Chương 2: Bước Ngoặc

Đừng Coi Thường Ta!

Chương 2: Bước Ngoặc

Ông ta ngồi trong góc khuất nhìn ra phía cửa. Ánh mắt dán chặt vào cậu nhóc ốm yếu kia.

Ông - Lôi Duẫn Hạo một ông trùm của hắc đạo bang Tam Hoàng trong thế giới ngầm, đứng đầu nhánh Châu Á. Cái tên này ai nghe mà không sợ mất mật. Mặc dù năm nay đã 64 tuổi vì rèn luyện võ thuật từ nhỏ nên cơ thể đến nay vẫn rất cường tráng. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài ông muốn trưng ra cho mọi người thấy, thực chất ông đang mắc bệnh nan y và được chẩn đoán cũng không còn sống được bao lâu nữa. Ông phải giấu điều này, vì hiện nay các phe cánh của hội đang có biến nếu như hay tin này chắc chắn sẽ có cuộc thanh trừng đẫm máu xảy ra. Vì lí do này hiện giờ ông rất cần tìm một đứa trẻ đủ tài đủ sức để đào tạo thay ông điều hành bang hội.

Lôi Duẫn Hạo dùng ánh mắt nhạy bén như loài chim ưng của mình để quan sát cậu nhóc. Ông đang đánh giá phẩm chất tiền đồ của Cao Minh chứ không đánh giá vẻ bề ngoài. Vì vẻ bề ngoài có thể thay đổi được qua thời gian, nhưng còn phẩm chất ẩn sâu bên trong là mãi mãi. Muốn biết tính cách và lối hành xử của một người ra sao thì hãy xem cách họ xử lí vấn đề nan giải như thế nào. Ông quan sát nảy giờ thì thấy cậu nhóc này không tệ chút nào. Rất điềm tỉnh đứng trước những lời dèm pha trêu chọc. Đứa trẻ này mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng phong thái của nó lại mang dáng vẻ của một chàng trai trưởng thành.

Rất nhiều người thắc mắc tại sao ông không cho con cháu nối dõi, không lẽ ông không có lấy một người nối dõi nào?!

Thật ra ông là người rất đa nghi, con cháu dòng tộc của ông cũng chỉ vì gia tài mà tranh chấp chẳng ai thật sự vì gia tộc mà phấn đấu, nghĩ đến đó ông thở dài chán nản hơn. Sau này ông quyết định mở võ quán để đào tạo người tài. Ông giao võ đường lại cho những môn đệ ông tin tưởng, họ sẽ thay ông dạy học cho những đứa trẻ có lòng nhiệt quyết. Nhưng sau bao năm dài đằng đẳng ông vẫn chưa tìm được một người ưng ý.

Trong 8 năm ròng rã, ông tưởng chừng đã hết hi vọng, khi cái chết đang gần kề. Ngày hôm nay bấc giác có một niềm tin nào đó thói thúc ông về lại nơi này. Nơi ông sắp từ bỏ hi vọng. Ông trời đã cho ông gặp được Cao Minh. Đứa bé ấy xuất hiện ngay trước tầm mắt của ông.

Ông vui quá độ bước ra khỏi góc khuất, ông dằn lòng đi ra lại quát lớn với đám nhóc.

- Hồ nháo! Giờ này còn ở đây cười?! Sau không đi luyện tập đi hay bài tập còn quá dễ dàng với các ngươi. Được! hôm nay hít đất 1000 cái cho ta.

Nói xong ông xoay người đi lại gần Cao Minh, để lại đám nhóc mặt mày tái xanh, run cầm cập. Khi cậu nhìn thấy chỉ cười lạnh, nói thầm trong lòng "Vậy mà nói người khác, không tự xem lại bản thân".

Ông bước lại đánh giá cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén ở cái tuổi đã rõ chuyện đời, ông hết mực khen ngợi cậu. "Đúng là khí chất tốt, tuy thể chất có yếu một chút, nhưng qua thời gian rèn luyện sẽ được lên trông thấy đấy. Khuôn mặt khỏi phải nói, tuấn mỹ lãnh đạm không gì bằng. Rất hợp ý ta."

