Chương 3: Ngày Đầu Nhập Học

Đường Môn Phục SInh

Chương 3: Ngày Đầu Nhập Học

Vũ Thiên bước vào trường, cô nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều tấp nập đi đến một cái bảng lớn. Đó là cái bảng thông báo lớp học cho mỗi học viên. Vũ Thiên cũng tiến lại gần và xem, cô nhìn từ phía trên nhìn xuống thì thấy tên mình.

"Haizzz. Năm nhất - Lớp F à." Cô thở dài nói rồi tiến thẳng đến phòng học của mình.

Hành lang trường Vương Minh thật dài. Không hổ là trường nổi tiếng nhất. Trường rất rộng, có ba dãy tòa nhà cho ba khối học sinh trung học và ba dãy cho khối học sinh cao trung. khuôn viên trường rộng lớn, nhiều cây cối. Vô số câu lạc bộ thể thao và nghiên cứu. Không những thế nhà trường còn chu cấp về việc thưởng cho những học viên có những đóng góp xuất xác cho nhà trường nữa. Căn tin thì toàn thức ăn ngon và hoàn toàn miễn phí cho những học sinh giỏi. Đây là một ngồi trường mơ ước cho tất cả các học sinh ở thời đại này muốn học tập. Thật ra, Vũ Thiên học ở đây cũng vì phụ thân cô Đường Ngạo Minh là một trong những cổ đông lớn của trường. Mà cũng lạ thay, điểm số đầu vào của Vũ Thiên đứng thứ hai sao lại nằm trong lớp F.

Vũ Thiên nhẹ nhàng bước đi dọc hành lang, mái tóc nâu của cô tung bay dọc đường đi. Mọi người trầm ngâm nhìn cô.

" Nè, cô ấy đẹp dữ. Mày có thấy thế không? "

" Ừ! Đẹp thiệt đó. Nhìn từ trên xuống dưới không khác gì một nữ thần cả."

" Mày tới kết bạn thử đi."

" Sao mày không tới đi."

Một nhóm cậu con trai đang đứng gần cửa sổ thì thấy Vũ Thiên đi qua liền bàn tán sôi nổi. Rồi đám người đó đẩy ra một cậu con trai đến trước mặt Vũ Thiên. Nhìn chung khuôn mặt cũng khá đẹp trai và ngầu. Cậu ta có mái tóc màu xanh và có đôi mắt màu ngọc lục bảo trong thật đẹp.

" Xin chào. Mình là Ninh Phong. Chúng mình làm quen với nhau được không?"

Cậu con trai khi nãy bị đẩy ra và giới thiệu bản thân mình với Vũ Thiên. Nhưng cô nhìn cậu ta rồi nhìn sang đám bạn cậu ta. Ánh mắt khó chịu hiện lên.

Lúc đó, Vũ Thiên nghĩ chắc hẳn Ninh Phong cũng đang bị lợi dụng mà thôi. Đó cũng chính là điều mà cô ghét nhất. Cô ngước mặt lên nhìn Ninh Phong. Ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm cậu ta. Nó như khiến cậu ta rớt xuống hố sâu vực thẳm vậy. Không chỉ như vậy mà nó có chút gì đó lạnh lẽo cô độc.

Ninh Phong khi nhìn vào đôi mắt Vũ Thiên thì đột nhiên ngã bụp xuống đất, sắc mặt tái mép như người mất hồn. Mấy đứa bạn đứng cạnh cửa sổ hoảng mình lo lắng.

Vũ Thiên không nói gì mà chỉ lẳng lặng bước qua mà không hè do dự. Mọi người trầm ngâm nhìn bóng dáng bước đi của Vũ Thiên.

Vũ Thiên vừa rời khỏi đó thì đám bạn của Ninh Phong liền chạy đến bên cạnh cậu ta và đỡ cậu ta đứng dậy.

" Mày sao thế Ninh Phong." Một đứa bạn hỏi.

" Tau không sao. Tụi mày đừng lo. Con nhỏ nhìn dễ thương mà nguy hiểm vl." Ninh Phong vuốt nhẹ nhàng những giọt hôi trên trán mà nói.

" Ý mày là sao?" Đứa bạn đỡ bên vai phải cậu ta hỏi.

" Tụi mày không rõ đâu. Nếu tau không nhầm thì con nhỏ đó có sát khí. Không nhưng thế khối sát khí của nó phát ra còn mạnh hơn cả lão già nhà tau nữa đó."

" Mày không nói chơi chứ. Ba mày khủng rồi mà nó còn khủng hơn là sao.?" Đứa bạn khi nãy hỏi lại.

" Chuyện này làm sao tau biết được." Ninh Phong tức giận mắng xối xả vào mặt đám bạn.

" Mày nổi khùng cái gì vậy. Đưa nó xuống phòng ý tế rồi còn về lớp nữa. " Đứa bạn đỡ bên cách tay trái nổi khùng lên mắng Ninh Phong.

