Chương 4: Giới Thiệu Khủng Bố

Đường Môn Phục SInh

Chương 4: Giới Thiệu Khủng Bố

Giáo sư Điệp nhìn đám học sinh cười rồi nhẹ nhàng dở quyển sổ trên tay ra và gọi tên từng người.

" Em đầu tiên. Lục Lam Giang. Có mặt ở lớp chưa?" Giáo sư Điệp nhìn quanh xem Chi Giang đang ở nơi nào trong lớp học.

" Dạ có em thưa giáo sư. " Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Thì ra là cô gái tóc vàng khi nãy đứng bên cửa sổ nhìn Vũ Thiên. Lam Giang xoay người lại và cúi chào mọi người rồi cười.

" Em giới thiệu về bản thân mình đi."

" Vâng thưa giáo sư."

" Xin chào các bạn học. Mình là Lục Lam Giang.Mong các bạn giúp đỡ nhiều trong thời gian học tới đây." Lam Giang cười rạng rỡ rồi ngồi xuống.

" Nè! Lục Lam Giang. Không lẽ... " Cô bạn học với mái tóc xanh lục ngồi phía trước Vũ Thiên nói thầm với cô bạn tóc tìm bên cạnh của mình.

"Đúng như cô nghĩ đó. Cô ta là đại tiểu thư của Lục gia đó. Cô ta được coi là một thiên tài đó. " Cô gái tóc tím ngồi bên cạnh phất mái tóc tóc của mình ra phía sau lưng. Ánh mắt có chút gì đó đố kị với Lam Giang.

" Ủa mà sao cậu biết rõ thế. " Cô gái có mái tóc lục đó xoay người qua ngơ ngác hỏi cô bạn tóc tím đó.

" Tôi với cô ta là người cùng gia tộc mà! Nhìn vậy thôi chứ cô ta chỉ luôn giả dối mà thôi. Tôi khuyên cô nên tránh xa ra." Cô bạn tóc tím đó liếc qua nhìn cô bạn tóc lục mà nói.

Vũ Thiên ngồi đằng sau trên mặt có chút gì đó bực tức. Cô dù không nói nhưng trên mặt đã hiện lên những dòng chữ to tướng.

" Mấy cô mới là những kẻ giả tạo thì có. Luôn đi nói xấu người khác sau lưng. Đồ không có nhân cách."

" Bình tĩnh lại đi. Cô làm hơi thái quá rồi đó! " Một giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai.

Cô nhìn quanh nhưng không thấy ai đang nói chuyện hay nhìn cô cả. Nhưng cũng nhờ giọng nói đó đã khiến cô bình tĩnh lại.

Chỉ có một lúc cũng đã qua năm, sáu người rồi. Mọi người đều hớn hở mong chờ đến lượt mình. Nhưng cũng có vài người không để tâm đến chuyện này cho mấy.

" Trịnh Bá Long. Tôi nhắc lại lần nữa Trịnh Bá Long là em nào." Giáo sư Điệp tức giận. Nộ khí bốc lên ầm ầm.

" Thưa giáo sư. Em nghĩ bạn Bá Long là một trong hai bạn đang nằm ở những bức tường đó! " Cô bạn tóc lam đeo kính lúc trước đứng dậy hỏi cô.

" Để cô xem nào. " Giáo sư Điệp đi tới nơi mà cậu trai tóc đỏ đó đang nằm và chạm nhẹ vào người cậu ta. Không chỉ có cậu trai tóc đỏ đó mà còn cả cậu tóc đen đó nữa. Cả hai người đó lơ lửng trên không gian lớp học. Điều đó khiến cho tất cả học sinh đều kinh ngạc nhưng có vài người chỉ cười nhẹ như biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

" Các em kinh ngạc lắm nhỉ. " Giáo sư Điệp cười.

" Thưa giáo sư đó là gì vậy." Cả lớp làm ầm lên và chạy xúm lại hỏi giáo sư.

" Bụp" Tiếng dây thần kinh đã đứt. Giáo sư Điệp nổi giận.

" Tất cả về chỗ ngồi mau."

Giọng cô lúc này như một tiếng sấm vang rộng khắp phòng học. Mọi người chạy thục mạng về chỗ của mình và dường như tim mỗi người như ngừng đập. Không gian tĩnh lặng đến lạ thường.

Một lúc sau. Giáo sư Điệp đã khiến cho hai cậu thanh niên kia tỉnh lại. Cô túm lấy cổ áo của cậu tóc đỏ hỏi.

" Em là Trịnh Bá Long."

" Hả. Mụ già. Mụ là ai mà nói tôi như thế? " Cậu thanh niên đó trừng mắt lên nhìn giáo sư Điệp.

" Giáo... sư... đó." Lam Giang nhìn xuống cậu trai đó mà nói nhỏ.

Cậu ta nhìn thấy Lam Giang đang muốn nói gì đó nhưng cậu lại không nghe.

" Nói gì thì nói to lên một chút. Tôi không nghe gì cả." Cậu ta hét lên.

