Chương 382: Tiến Vào Cấm Địa
Bởi vì nàng là con gái rượu của thành chủ, tại Băng Tuyết Thành này nàng tựa như công chúa.
Vả lại tứ đại gia tộc kia đều rất muốn kết thông gia với Lâm Gia, đừng nói là ngăn cấm nàng, người ta cầu Lâm Thanh Hà đến nhà chơi còn chẳng được ý chứ.
Vậy mà lúc này đây đứng đối diện với căn tiểu viện trông mười phần đơn sơ giản dị, Lâm Thanh Hà đã chôn chân suốt một giờ nhưng vẫn chưa dám bước vào.
Bởi hôm nọ sau khi rong chơi trở về, phụ thân liền kéo nàng ra một góc rồi nói nhỏ cho mà biết lão đầu tranh mua cỏ kia có thực lực khủng bố khiếp người luôn.
Hơn nữa sợ nàng không hiểu chuyện chẳng may đắc tội người ta, phụ thân cái gì cũng nói ra hết.
Bao gồm cả việc lão đầu kia nghênh ngang tiến vào thăm quan phủ thành chủ, lão tổ Lâm Gia tức giận chạy ra ngăn cản liền ăn một cái bạt tai nằm thẳng cẳng.
Nói chung nếu đối phương có ác ý thì Lâm Gia đã xong đời rồi, hiển nhiên nhóm người này mục tiêu là cấm địa, ghé vào Băng Tuyết Thành để tạm trú mà thôi.
Bởi vậy Lâm Gia với tứ đại gia tộc sau khi tổ chức họp bàn phân tích, liền quyết định không đem chuyện này báo cáo với luyện đan sư hiệp hội.
Suy cho cùng thì ngũ đại gia tộc Băng Tuyết Thành chỉ là công cụ trong mắt luyện đan sư hiệp hội, có thể bỏ mặc và thay thế vào bất cứ lúc nào.
Cho nên.. cầu người không bằng tự cầu chính mình.
Thay vì dựa hơi luyện đan sư hiệp hội làm xằng làm bậy, thà sống dĩ hòa vi quý thì tốt hơn.
Có thể nói đối với Lâm Thanh Hà hiện tại, căn tiểu viện đơn sơ trước mắt tựa như đầm rồng hang hổ, không phải nơi nàng muốn là có thể tùy tiện bước vào.
Cơ mà có kẻ còn đang xoắn quẩy hơn nàng gấp nhiều lần đây.
Không ai khác, chính là kẻ bị Cao Cường đấm cho tím mắt, Kiều đại thiếu gia Kiều Vĩnh Hưng.
Thân là thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc, đương nhiên Kiều Vĩnh Hưng nhận được lệnh nghiêm cấm bén mảng lại gần căn tiểu viện đầy rẫy hung hiểm này.
Hắn cũng không có ngốc, liền đã dặn lòng phải tránh thật xa con đường này rồi đấy.
Thế nhưng Lâm Thanh Hà tìm đến nhà mời gọi dạo phố, hiếm lắm mới có cơ hội cùng nàng thân cận, không thể bỏ lỡ được đâu, hắn đành liều mình đi theo.
Thấy nàng trên mặt hiện rõ vẻ chần chừ, Kiều Vĩnh Hưng dứt khoát quay sang nhẹ nhàng nói:
"Thanh Hà, tầng thứ tu vi chênh lệnh quá lớn, thiết nghĩ chúng ta nên trở về thì tốt hơn"
Nhìn chung tại tu hành giới thì tu vi chính là thước đo đánh giá thân phận địa vị của mỗi người.
Có xuất phát điểm là tán tu đầu đường xó chợ, hay là đệ tử của danh môn đại phái cũng đều như nhau, chỉ cần tu vi cường đại là ngươi sẽ cao quý hơn người.
Lâm Thanh Hà thừa hiểu hai bên địa vị chênh lệch quá mức to lớn, cũng biết rằng không nên chạy tới đây quấy quả, ngặt một nỗi nàng không nhịn được nữa rồi.
Một phần bởi vì hôm nọ lão đầu kia nói hắn không phải là kẻ đoạt xá trùng tu.
Một phần lại là vì nàng cảm thấy tôn nghiêm bị hung hăng chà đạp.
Nên biết rằng dù có là đám thanh niên tài tuấn xuất thân từ những thế lực cường đại nhất Hải Vực cũng biến thành khờ khạo trước dung nhan của bản tiểu thư.
Vậy mà hắn không những chẳng thèm ngó ngàng, lại còn thản nhiên buông lời dọa giết?
Lâm Thanh Hà nuốt không trôi cơn tức này, nàng muốn hung hăng trả đũa.
"Ồ, các ngươi tới làm gì đây?"
Đúng lúc này đằng sau lưng truyền tới giọng nói già nua, dọa cho Lâm Thanh Hà với Kiều Vĩnh Hưng cùng hơn hai mươi người hộ vệ kinh hãi giật nảy mình.