" A ha ha ha. Xin lỗi tụi bây." Hai thằng bạn của Ninh Phong đưa cậu ta xuống phòng y tế nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, Vũ Thiên đã đứng trước cửa lớp của mình. Cô vẫn nhẹ nhàng chỉ nhìn mà không nói gì. Giống như cuộc sông hiện đại này không hợp với cô vậy. Vũ Thiên năm lấy tay cầm của cửa và mở nhẹ nhàng nó ra. Đột nhiên một thanh kiếm không biết từ đầu tiến lại gần Vũ Thiên chỉ trong chớp. Nó như tia sáng xé toạc không gian đó. Đôi mắt Vũ Thiên bỗng chóc được một luồng sinh khí màu vàng bào quanh. Rồi rất nhanh cách tay nhẹ nhàng của Vũ Thiên động đậy. Chỉ trong chóc lát, thanh kiếm đang bay về phía cô đã biến mất giữa không trung. Nhưng thật ra nó không biến mất mà Vũ Thiên đã cầm nó trên tay mình. Hào quang màu vàng trên mắt cô dần đần biến mất. Cô nhìn xung quanh thì thấy như vừa có một trận ẩu đã xong. Lớp học lộn xộn, một đám người đang đánh nhau nhưng đã dừng khi thấy cô bước vào. Một con gái nhìn thì trong rất thục nữ nhưng khi nhìn thấy Vũ Thiên bước vào thì sắt mặt liền thay đổi. Có chút gì đó không vui. Chỉ có một cô gái chắc cũng cùng lớp với cô. Cô ta nhìn qua Vũ Thiên rồi cười nhẹ. Mái tóc buông xỏa màu vàng ống. Ánh nắng của mặt trời chiếu vào làm nổi bật nó lên. Không những thế đôi mắt anh kim vô cùng tuyệt đẹp. Nó giống như ánh sáng sưởi ấm con tim vậy. Nhưng Vũ Thiên cũng chỉ nhìn rồi quay mặt đi, đôi với cô mà nói ai ra sao cô không quan tâm.

Một cậu thanh niên đi tới. Mái tóc đỏ rực của lửa đang bùng cháy, đôi mắt cũng không khác gì đang tiến lại gần Vũ Thiên và hơi nhau mày nhìn cô mà nói.

" Đưa thanh kiếm đây. "

Vũ Thiên nhìn vào thanh kiếm trên tay và nhìn lên cậu thanh niên tóc đỏ đó. Rồi cô đôi thanh kiếm về phía cậu ta mà không nói một lời nào. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta mà bước đi. Sau cậu ta là một thanh niên tóc màu đen nhìn trong hơn lưu manh một chút, trên tay cầm trường thương sắc nhọn đang nhìn chằm chằm Vũ Thiên.

Vũ Thiên cũng chẳng bén màng gì tới mà chỉ bước thẳng về cuối góc nơi cái bàn gần cửa sổ. Vũ Thiên đôi cặp lên trên bàn và ngồi xuống. Cô nghiêng người nhìn bầu trời trong xanh đang ở ngoài kia cánh cửa sổ.

Lớp học bắt đầu trở lại lộn xộn như trước. Những tiếng cười ríu rít của đám học sinh trong lớp về vụ lộn xộn mà cậu thanh niên tóc đỏ và tóc đen đó đang đánh nhau với vài lí do rất dở hơi.

Nhưng điểm đặc biệt mà từ lúc bước vào lớp Vũ Thiên luôn để ý đó là cậu bạn ngồi bên cạnh.

Mái tóc lam dài không được buộc lên nên che luôn cả mắt nhìn bí ẩn vô cùng. Hơn thế xung quanh cậu ta lại tỏa ra một mùi hương mà khiến Vũ Thiên cảm thấy quen thuộc. Cô cứ thắc mắc không biết mùi hương này là gì.

Reng reng. Tiếng chuông nhập học đã reo nhưng lớp học của cô ấy lại không trở về vị trí của mình mà còn phá nát thêm vài thứ nữa. Cánh cửa lớp mở ra một lần nữa, Người bức vào là một người phụ nữ, nhìn qua có vẻ đã hơn năm mươi tuổi. Khuôn mặt có nhiều nết nhăn nhưng lúc mới bước vào đã khiến cho người khác cảm thấy áp lực nặng nề.Chỉ vừa vào lớp người phụ nữ đó đã thấy cảnh đánh nhau của hai cậu kia. Khuôn mặt tức giận cực độ. Cô tiến lại gần và đẩy nhẹ 2 người đó nhưng không ngờ cả hai cậu đều văng ra và đập mạnh vào tường.

Đám học sinh im lặng không có một chút tiếng động.Cứ như là đang sắp lên tòa đầu đài vậy.

" Hừm. Hừm. Xin chào cô là giáo viên chủ nhiệm của các em năm này. Cô tên Mãnh Phi Điệp. Mong sẽ hợp tác vui vẻ với các em. " Người phụ nữa khi nãy xưng tên mình ra và giới thiệu mình là giáo viên của lớp.

" Thưa cô. Hai bạn đó tính sao vậy cô." Một bạn học sinh nữ đeo kính, thân hình hơi nhỏ con đứng dậy hỏi.

" Hai người này à! Cứ để vậy đi em. Bây giờ chúng ta giới thiệu từng người nhé." Giáo sư Điệp cầm quyển sổ trên tay và nhìn đám học sinh cười.

" Vâng." Mọi người trong lớp rầm rộ nói chỉ riêng Vũ Thiên và người tóc lam đang nằm trên bàn và ngồi bên cạnh không nói gì.