Thế là một sinh mạng nữa đã ra đi. Chọc giận giáo sư hai lần trong một mười lăm phút. Đây đúng là kỉ lục mới.

Giáo sư Điệp là một giáo sư rất khó tính. Nói là làm không bao giờ khoan nhượng với bất kì ai. Muốn đánh là đánh, muốn đuổi là đuổi. Ngay cả mấy giáo sư khác cũng phải nể cô ấy vào phần. Cũng chính thì thế mà cậu ta lại bị giáo sư cho ăn vài cú đánh. Thật tội nghiệp. Khuôn mặt đẹp trai đã bị biến dạng. Mặt mày xưng húp, đầu thì u vài cục.

" Tôi hỏi lại lần nữa. Em là Trịnh Bá Long." Giáo sư Điệp nộ khí vẫn chưa chấm dứt.

" Vâng là em." Cậu thanh niên tóc đỏ trả lời.

" Còn em thì sao." Giáo sư Điệp liếc nhìn cậu tóc đen còn lại.

" He... he... he... Em là Du Minh Vương." Cậu tóc đen có sợ hãi trả lời.

" Về chỗ của em đi."

" Vâng." Minh Vương chạy lại chỗ ngồi của cậu ta.

Không ngờ cả hai người đó điều ngồi ở cuối dãy và ngồi cạnh nhau.

Chúng ta bắt đầu tiếp tục nào. Từng người lần lượt đều giới thiệu về mình. Tất cả bọn học đều thuộc những dòng họ lớn trên đại lục này.

" Đường Vũ Thiên là em nào. " Giáo sư Điệp đã đọc tên của Vũ Thiên.

" Có em." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút cảm giác lạnh lẽo vô cùng cất tiếng.

Vũ Thiên đứng dậy và cúi người. Khi cô ngồi xuống thì thấy cậu tóc lam ngồi bên cạnh đôi mắt tròn xoe nhìn Vũ Thiên. Mắt nhìn mắt, đôi mắt màu lam vô thanh, tĩnh lặng nhưng có chút gì đó lạnh lẽo.

" Người tiếp theo. Em..."

" Đường Phong. Có em." Cậu tóc lam đó trả lời khi giáo sư chưa kịp nói.

" Rồi. Em tiếp nào."

" Đường Phong. Đường Phong. Thì ra là như thế. Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế. Không ngờ cậu ta cũng là người đường gia. Nhưng cái tên Đương Phong này nghe rất quen. Rốt cuộc đã nghe nó ở đâu nhỉ " Vũ Thiên chăm chú suy nghĩ.

Đường Phong thì vẫn chăm chưăm nhìn Vũ Thiên.

" Tất cả các em đều có mặt đầy đủ rồi." Giáo sư Điệp cười một chút rồi khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

" Bây giờ là tiết đầu tiên. Lịch sử thế giới. "

" Thôi mà giáo sư. Học gì không học sao lại học lịch sử." Cả đám học sinh uể oải mà nói.

" Thế ta hỏi các em. Các em biết được thế giới này bao nhiêu. Các em rốt cuộc có hiểu đây là thế giới nào không. Các em cũng biết. Chưa tới mười hai tuổi thì không được đến trường. Tại sao lại như thế. Các em có giải thích được không. Dù là thế kỷ 21 nhưng các em vẫn không biết thế giới này có bao nhiêu đại lục. Gia đình các em có nói cho các em biết không? Dù các em có lên mạng mà tra cứu cũng không có ra. Em nào có thể giải thích được những điều ta vừa nói không? Hãy nói cho ta xem nào. Còn không thì im lặng mà nghe." Giáo sư Điệp đập cuốn sổ trên tay xuống dưới bàn. Tất cả học sinh im lặng như tờ, sợ hãi.

Sau khi giáo sư vừa nói xong, Vũ Thiên rất bất ngờ. Không phải là lần đầu nghe thấy mà đúng như giáo sư nói. Đây là lần đầu tiên mà Vũ Thiên đến với nơi gọi là trường học và trong suốt mười hai năm qua cô cũng không can dự nhiều vào thế giới. Nhưng thực chất là cô đã luôn tìm hiểu nhưng vẫn không ra. Thế giới này không khác gì với thế giới của cô cả. Cô chỉ nghe phụ thân mình nói về chuyện của gia tộc, cũng chỉ biết đây là thế kỷ 21 mà thôi. Trong đầu cô bắt đầu có suy nghĩ. " Rốt cuộc đã có chuyện gì! "

" Đây là trường Minh Vương. Ngôi trường tu tiên lớn nhất trên cả đại lục này."

" Tu tiên. Không thể nào! Sao lại có chuyện này được." Vũ Thiên bất ngờ.

Không chỉ có Vũ Thiên mà tất cả mọi người cũng vậy. Riêng chỉ có Đường Phong là không quan tâm để ý gì mấy. Đám học sinh đó mắt chữ A miệng thì chữ O hết.