Đừng Coi Thường Ta!

Chương 7

'Hiểu lầm' suy nghĩ hai từ này khuôn mặt cậu thoáng cái thả lỏng nhưng vẫn không có vẻ mặt hòa ái, dễ gần như ở nhà mà là khuôn mặt cảnh giác người lạ cùng với sự băng lãnh của cậu tỏa ra bọn nô tì, thái giám đều run sợ và có phần e dè cậu. Bọn họ không nghĩ rằng một thiếu gia mảnh mai khi nằm lại ốm yếu kia có ngờ đâu khi tỉnh dậy là bộ dạng tula nhìn bọn họ đã vậy ánh mắt của y nói lên 'ta và các ngươi không quan hệ' còn tỏa sự sát ý 'cấm lại gần' cho nên bọn họ từ nãy tới giờ chưa đụng qua y để giúp y tắm rửa, ăn cơm mà hoàng thượng phân phó! Nghĩ đến khuôn mặt không giận mà uy cùng với ánh mắt nuốt chuẩn bọn họ. Tự giác bọn họ quỳ xuống khóc và năn nỉ cậu để cho bọn họ giúp cậu tắm rửa và dùng cơm:

- Bẩm thiếu gia! Xin người độ lượng cho bọn ta a~! Bọn ta chỉ có một mạng nhỏ mong ngài đừng làm khó dễ bọn nô tài hức hức nếu không.... nếu không hoàng thượng chém đầu bọn ta không thôi là chu di cửu tộc!

Nói xong bọn họ đồng loạt ánh mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu để mong cậu mềm lòng, nghe đến hai từ 'Hoàng thượng' này cậu nói thầm trong lòng 'A! Cư nhiên là hoàng tộc đã thế còn là hoàng thượng! Tốt lắm này là muốn lấy ta làm trò mua vui sao! Hừ! Đừng có mơ' suy nghĩ cái gì đó xong, cậu kêu bọn nô tài đứng lên và cút hết ra ngoài, bọn họ nài nỉ không thôi cậu tức giận quát:

- Hừ! Các ngươi không ra vậy ta đi ra. A! Còn nữa! con thỏ nhỏ của ta đâu các ngươi có thấy không?

Bọn nô tài nghe đến thỏ thì trên mặt nổi dấu chấm hỏi to trên mặt 'Thỏ là con thỏ nào vậy a~ lúc hoàng thượng về chỉ có đem cậu về còn có thấy ai ngoài cậu ra đâu' nhìn vẻ mặt của bọn họ đều là dấu chấm hỏi cậu nản không muốn nói nữa chuẩn bị bước ra thì nghe thái giám bên ngoài hô lên:

- Hoàng thượng đến! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế

Cậu khẽ ngưng lại cước bộ của mình mặt cậu lúc này băng lãnh không bao giờ có 'A! Đến sớm hơn ta nghĩ', cậu đứng lại thấy một thanh niên cao lớn hơn mình là một cái đầu, cậu chỉ đứng ngang vai hắn thì hết sức buồn bực. Những người khác thấy Hàn Vô Kiệt thì đều quỳ xuống hô:

- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!

Hàn Vô Kiệt thấy y không những sợ hắn mà ngược lại còn không quỳ thỉnh an, còn có ánh mắt kia là sao? Hắn nhớ đâu đắc tội gì y làm gì y nhìn hắn như thù hận không thôi. Khẽ cau mài hắn hỏi y:

- Này là ngươi.. - Hàn Vô Kiệt chưa nói xong, thái giám nhanh mồm miệng quát cậu:

- To gan! Còn không mau bái kiếm hoàng thượng. Bộ ngươi muốn bị chu di cửu tộc sao hả!

Cậu nghe xong hàn ý băng lãnh dâng cao nhưng chỉ trong giây lát và quỳ xuống khuôn mặt cười lạnh cúi xuống quỳ và nói:

- Nguyệt Minh Lam tham kiếm hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!

Hàn Vô Kiệt tức giận thái giám kia không thôi, hắn chưa hỏi y xong cư nhiên cẩu nô tài này dám xen miệng của mình vào lời của hắn, tức giận hắn quát thái giám:

- To gan! Trẫm chưa nói hết câu, cư nhiên ngươi dám mở miệng xen vào lời nói của trẫm! - Mắt hắn trợn tròn hung hăng vì thái giám kia to gan lớn mật kia dám xen ngang lời hắn đang nói, thái giám kia đang quỳ lạy tay liên tục tát miệng mình và dập đầu liên tục đến nổi máu trên trán chảy xuống khuôn mặt lẩm bẩm thưa:

- Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!