Đang đánh giá ông bỗng bị nghẹn khí và kịch liệt ho bởi suy nghĩ của mình. "Này không phải là ta đang tả mỹ nhân chứ?!". Ông bỗng dở khóc dở cười bởi suy nghĩ đó của chính mình.

Cao Minh cảm nhận có người khác nhìn mình, thấy thế cậu đưa đôi mắt nhìn lại ông.

Lôi Duẫn Hạo thấy đôi mắt không khỏi cảm thán, đôi mắt này đúng là đẹp. Thế nhưng không phải đẹp thuần khiết mà là của sự băng giá, sự tuyệt tình. Ông chưa từng thấy qua bởi một đứa nhỏ ở tuổi này có được ánh mắt ấy. Thấy đứa nhỏ nhìn mình chăm chăm, ông khẽ ngượng ho khan hai tiếng, nói:

- Khụ khụ! Này là cháu đi đăng kí học, cháu tên gì?

Thấy ông chuyển ánh mắt dời khỏi cơ thể mình, cậu khẽ đáp:

- Dạ, Dương Cao Minh, cháu năm nay 10 tuổi.

- Hảo! Để ta dẫn cháu đi tham quan trường lẫn lớp học của mình. Được chứ?! - Ông khẽ nói xong nhìn mỉm cười ôn nhu với cậu, dẫn cậu đi tham quan trường.

Trong lúc tham quan dưới bao ánh mắt tò mò, họ không thể tin một ông trùm khét tiếng lại dẫn một đứa bé đi tham quan. Ông đi đến đâu, bọn họ cúi chào đến đó. Đi đến khu luyện tập cho người nhập môn, xuất hiện một người trung niên ăn mặc lịch sự, lễ phép mạnh dạn thưa với Lôi Duẫn Hạo.

- Thưa ngài Hạo, đứa bé này cứ giao cho chúng tôi dẫn đi tham quan giúp ngài. Ngài không cần phải tốn sức như vậy đâu ạ! Xin ngài nghỉ ngơi cho tốt.

Ông nghe xong tức giận, nói:

- Ý ngươi là ta già cả đi đứng nhiều không nên sao? - Người trung niên nghe vậy cúi người quỳ rập trên sàn run sợ bởi ánh mắt rét lạnh phát ra từ ông.

- Dạ...không phải thưa ngài. Đây là tôi muốn... - Người trung niên chưa nói hết câu, ông chặn lại, quát tháo:

- Cút! Chỗ của ta, ta muốn làm gì thì làm, cần các ngươi quan tâm hay quản ta sao?

Ông để mặc người trung niên kia run lẩy bẩy cuối đầu, dắt tay Cao Minh đi.

Cách đó không xa, đứa bé luôn dõi theo hành động xen lẫn cử chỉ của ông Lôi Duẫn Hạo. Đứa bé ấy không ai khác chính là cháu đích tôn của ông, tên Lôi Vĩ. Lôi Vĩ năm nay lớn hơn Dương Cao Minh 5 tuổi. Nó tức giận nắm tay thành quyền. Thầm tức trong dạ "Thằng đó là ai tại sao ông nội lại quan tâm nó như thế? Trong khi mình lại bị ông thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm. Hừ! Rồi mày sẽ phải trả giá đồ ranh con! Dám tranh giành với tao sao?". Tức giận nó xoay người rời đi, cảnh tượng này khiến nó chướng mắt.

Sau những chuyến tham quan vui vẻ. Ông đưa cho cậu một chìa khóa căn biệt thự, ông biết đứa bé này rất biết điều, tin tưởng ông dặn dò thêm.

- Nếu có gì xảy ra và cần một nơi trú ngụ, cháu có thể đến và cứ xem đây là nhà của mình. Với điều kiện! Cháu phải làm việc hết mình, cháu hiểu chứ?

- Vâng, cháu biết rồi ạ.

Cậu chỉ mỉm cười cho có lệ, cậu biết cái giá phải trả của nó là gì. Người thông minh như cậu, ông nói một cậu đã hiểu rõ mười. Ông khẽ cười hiền hòa gật đầu tỏ ý hài lòng.

.....................

