Chương 380: Để Ta Đánh Một Quyền

Dương Gian Phán Quan

Chương 380: Để Ta Đánh Một Quyền

Công khai giết người giữa đường giữa chợ, đương nhiên sẽ không tránh khỏi rắc rối. Có điều phiền toái lẽo đẽo theo về tận nhà, cái này khiến Cao Cường thấy hơi bị khó chịu.

Phiền toái không phải ai khác, chính là cô nàng tranh chấp vài cọng cỏ với Phạm Thành Văn.

Mà với cái kiểu có lão hộ vệ tu vi Luyện Hư Kỳ đi kèm, theo sau lưng còn có mười tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, có thể khẳng định cô nàng này thân phận chắc chắn không tầm thường.

Thế nhưng vẫn chưa đủ để mà đứng ra hô hào "hành hiệp trượng nghĩa" gì gì đó đâu a.

Vả lại nếu muốn đòi công đạo cho gã chủ sạp kia thì sớm nhảy ra chặn đường đánh giết đi chứ, cứ phải lẽo đẽo theo sau khắp hang cùng ngõ hẻm để làm cái quỷ gì không biết?

Thấy hắn mặt mũi cau có, Phạm Thành Văn vội thấp giọng khẽ hỏi:

"Thiếu gia, bằng không thì để ta đem toàn bộ đánh chết?"

"Mặc kệ đi" – Cao Cường không chút chần chừ liền lắc đầu thở dài:

"Tiểu nha đầu chưa biết mùi đời mà thôi, đừng chấp nhặt làm gì"

Của đáng tội là Cao Cường không muốn tính toán, không đồng nghĩa sẽ được yên thân. Chính xác là hai người vừa bước chân lên thềm cửa, sau lưng liền truyền tới tiếng quát:

"Hai ngươi đứng lại đó cho ta"

Chán không buồn nổi cáu, Cao Cường ngoái đầu lại, lạnh lùng nói:

"Thấy lão tử hiền lành, liền được đà lấn tới? Trong ba hơi thở còn chưa cút thì đi chết hết đi"

"Ách" – Nhận thấy tiểu tử này không giống như đang nói đùa, Lâm Thanh Hà theo bản năng chạy tót tới ẩn nấp tại sau lưng lão hộ vệ, rồi mới nhú đầu ra, vểnh môi lên nói:

"Băng Tuyết Thành cũng có quy củ đàng hoàng đấy nhé, thân là con gái của thành chủ, bản tiểu thư tuyệt đối không để yên cho các ngươi tùy tiện làm bậy như vậy đâu"

Hắc hắc, con gái thành chủ thì quá là sang chảnh rồi.

Cơ mà có đứa con ngáo ngơ thế này chắc là gã thành chủ sống khổ sở lắm nhỉ?

Nhìn tình huống là muốn trưng biển hù dọa bản quan đây mà. Chỉ có điều ngay cả đích thân thành chủ mò mặt đến cũng vô dụng, huống chi nàng chỉ là con gái thành chủ.

Ngán ngẩm thở dài một hơi, Cao Cường đưa tay vê cằm, tò mò hỏi:

"Không để yên thì ngươi làm được cái gì? Đuổi chúng ta ra khỏi Băng Tuyết Thành ư?"

Lâm Thanh Hà liền hít sâu một hơi lấy can đảm, rồi nghiêm mặt nói:

"Ta biết hộ vệ của ngươi thực lực cường đại, chắc chắn hộ vệ của ta không phải là đối thủ. Đã như vậy hai chúng ta công bằng so đấu, nếu ngươi thua phải rời khỏi Băng Tuyết Thành. Hoặc muốn ở lại thì phải tuyên thệ từ nay sẽ không làm điều xằng bậy nữa. Ý ngươi thế nào?"

Những lời ngớ ngẩn này lọt vào tai, Cao Cường nhịn không nổi liền bật cười.

Chẳng hiểu Hóa Thần Kỳ so đấu với Nguyên Anh Kỳ thì công bằng ở chỗ quái quỷ nào đây?

Thừa hiểu hắn đang nghĩ gì, Lâm Thanh Hà mặt đỏ bừng, rụt rè nói:

"Ngươi yên tâm, ta không phóng xuất chân nguyên, chỉ dùng quyền cước là được rồi chứ gì?"