- Người đâu đem hắn ra chém đầu cho trẫm!

- Vâng! - những hậu vệ nghe xong lệnh của Hàn Vô Kiệt lôi tên thái giám kia ra chém.

- Hoàng thượng tha mạng! Xin hoàng thượng khai ân!

Hắn liên tục dập đầu mình van xin Hàn Vô Kiệt tha mạng nhưng vô ích! Vì hắn- Hàn Vô Kiệt nổi tiếng là người tuyệt tình, không có gì làm lòng y mềm yếu mà tha cho hắn trừ khi là người y tin tưởng ngoài ra không còn ai! (Tg: Thiệt không đó ta nghi lắm a~ sao không bổ sung thêm người y yêu nữa 😈😈). Trong lúc hắn và thái giám kia tranh cãi xong, cậu nghe xong cũng mệt mỏi hay cho mình, từ nãy đến giờ cậu đang quỳ a~ gần 1 khắc (là 15 phút nha mấy nàng) đó chứ không phải đùa! Xử lí xong tên thái giám kia tâm trạng hắn cũng bớt bực tức, quay qua thấy Nguyệt Minh Lam đang quỳ hắn vội đem người nâng lên nhưng không ngờ phản ứng của cậu làm hắn bất ngờ!. Cậu đang quỳ buồn bực thì bỗng có một bàn tay nâng cậu dậy, bất chợt cậu hất tay hắn ra vẻ mặt chán ghét cùng với sự xấu hổ khi có nam nhân đụng vào cậu. Vì sao a! Rất dễ thôi vì trong lúc cậu bất tỉnh cậu mơ màng, cậu mơ thấy giấc mơ rất lạ. Cậu cùng một nam nhân đang ôm ấp trong vòng tay của hắn, mà lúc mơ cậu không thấy rõ hình hài của hắn chỉ nghe giọng nói hắn gọi người đem ngựa lại, bất giác hắn hôn cậu. Cậu la hét lên trong đó 'Aaaaaa nụ hôn đầu của ta, nụ hôn này ta giành cho vợ ta đó!' Chưa hết bàng hoàng xong cậu còn thấy nam nhân kia còn trộm ăn đậu hủ của cậu ' này... này là sao? Sao hắn lại sờ mó ta! Không.. không thích buông ta ra'.

Nhớ lại giấc mơ đó khuôn mặt cậu khẽ hồng mắt nhìn đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào Hàn Vô Kiệt vì cậu nghĩ thật mất mặt, cư nhiên mơ giấc mơ quái đản đó đã vậy còn là với nam nhân. Nói ra không biết mặt cậu để ở đâu, những hành động đó trái ngược lại với suy nghĩ của cậu. Hành động đó của cậu làm hắn tức giận không thôi! 'Này là y chán ghét hắn, không muốn nhìn mặt hắn và cấm hắn lại gần y, đã vậy mặt y đỏ lên là thể hiện sự tức giận không thèm nhìn mặt hắn sao?' Suy nghĩ tới đó hắn tức giận đánh mất lý trí đuổi hết nô tài đi ra ngoài. Lúc này chỉ còn hắn và y, hắn bước từng bước càng lúc càng lại gần cậu ánh mắt đau lòng cùng với không chấp nhận sự việc tại sao y chán ghét hắn và nói:

- Ngươi là đang chán ghét trẫm!"
Di! Làm gì người này cậu với ánh mắt đó, đâu phải 2 người là người yêu nhau sâu đậm đâu mà hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đau lòng đó. Vừa nói cậu càng lùi về sau tránh cho hắn lại gần cậu để khỏi mất tự nhiên cười gượng nói:

- Haha làm gì có! Hoàng thượng tuấn soái như thế quyền lực như vậy ai dám chán ghét chứ!

- Vậy tại sao ngươi càng nói càng lùi về sau đã vậy vẻ mặt ngươi càng mất tự nhiên cười gượng như thế!

Hắn vừa nói khuôn mặt tuấn mỹ cùng với đôi môi màu đỏ bạc cánh môi hình trái đào khẽ nhếch một nụ cười lên! Hắn đang bức y gần đến bên giường! Nguyệt Minh Lam cậu lo ứng phó với sự di chuyển của Hàn Vô Kiệt mà bất giác không hay mình bị ép đến đường cùng đã vậy còn té lên giường, mông té mạnh xuống giường la lên giọng mê người:

- Ân! Đau quá!

