào giờ đây nặng trĩu như những tảng đá đè nặng lên đôi vai của từng người, ấy không phải là điều duy nhất, họ đã phải đụng độ những kẻ cứng đầu của rừng già, tộc Treant.
những cái cây ấy phải nói là vô cùng cục súc, chưa kịp nói lời nào đã quăng từng tảng đá đen nặng cả tấn vào đoàn người, không ít kẻ xấu số đã phải bỏ mạng, đám treant được kể qua già làng chỉ là những kẻ khắt khe và ưa sạch sẽ, nhưng theo lời kể của tộc trưởng thì đám treant như đang sợ hãi thứ gì đó, biểu cảm của họ như đang che dấu thứ gì vậy.
ngay sau khi thoát được khỏi mưa đá thì đoàn cũng chẳng đủ một phần năm nhân số, cả đoàn bước tới một cánh đồng cỏ xanh ngát, tưởng chừng sẽ chẳng còn gì có thể gây khó dễ nữa, tộc trưởng đương nhiệm ra lệnh dừng chân nghỉ ngơi thì một cơn bão ập tới, cuốn đi nửa đoàn, tới giờ vẫn không biết họ ra sao, và tộc trưởng, cũng không thoát khỏi số phận.
trước khi ông ra đi ông chỉ ném lại cho cậu con trai một cuộn giấy, một mặt dây chuyền được buộc trên một cây chùy đá.
cơn bão tán đi, cậu con trai được những người còn lại tôn làm trưởng tộc, cuộc di cư tiếp tục.
sự lãnh đạo của cậu trai trẻ được thử thách bằng con đường tăm tối của những kẻ ăn thịt màn đêm, lũ goblin chưa bao giờ nhẹ tay với những kẻ thất bại cả, và một con mắt của cậu đã phải để lại nơi hang ổ của goblin.
sau một chuỗi dài những ngày tăm tối trong khu rừng già, cậu tìm thấy được tộc Elf, những cư dân thân thiện của rừng già, cậu được trưởng tộc elf cho phép sinh sống bên cạnh khu rừng, nhưng với điều kiện cậu phải để tộc nhân của mình rèn luyện cùng với quân elf.
ai cũng coi đó là sự giao hảo đáng quý, đều rất nhiệt tình hăng hái, nhưng không được bao lâu thì cậu cảm thấy có gì đó không đúng đắn, cậu đã lén điều tra trưởng tộc elf và phát hiện một sự thật kinh người, ma thuật của tộc elf chính là ma thuật của linh hồn, phải hiến tế linh hồn mới thi triển được, mà linh hồn, hiển nhiên là được trích xuất từ các tộc nhân của cậu.
nhưng may mắn, cậu đã kịp tỉnh táo, thay vì nổi điên lên và trách móc, cậu yên lặng chuẩn bị cho một chuyến đi xa, và quyết định di dời của cậu bị tộc nhân phản đối kịch liệt, những tộc nhân chưa bị hành hạ đang an nhàn hưởng thụ xa hoa nơi đây không hề muốn tiếp tục hành trình khổ đau nên lựa chọn ở lại.
chỉ có những người trung thành tuyệt đối và những người đã thấy được sự thật lựa chọn đi theo cậu.
trước khi đi tộc trưởng elf đã thực hiện một phép thuật chúc phúc, đó là hắn nói như thế, và đúng là phép thuật của hắn là loại chúc phúc, nhưng chúc phúc cho tất cả kẻ thù mà cậu đụng phải, vượt qua được khu rừng của tộc elf thì tộc nhân chẳng còn bao nhiêu so với ban đầu.
và đoàn Trư nhân phải men theo sườn núi để tìm cơ may, nhưng chẳng có thứ gì ở đó cả, tám ngày lang thang trên sườn núi, không thức ăn, uống tuyết tan, cả đoàn như phát điên, chỉ có giữ lại một chút ý thức cuối cùng, giữ cho họ không ăn thịt lẫn nhau, đến khi họ gặp được Kaiz.