Cả đám quay đầu nhìn lại, liền thấy Phạm Thành Văn đang lững thững đi tới.
Không ai bảo ai, tất cả đồng loạt chắp tay trước ngực, kính cẩn cúi đầu hô vang:
"Tiền bối, ngài khỏe"
"Không cần câu nệ như thế" – Phạm Thành Văn mỉm cười đáp lại, rồi phất tay nói:
"Nếu là đến chơi thì theo lão phu vào trong đi thôi, cứ đứng ngoài đường còn ra thể thống gì nữa"
Dứt lời Phạm Thành Văn liền dẫn trước tiến vào tiểu viện, Lâm Thanh Hà thấy thế vội vàng đuổi theo.
Kiều Vĩnh Hưng cùng đám hộ vệ vạn phần không muốn gom góp náo nhiệt, nhưng thực sự hết cách rồi, đành phải ngậm ngùi lẽo đẽo theo sau hai người bọn họ.
Vào tới sân không cảm nhận thấy khí tức "kẻ thù", Lâm Thanh Hà nhíu mày dò hỏi:
"Tiền bối, tiểu.. thiếu gia gì đó nhà ngài chạy đâu mất rồi?"
Chuyện này không cần thiết phải che giấu, Phạm Thành Văn liền mỉm cười trả lời:
"Thiếu gia tiến vào cấm địa lịch lãm rồi, lão phu vừa đi đưa tiễn trở về đây"
Nghe xong những lời này, Lâm Thanh Hà với Kiều Vĩnh Hưng đồng loạt giật mình.
Không ngờ tiểu tử kia chưa gì đã xâm nhập cấm địa, hơn nữa còn là một mình xông pha?
Nói chung bản lĩnh lớn như vậy mà chiến lực không cường đại hơn người thì mới là chuyện lạ.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hà với Kiều Vĩnh Hưng không khỏi quay sang nhìn nhau, qua đó liền dễ dàng thấy được trong mắt đối phương tràn ngập vẻ quyết tâm.
---
Trong khi đó tại cấm địa tuyết rơi trắng xóa.
Bởi vì không có hướng đi cụ thể, Cao Cường đành phải xông bừa.
Trải qua nửa giờ vừa đi vừa để tâm cảm nhận, có thể thấy trong này pháp tắc thiên địa càng thêm phần hỗn loạn, chuyên tu hàn băng may ra mới tu hành được.
Chứ chuyên tu các hệ khác mà gắng gượng tu luyện, khẳng định kinh mạch cùng với đan điền liền sẽ bị hàn khí phá hư, tất nhiên kết cục chỉ có con đường chết.
Có điều hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây còn chưa đủ tuổi gây khó dễ Cao Cường.
Thứ nhất Vô Thượng Lôi Kinh bá đạo hết nấc, cho dù bị nhốt trong cấm chế vẫn dễ dàng hội tụ linh khí, nói chung phắp tắc thiên địa hỗn loạn không phải vấn đề.
Thứ hai là đừng có quên Cao Cường sở hữu tiên căn Ám Lôi.
Với ám hệ, hàn khí không những chẳng thế gây nguy hại, thậm chí còn là món ăn bổ dưỡng.
Nhất là sau khi Nguyên Anh nổ tung, tiên căn giờ đây đã hòa làm một thể với nhục thân, hàn khí liền là một trong những thứ bổ dưỡng để hắn hấp thu luyện thể.
Vả lại hấp thu đại lượng hàn khí, nếu may mắn ngưng tụ được băng sát, vậy thì Cao Cường nghiễm nhiên sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của hết thảy địch nhân.
Có điều cái này mang tính chất may rủi hên xui, không nên tốn tâm tư truy cầu mà làm gì.
Tình hình là cứ lóc cóc đi bộ cũng không ổn cho lắm, mà ngự kiếm phi hành thì có hơi mạo hiểm.
Nhận thấy tuyết dưới chân tuy dày nhưng cũng khá mịn, không sai biệt với nước biển là bao, khỏi cần nghĩ nhiều, Cao Cường từ trữ vật giới lấy ra chiếc ca nô.
"Oành.."
Sau một tiếng nổ vang dội, chiếc ca nô liền rẽ tuyết lao vút đi như tên bắn.
---
Tương tự như sa mạc hoang vu, Cao Cường lái ca nô hai giờ đồng hồ vẫn chưa gặp được thứ gì.
Căn bản càng vào sâu tuyết rơi càng dày, tầm nhìn hạn hẹp khiến hắn đành giảm tốc độ. Tính ra cho đến hiện giờ mới vượt qua quãng đường chưa đầy trăm dặm.
Phải chạy tiếp hơn hai mươi dặm, hắn mới lần đầu tiên bắt gặp bóng dáng sinh vật.
Là một con Tuần Lộc có bộ lông trắng như tuyết, nếu không bởi cặp sừng có màu hoàng kim lấp lánh, khéo có khi Cao Cường đã chẳng phát hiện được gì đâu.
Thôi thì nể mặt ông già Noel, liền buông tha cho chú Tuần Lộc đáng yêu này đi vậy.