Bất giác cậu ngậm miệng lại lấy tay che lại đỏ mặt không thôi 'Aaaaaaa sao lại thế! giọng nói này khác nào đang câu dẫn hắn chứ! Toi rồi! Toi rồi!A! @@' vừa bối rối suy nghĩ mặt càng đỏ. Hắn nhìn thấy hành động đó cùng với tiếng la lên câu dẫn người hồi nãy của y mà thân hình mình mảy của hắn bất giác nóng lên, khẽ cúi thấp người xuống chống tay trên giường khuôn mặt dán khuôn mặt hai người lại của hắn và y, Hàn Vô Kiệt khẽ nở nụ cười mê người của hắn hỏi y:

- A! Này là ngươi đang câu dẫn trẫm đi!

Cậu giật mình kháng cự! Mở miệng nói:
- Này không phải! Ưm...?

Cậu trợn tròn mắt không thể tin được, cậu mở miệng kháng cự nhưng đâu ngờ mở đôi môi nhỏ của mình kháng nghị hắn lại dễ dàng cho môi hắn xâm nhập vào môi cậu và hôn cậu chứ. Hai người môi kề môi, cậu bất giác mắng hắn trong lòng 'Di! Cái này hắn có cần điêu luyện tài như vậy không chứ'. Nếu cậu mà biết hắn chưa từng hôn qua ai mà điêu luyện bẩm sinh như vậy không biết cậu khóc hét như thế nào?. Tại sao hắn hôn cậu làm đầu óc cậu choáng váng suy nghĩ cũng không được vừa định lùi người né chiếc hôn kia ai ngờ hắn càng hôn bạo hơn và xâm nhập sâu vào trong khoang miệng cậu. Làm những giọt thủy trắng từ hai đôi môi của hai người chảy ra cùng với hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không ngừng vang lên những âm thanh người nghe đỏ mặt:
- Ưm..a... ân.... buông... ưmm...
- Ha....ưm.... khốn.....
Cậu cố gắng mở miệng mắng và kêu hắn ngừng ai biết được hắn quấn lấy sâu vào miệng cậu và không ngừng mút lấy chiếc lưỡi non mềm hồng đỏ của cậu, 'mùi hương trong miệng hắn thật thơm a~' cậu vừa cảm thán vừa ngượng không thôi. Miệng hắn có hương thơm của bạc hà cùng với vị ngọt lạ!, cùng lúc đó hắn- Hàn Vô Kiệt cũng thích thú không thôi 'Vị không tồi a~ đã vậy đôi môi của y và chiếc lưỡi lại mềm mại hơn sự tưởng tượng của hắn còn có hương hoa trà giống mùi tóc và cơ thể y lại ngọt lịm như vậy làm hắn mê muội không thôi'
Mắt thấy cậu sắp tắt thở vì hôn hắn đành buông cậu ra và hắn khẽ cười lớn nói:

- Hahaha trẫm không ngờ cư nhiên ngươi lại không biết khi hôn môi thở bằng mũi!

Hắn vừa nói vừa nắm nhéo nhẹ lấy chiếc mũi nhỏ xinh của cậu thể hiện sự sủng nịnh của hắn dành cho cậu, bất giác cậu đỏ mặt tím tai, thẹn quá hóa giận mà mắng y:
- Ngươi! Ngươi tên hỗn đản này! Ngươi có biết ngươi làm gì không

- Đương nhiên trẫm biết!
Hắn không giận ngược lại còn vui vẻ chọc giận cậu:

- Ngươi! Ngươi có biết ta là nam nhân không là nam nhân đó
Cậu vừa nói vừa tức giận quên lời mình nói, Hàn Vô Kiệt cười gian trá và lên tiếng tỏ vẻ bất ngờ cùng với ngạc nhiên hỏi cậu:

- A! Ngươi là nam nhân!

- Đương đương nhiên! chứ không lẽ ngươi nghĩ ta là nữ nhân! Quá đáng! không tin ngươi có thể xem cơ thể ta?

Chợt miệng nói mà không suy nghĩ cậu khẽ nghĩ 'Thôi xong rồi' thì khẽ quay đầu mắt thấy mặt Hàn Vô Kiệt ánh mắt lóe sáng lên của một chú sói nhìn con nai tơ mình sắp ăn được mà cười gian tà!