"Đúng là vụng chèo khéo chống" – Cao Cường chép miệng thở dài nói:

"Sẵn sàng dùng đến thủ đoạn đê hèn để vùi dập một đứa trẻ chỉ mới chỉ chín tuổi như ta. Nhìn ngươi trông sáng sủa vậy mà không ngờ lại là kẻ bản chất đầy nham hiểm"

Hắn vừa dứt lời, lão hộ vệ của Lâm Thanh Hà liền nhỏ giọng khẽ nói:

"Tiểu thư, ta dò xét thấy tiểu tử này khí tức sinh mệnh đúng thật chỉ ở tầm chín tới mười tuổi gì đó thôi. Động thủ bắt nạt một đứa nhóc, thiết nghĩ không được hay cho lắm"

"Gàn dở vừa thôi" – Lâm Thanh Hà trên trán nổi đầy gân, tức giận nói:

"Trên đời này làm gì có đứa bé nào mới chín tuổi đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ chứ hả? Bản tiểu thư dám khẳng định ẩn sau cái khuôn mặt non nớt kia là linh hồn lão quái vật. Rất có khả năng hắn là một lão già ác độc bẩn bựa nào đó cạn kiệt thọ nguyên đoạt xá thai nhi trùng tu"

Ác độc bẩn bựa?

Cao Cường đứng nghe mà trên trán nổi đầy gân xanh.

Có xúc động đè sấp nàng ta xuống, hung hăng đánh cho sưng cái mông mới thôi.

"THANHHHHHHH.. HÀÀÀÀÀÀÀÀÀ.."

Đúng vào lúc này từ đằng xa vọng tới tiếng gọi ồm ồm nghe hệt như tiếng bò rống.

Chẳng mấy chốc Cao Cường liền thấy có gã thanh niên dáng dấp cao lớn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, sau lưng còn dẫn theo mười mấy người chạy hùng hục đến nơi này.

Gã thẳng một mạch chạy tới trước mặt Lâm Thanh Hà, oang oang nói:

"Thanh Hà, vừa nghe tin có kẻ dám không nể mặt muội là ta chạy ngay tới đây. Giờ muội đứng một bên nhìn xem đi, ta hứa sẽ cẩn thận giáo huấn kẻ hỗn láo này một chầu"

"Ta nhờ ngươi à?" – Lâm Thanh Hà có chút tức giận, trợn mắt lên nói:

"Kiều Vĩnh Hưng, việc của bản tiểu thư cấm ngươi được xía vào. Tốt hơn hết là đang nghịch ngợm ở đâu thì mau cút về đấy đi, đừng có ở đây chọc cho bản tiểu thư điên lên"

Kiều Vĩnh Hưng mặt không khỏi nhăn như khỉ ăn ớt, buồn bực thở dài:

"Thanh Hà, ta muốn giúp muội giải quyết phiền toái thôi mà, đâu cần phải tỏ ra chán ghét như vậy?"

"Bớt sàm ngôn" – Lâm Thanh Hà nghe mà tức lộn ruột, lớn tiếng quát:

"Bản tiểu thư có tay có chân, cần ngươi phải giúp đỡ sao? Ngươi coi bản tiểu thư là phế vật đấy à?"

"È hèm..." – Cao Cường nhịn không nổi, liền hắng giọng, phất tay nói:

"Đừng đứng ở trước cửa nhà ta làm loạn thêm nữa, muốn ồn ào thì đi chỗ khác, vậy nhé không tiễn"

Hắn vừa nói dứt lời, Kiều Vĩnh Hưng quay ngoắt sang, lạnh giọng hỏi:

"Tiểu tử ngươi chính là kẻ ăn nói hỗn láo với Thanh Hà?"

"Hắc Hắc" – Cao Cường cười nhạt một tiếng, gật đầu thẳng thừng nói:

"Không sai, chính là lão tử, ngươi muốn cắn thì cắn đi a"

Thánh họ nhà nó, vậy mà dẫn trước buông lời thách thức? Tiểu tử hỗn láo đáng chết, đợi bản thiếu gia hung hăng đe dọa xong rồi hãy phản kháng lại thì có thiệt gì đâu này?