Dọc theo hành trình sau đó, Cao Cường thêm nhiều lần phát hiện yêu thú.
Từ những cặp mắt đen lay láy, ánh mắt sáng ngời hữu thần, có thể thấy nơi đây tồn tại quần thể yêu tu. Bất quá hiện tại mới chỉ bắt gặp những đầu tu vi nhỏ yếu.
Mà không rõ bên trong tình huống thế nào, Cao Cường liền tranh thủ tích trữ thêm lương thực.
Chẳng mấy chốc đã săn được hơn trăm con thỏ, gần trăm con gà, kèm với mấy chục tấn thịt khô trong trữ vật giới, đủ để hắn ăn dần trong hai ba năm gì đó rồi.
Có điều nửa giờ sau Cao Cường đau đớn nhận ra mình đã lo lắng dư thừa.
Bởi vì tại nơi lạnh giá này vậy mà tồn tại khu rừng rộng lớn kinh khủng.
Mà đã có rừng thì không bao giờ phải lo chuyện thiếu đồ ăn.
Đứng từ bên ngoài quan sát thấy toàn là những cây cổ thụ cao chọc trời. Hơn nữa không quản mặt đất phủ đầy tuyết trắng, hoa cỏ vẫn cứ mọc um tùm rậm rạp.
Nhìn chung thảm thực vật nơi đây có sức sống cứ phải gọi là phi thường mãnh liệt.
Sau một hồi tấm tắc, Cao Cường thu cất ca nô, rồi chậm rãi từng bước xâm nhập khu rừng.
Của đáng tội là đi chưa được hai dặm, hắn liền rơi vào cảnh bị người ta chặn đường cướp của.
Toán cướp gồm bốn nam và một nữ, dáng dấp diện mạo đều ở độ tuổi trung niên.
Dẫn đầu là gã cao lớn tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, bốn kẻ còn lại chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Đúng là thổ phỉ có khác, kẻ nào trên thân cũng quấn đầy oán nghiệt luôn.
Đáng nói là với tu vi Nguyên Anh vẫn có thể ở đây hoành hành ngang ngược, chứng tỏ không thiếu tu sĩ tầng thấp liều mạng xâm nhập cấm địa kiếm chút rau dưa.
Cao Cường lặng im đứng đó phân tích tình hình, thái độ quá mức dửng dưng, khiến cho đám thổ phỉ ở phía đối diện sắc mặt thoáng chốc liền cực kỳ căng thẳng.
Nói chung cấm địa không bao giờ thiếu con ông cháu cha xông vào nghịch ngợm.
Chẳng may chặn cướp phải cái hạng ăn no rửng mỡ đó, vậy kết cục chỉ có con đường chết mà thôi.
Phát giác đám hung thần ác sát này có dấu hiệu muốn rút lui, Cao Cường cười nhạt nói:
"Thề có trời cao chứng giám, ta không phải xuất thân hào môn thế gia gì đó đâu, thực tế chỉ là một tán tu vất vưởng đầu đường xó chợ. Vả lại ta tuyệt đối không buông tha các ngươi, cho nên đừng có nghĩ ngợi gì nữa, hãy mau xông lên đánh giết như thường lệ đi thôi"
Hắn cứ im re thì cũng thôi, đằng này mở mồm ăn nói quàng xiên càng khiến đám thổ phỉ xoắn quẩy.
Với trăm năm lăn lộn kiếm cơm tại cấm địa, linh cảm mách bảo cho chúng biết đụng phải thứ dữ rồi. Không cần phải hiệu lệnh, cả đám ăn ý quay đầu bỏ chạy.
Cao Cường còn muốn tra hỏi tình hình bên trong khu rừng, làm sao có thể để cho đám này trốn thoát.
Chỉ trong nháy mắt sau lưng hắn hiển hiện hư ảnh một đầu Hắc Kỳ Lân khổng lồ cực kỳ hung tợn.
Lấy hắn làm trung tâm, khí thế cuồng bạo hung tàn nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Với sắc mặt đã biến đổi cực độ lạnh lùng, Cao Cường gằn giọng lớn tiếng quát:
"Chết"
Âm vực thoát ra khỏi miệng hắn liền hóa thành những mũi tên vô hình vô sắc trùng kích vào thức hải của đám thổ phỉ. Kết quả có thể nghĩ ngay được, cả đám đứng khựng tại chỗ há miệng phun máu phè phè, rồi lần lượt rầm rầm ngã gục xuống nằm im lìm trên tuyết.
Có điều Cao Cường hiện giờ đã khống chế Quỷ Lân Nhiếp Hồn phi thường tinh chuẩn.
Âm vực trùng kích vừa đủ trọng thương thức hải bọn chúng mà thôi, không chết ngay được đâu.
Cơ mà cũng chỉ là sống thêm giây lát, bởi vì Cao Cường đã ngay tức khắc xuất ra tín vật Phán Quan, phút chốc liền giam cầm toàn bộ linh hồn của bọn chúng.