Về đến nhà tâm trạng của cậu cũng được buông lỏng một ít. Tâm trạng thoải mái chưa được bao lâu, bị quản gia gọi lên phòng làm việc của cha mình gấp. Nói đi nói lại cũng là muốn cậu khó sống đây mà. Lạnh nhạt cậu trả lời quản gia một tiếng cho có lệ.

- Tôi biết rồi, ông cứ đi trước. Lát tôi sẽ đến phòng làm việc của cha sau.

- Vâng, tôi đi đây.

Quản gia vừa đặt chân bước ra khỏi phòng, tay không quên cài cửa lại. Lúc này cậu cười lạnh trong lòng, mặt cười nhưng trái tim đau thắt lại, tay siết chặt lòng ngực. Mắt cậu hung trợn rung chuyển qua lại, thở hổn hển do tấc nghẹn khí vì đấu tranh lý trí gắt gao.

- Mày phải mạnh mẽ lên Dương Cao Minh, những gì không đáng thuộc về mày thì mày đừng níu kéo. Họ sớm đã chẳng coi mày là gì rồi. Phải mạnh mẽ sớm hơn, báo thù cho những gì bọn chúng đã gây ra cho mày.

Qua cơn giành co với lý trí mệt lã mồ hôi. Cậu bước vào phòng tắm, tắm nhanh gọn xong. Cậu lựa một bộ đồ thoải mái màu xanh dương đi lên phòng của cha mình. Đứng trước cửa phòng, cậu lấy tay rõ nhẹ cửa hai tiếng "cộc cộc". Tiếng trầm thấp của ông ta vang lên.

- Vào đi.

Đẩy cửa bước vào, cậu đứng im lặng một bên. Đợi cha mình coi xong những tài liệu văn án của công ty. Ông bỗng cất tiếng lên, hỏi:

- Việc cô út là sao? Nói rõ cho ta biết.

Buông những tài liệu xuống đột ngột. Tay chống cằm, ánh mắt rét lạnh mà nhìn đứa con không mấy thiện cảm này.

Cậu từ lâu đã có đáp án cho riêng mình, quả quyết trả lời bằng thái độ thờ ơ.

- Cô út phỉ báng con.

Ông nghe ra lời nói của cậu bằng thái độ đó, tức giận đập mạnh mặt bàn, quát:

- Con ăn nói cho cẩn thận, nhà này không một lần được yên tỉnh. Con phải làm gì mới bị cô ta phỉ báng như vậy.

Hung hăng nghiến răng, nghiến lợi. Ánh mắt của ông không có độ ấm hay thiện cảm mà thương xót cho đứa con mình. Ngược lại dùng thái độ tức giận mà mắng cậu.

Cậu cười khổ cho bản thân ở trong lòng, dù biết đáp án sẽ là thế này. Nhưng cậu vẫn một mực không chấp nhận, vẫn nuôi hi vọng ông sẽ vì mình một lần mà bênh vực cậu như những người cha khác. Nhiêu đó đủ hiểu, cậu cũng chẳng còn gì để nói. Cậu phá lên cười, dùng vẻ mặt ngây thơ, nói:

- Con chỉ nói đùa thôi, cha đừng tưởng thật. Thật ra cô út quan tâm, ân cần dạy bảo con nhiều điều lắm.

Ông chán ghét bởi vẻ mặt đó của cậu, phất tay đuổi thẳng, giả vờ giọng điệu người cha ân cần.

- Ừ, con đi đi. Lần sau không được như vậy nữa.

- Có chuyện này con muốn cha đồng ý cho con ra ở riêng được không?

Cậu muốn rời xa căn nhà thối nát này càng tốt, nhanh miệng cậu nói thẳng ra vấn đề. Câu hỏi đột ngột của cậu làm ông hết sức ngạc nhiên, vô thức ông hỏi cậu lại câu hỏi kia.

- Con vừa nói gì? Ta nghe không rõ.

Cậu chỉ mỉm cười nhẹ, khuôn miệng nhỏ nhắn nhấn mạnh từng chữ từng lời nhẹ nhàng cho ông nghe rõ.

- Con muốn ở riêng được không cha.