Trong bụng điên cuồng chửi rủa, ngoài mặt Kiều Vĩnh Hưng cố giữ vẻ lạnh nhạt nói:

"Có lẽ hộ vệ của ngươi thực lực không tệ, nhưng nên nhớ núi cao còn có núi cao hơn. Bản thiếu gia khuyên ngươi hãy cúi đầu tạ lỗi, kẻo đến lúc hối hận thì đã muộn rồi"

"Ngươi thật biết cách làm người khác mất hứng" – Cao Cường buồn bực tặc lưỡi nói:

"Lão tử bận bịu trăm công nghìn việc, không rảnh đứng đây lãng phí thời gian. Nếu không dám động thủ thì cút về nhà rủ rê ông nội ngươi ngồi văn vẻ vớ vẩn với nhau đi nhé"

Hiển nhiên những lời này đã khiến Kiều Vĩnh Hưng giận sôi.

Gã ngay lập tức chỉ tay vào mặt hắn, gằn giọng quát:

"Tiểu tử hỗn láo, có dám cùng bản thiếu gia lên võ đài so đấu?"

Có điều nói xong mới chợt nhớ hắn tỏa ra khí tức tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, Kiều Vĩnh Hưng mặt mũi không khỏi đỏ bừng bừng, vội vàng bổ sung thêm:

"Tiểu tử ngươi yên tâm, để công bằng, bản thiếu gia tuyệt đối không dùng tới chân nguyên"

Lại thêm mặt hàng lắm nhọt, nãy hùng hổ khiếp người, giờ lại đòi đi đấu võ đài là thế nào? Nguồn nước ở đây có vấn đề hay sao mà toàn kẻ đầu óc ngớ ngẩn vậy?

Cao Cường một tay xoa huyệt thái dương, một tay vẫy gọi:

"Muốn đánh thì tới luôn đi, hơn nữa không cần nhường, cứ việc tùy tiện dùng chân nguyên"

"Không" – Kiều Vĩnh Hưng lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói:

"Giao chiến ở đây sẽ liên lụy người vô tội, chúng ta đi tới đấu trường thuê võ đài thì tốt hơn"

Nhận thấy mình bị cho ra rìa, Lâm Thanh Hà liền gắt gỏng:

"Hai người các ngươi coi ta là không khí đấy à? Kiều Vĩnh Hưng, ngươi cút xéo ngay cho ta"

"Câm mồm" – Cao Cường hết kiên nhẫn, trợn mắt lên quát:

"Đàn ông đang nói chuyện, ngươi nữ nhân can dự vào làm cái gì? Không ngoan ngoãn đứng gọn sang một bên chơi đùa thì đừng có trách lão tử bụng dạ hung ác"

Từ nhỏ tới lớn đã bao giờ bị nạt nộ thế này đâu, Lâm Thanh Hà đương nhiên muốn lớn tiếng đáp trả.

Chỉ có điều ánh mắt của hắn sao mà quá lạnh lẽo, khiến nàng trong vô thức liên tục rùng mình.

Kinh khủng ở chỗ nàng thấy cực kỳ sợ hãi, hơn nữa không sao xua tan được cảm giác này.

Đứng nhìn Lâm Thanh Hà bị quát có một câu liền răm rắp nghe theo, Kiều Vĩnh Hưng choáng váng đến độ hai mắt tròn xoe, miệng há rộng nhét muốn lọt quả cam.

Không ngờ Lâm tiểu thư ương bướng ngang ngạnh cũng có thời điểm lộ ra bộ mặt ngoan hiền nết na.

Kiều Vĩnh Hưng bỗng cảm thấy hơi hơi nể phục tiểu tử hỗn láo này rồi đây.

Nhưng nể là chuyện của nể, đây là cơ hội hiếm có để lấy lòng Lâm Thanh Hà, phải tranh thủ nắm lấy. Nghĩ được tới đây, Kiều Vĩnh Hưng híp mắt, gằn giọng nói:

"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có dám thượng đài đấu với bản thiếu gia hay không?"

"Aizz..." – Khẽ thở dài một hơi, Cao Cường chép miệng nói:

"Như vậy quá tốn thời gian, thôi để ta đánh một quyền, nếu tránh được thì ngươi thắng. Lấy mười vạn linh thạch hạ phẩm làm tiền cá cược, dám nhận kèo không?"

