Chương 66: Giới hạn?
Trong đám cổ thụ đang bất động kia, tên đại tướng rung người vài cái rồi tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào Leon, ánh mắt có chút bất ngờ, một hồi sau gật gật đầu rồi quay vào chỗ sâu mà ngủ, không thèm để ý Leon nữa.
Leon đã thấy điều đó nhưng chỉ gãi gãi đầu cố gắng nghĩ ra một lí do thích hợp cho hành động khó hiểu kia, với đẳng cấp cả ngàn như thế, đè bẹp anh chỉ là một chuyện rất dễ dàng, bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.
"Nó tủ bài sao, cũng quá cẩn thận đi..."
Leon chợt cảnh giác, có lẽ đám quái thú này không muốn bị mình phát hiện được các loại kỹ năng hay những năng lực đặc thù của nó, nó hẳn đang đợi thời khắc mình yếu nhất hay lúc toàn bộ đại tướng tụ hội lại rồi nhất cử oanh sát.
"Từ giờ phải nhanh chóng lần nữa phát động lại những nghề nghiệp kia đã, thế giới này chỉ nhìn lớp nghề mà đánh giá thôi." - Leon thì thầm rồi dần ra khỏi lãnh địa của Druid.
Anh trở lại khu vực cũ, ôm lấy đám thảo dược lấy được trong khu vực đó, hòa trộn tạo ra một loại dung dịch trong suốt, anh lấy vài hạt Obb, hòa vào đó, rồi tự đặt tay mình vào, hòa trộn một chút mộc nguyên tố đã thấm nhuần vào từng tế vào của mình.
Leon hít một hơi thật sâu, cánh tay từ từ rung lên, quấy đều từng loại nguyên liệu với nhau, cuối cùng để ra một chất lỏng màu xanh lá nhạt, mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.
Anh đổ dung dịch vào trong cái nồi khổng lồ chứa đám kị sĩ ma.
Chúng gào thét, cào cấu lấy thành nồi, chất lỏng đen xì hôi thối lúc trước dần đổi màu, chất lỏng màu xanh dần men theo hình dạng nồi, lọc bỏ tạp chất, đẩy hết đám xương xẩu, giáp cũ cùng một đống bụi đất lên trên hình thành một lớp đất cát dày cộm.
Leon nhìn nhìn, nghĩ gì đó, rồi anh chạy sang khu vực của đám quái vật nắm giữ phong nguyên tố.
Đây là một bây châu chấu với đủ loại kích thước khác nhau, đằng sau ngự lấy một con chim lớn, đôi cánh nó in hằn từng đạo cổ tự tỏa ra khí thế kinh người.
Leon vừa bước tới đã bị nó nhận ra, nhưng nó chỉ lắc đầu vài cái rồi bay về phía sâu kia.
Anh khó hiểu vừa bước tới vài bước liền bị gió cuốn lên. Từng con châu chấu chạy quanh người anh, trên thân thể tỏa ra một chút hào quang mờ ảo, dần khiến anh rời khỏi mặt đất.
khác với lúc anh bị lốc lên rồi đập xuống gây hiệu ứng Bại Liệt, đám châu chấu này ác độc hơn, chúng liên tục lốc gió, cuốn lấy, không cho anh chạm đất.
Qua vài tức, anh như ở vị trí tâm bão, cơ thể anh bị gió xé toạc ra, da dẻ đã chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, Leon hít một hơi thật sâu, cảm nhận lấy từng cơn gió dần xé ra bản thân, đôi lúc nhẹ thoảng qua, đôi lúc lại thật mạnh mẽ đâm sầm vào, cảm giác như bị hàng trăm cái tàu vũ trụ đâm vào người tại một chỗ vậy.
chưa tới một giờ, cơ thể anh đã bị gọt sạch, chỉ còn trơ lại một bộ xương trắng tinh, linh hồn Leon chợt rung lên, nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc thì cơn gió lại biến hóa kì lạ, từng cơn gió to lại hòa chung lấy những cơn gió nhỏ tạo thành những vết cắt trên bộ xương anh.
Leon chẳng làm gì được nữa, mặc cho nó tàn phá, hủy hoại, anh từ từ cảm nhận lấy cái tế bào cuối cùng (1HP) mà linh hồn anh trú ngụ.
Gió suy cho cùng cũng chỉ là áp suất, việc thay đổi áp suất khiến nó suất hiện, vậy bây giờ, ta tự coi ta là một hệ hoàn chỉnh vậy gió cũng chẳng làm được gì ta.
Leon bắt đầu điều chỉnh lấy thể trạng của mình, dần dần, anh cảm nhận như cơn gió cũng chẳng còn mạnh, rồi đến lúc anh chẳng cảm thấy gì hết, cơn gió bên ngoài vẫn cứ cắt lấy cái hạt bụi kia, mà Leon chẳng hề hấn gì cả.
Và rồi mốc 24h tới, cơ thể anh dần tái tạo tự hạt bụi kia, một lớp ngăn cách hiện ra, trung hòa lấy bất kì cơn gió nào lao tới, bảo vệ lấy thân thể đang tái tạo của anh.
Thân thể anh dần trở nên bình ổn, từ từ hạ xuống từ cơn lốc.
Anh nhìn lấy đám châu chấu kia, chẳng nói gì quay đầu bước về phía lũ chim lửa từng đốt Leon ra tro.
Từng nhát cắt xé gió lao đến nhưng đều bị Leon trung hòa, chưa chạm đến đã biến mất.