Mặt tuy mỉm cười, trong tâm cậu nó lại chết lặng từ lâu. Cậu biết khi cậu nói ra ý định này, người đầu tiên mừng rỡ nhất chính là ông. Kế đó sẽ là đứa em trai, từ từ là những người trong dòng tộc lẫn kẻ hầu, những con đàn bà liêu lỏng đầy ghê tởm kia. Một tiếng cha mẹ nghe rất thiêng liêng, thế nhưng đối với cậu nó rất ghê tởm. Không nằm ngoài dự liệu của cậu, ông phá lên cười vui vẻ, nói:

- Hảo! Con trai ta phải mạnh mẽ như thế chứ. Nếu được ta sẽ cung cấp cho con tiền hằng tháng để con xài.

Cao Minh lập tức từ chối khéo.

- Không cần đâu cha, con sẽ tự sống bằng số tiền tích góp mà cha cho ạ.

Nghe lời nói của cậu, ông ta có chút kinh ngạc. Ngừng một lúc, ông ta đang suy nghĩ. Cuối cùng ông ta cũng mở lời.

- Được, vậy chừng nào con đi.

- Ngay bây giờ ạ, chút nữa sẽ có người đến đón con.

Hôm nay cậu muốn chấm dứt mọi thứ với ngôi nhà này, với những con người bạc bẽo này.

- Ừ, vậy con đi chuẩn bị đi. - Sự ngờ vực hiện lên trong đôi mắt ông ta.

Cúi chào lễ phép, cậu đi ra khỏi phòng, Dương Cao Nghĩa từ lâu đã đứng bên ngoài nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người. Đôi vai bé nhỏ của nó run run, nó vui sướng điên người vì đã loại bỏ được cái gai trong mắt này.

Thu xếp thỏa đáng đã xong, cậu lấy điện thoại gọi cho ông Lôi Duẫn Hạo, báo rằng mình đồng ý đáp ứng yêu cầu đó. Nghe vậy, ông cúp máy, sai người đi đón người lãnh đạo tương lai.

..................

Lôi Vĩ đang tắm trong phòng, tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài phòng. Trong bếp nghe ra được mấy người hầu bàn tán sôi nổi, tức giận hắn mắng họ.

- Làm gì ầm ĩ như thế hả?! Bộ các ngươi không đi làm việc hay sao?!

Nghe vậy, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đi lại, nói nhỏ vào lỗ tai hắn. Kể lại tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm nay. Nghe xong tất cả, ánh mắt hắn đảo qua lại, thể hiện sự không thể chấp nhận, tay nắm chặt thành quyền.

- Thật sự là ý của ông nội ta sao?

Vẻ mặt cau có, bán tín bán nghi vì lời của kẻ gian xảo này. Thấy Lôi Vĩ không tin lời hắn là bao. Liền cúi thấp người suýt xoa lấy lòng.

- Vâng, đúng vậy ạ. Xin ngài cứ cho những người khác tìm thông tin hôm nay. Nếu có nói dối, xin ngài cứ việc cho người giết chết ta.

- Hừ! Ta sẽ cho người khác điều tra, nếu đúng như ngươi nói. Ngươi sẽ có thưởng, ngược lại.... ngươi tự hiểu.

Hắn vừa vui, vừa sợ trong lòng. Vui vì có thưởng, sợ là sẽ bị Lôi Vĩ này sai người đánh chết nếu tin tức kia là giả thì toi mạng, hắn tin tưởng đàn em mình nên cũng làm liều để giàu.

Lôi Vĩ điều tra cặn kẽ thông tin, ông nội hắn thật sự đã đưa cho Dương Cao Minh một biệt thự kia. Hắn còn biết được dụng ý của ông mình là muốn Cao Minh thừa thưởng, hết lòng quan tâm, bồi dưỡng cậu. Ganh ghét nổi lên trong đầu, hắn luôn sai người âm mưu hãm hại cậu. Nhưng mọi việc lại không như hắn mong muốn, đều bị bắt quả tang và nghiêm cấm xử phạt hắn.

Lòng hận thù lẫn ganh tị đã che mờ mắt hắn, hắn âm thầm nuốt cơn hận tận xương tủy. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hắn chỉ lẳng lặng để cậu sống êm ả qua ngày. Đến lúc cần thiết nhất, một tay sẽ lấy mạng cậu nhanh chóng nhất có thể.