Kèo thơm vậy? Có lẽ nào tiểu tử này giăng bẫy lừa gạt kiếm một khoản?

Trong lòng hết sức hoài nghi, có điều mười vạn linh thạch hạ phẩm không tính là thứ gì. Trải qua giây lát suy nghĩ ngắn ngủi, Kiều Vĩnh Hưng gật đầu, cười gằn nói:

"Hắc hắc, tiểu tử ngươi đã muốn biếu tặng linh thạch, bản thiếu gia không ngại nhận lấy"

Cao Cường dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, lạnh nhạt nói:

"Mau chuẩn bị tư thế phòng thủ. Lão tử sắp sửa đấm một quyền vào mặt ngươi đây này"

Tiểu tử nham hiểm, vậy mà dùng tới chiêu khích tướng hòng chọc giận bản thiếu gia. Kiều Vĩnh Hưng sắc mặt ngưng trọng, cảnh giác liền được nâng lên cao độ.

Ở chiều hướng ngược lại, Cao Cường đương nhiên không biết gã đang nghĩ gì, đơn giản là nhận thấy đối phương khí tức đã đẩy lên đỉnh điểm, hắn liền xuất thủ.

"Xoẹt.."

Cao Cường với Đạp Thiên Bộ, chỉ trong nháy mắt đã hiện thân trước mặt Kiều Vĩnh Hưng, bàn tay phải nắm thành quyền, nhắm vào mặt của gã chậm rãi đánh tới.

Một quyền vô cùng hời hợt, dù là con nít cũng thừa sức tránh thoát.

Thế nhưng Kiều Vĩnh Hưng lại không thể làm được cái việc tưởng chừng cực kỳ đơn giản đó.

Ngay cả Lâm Thanh Hà cùng với những người xung quanh cũng rơi vào tình cảnh tương tự như gã.

Trong mắt bọn họ lúc này thế gian vạn vật đều biến mất, chỉ còn duy nhất một quyền của hắn. Một quyền to lớn như bầu trời, hàm chứa sức mạnh chôn vùi hết thảy.

Bầu trời sập xuống, e là Thần Tiên cũng thoát không nổi, nói chi chỉ là tu sĩ phàm trần.

Kiều Vĩnh Hưng nhắm mắt buông xuôi, Lâm Thanh Hà cùng những người xung quanh cũng vậy.

"Phanh.."

Rốt cuộc một quyền nện thẳng vào giữa mặt Kiều Vĩnh Hưng, đánh cho gã văng xa hơn chục mét.

"Phốc.. Phốc.. Phốc.."

Hàng loạt âm thanh thổ huyết vang lên, nhưng đối tượng là những hộ vệ Nguyên Anh Kỳ, cái này là vì tinh thần lực quá yếu, không chịu nổi ý cảnh một quyền kia.

Có điều hiện giờ không ai còn tâm tư để mà chê cười bọn họ.

Bởi vì Lâm Thanh Hà với hai lão hộ vệ Luyện Hư Kỳ đang chẳng lấy gì làm dễ chịu, mặt mũi ai nấy cũng đều tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, sau lưng áo ướt sũng. Chẳng qua là gắng gượng kiềm chế, bằng không thì cũng đã thi nhau phun máu phè phè luôn rồi.

Không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt sợ hãi đang nhìn mình chằm chằm, Cao Cường chắp hai tay sau lưng đi tới gần Kiều Vĩnh Hưng, đá nhẹ chân gã rồi nói:

"Ngu ngốc nhà ngươi tính nằm đó ăn vạ đấy à? Không muốn ăn đòn nhừ tử thì mau chung độ đi"

Kết quả có thể nghĩ ngay được, Kiều Vĩnh Hưng không quản trên mặt còn đau rát, bật phắt đứng dậy nhanh như ăn cắp, sau đó hai tay giao nộp ra túi linh thạch.

Cao Cường hài lòng thu cất túi linh thạch, vươn tay vỗ vai gã, cười nói:

"Trở về tu luyện cho tốt, khi nào cảm thấy tự tin thì cứ tới đây, ta sẵn sàng cùng ngươi cá cược"