Chương 2: One piece!

Du hành qua các vũ trụ

Chương 2: One piece!

Dương Huyền lúc này đã được Huyền Hoàng Hệ Thống truyền tống tới một thế giới khác! Nơi này biển cả rộng mênh mông, lục địa chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Thế nên hàng hải nơi này rất phát triển, đặc biệt là những kẻ ăn cắp, người gọi là Hải Tặc! Ở thế giới này, Hải Tặc được coi là một chức nghiệp nổi tiếng, thậm chí thâm nhập vào đầu óc trẻ con, biến nó thành một giấc mơ vĩ đại.

« Ta muốn thành vua hải tặc! »

Chính xác, đây là thế giới One Piece!

Một thế giới viết nên bằng biển cả và máu tanh, Hải Quân và Hải Tặc - hai thế lực luôn đối nghịch nhau!

- Thật mênh mông!
Hắn đứng trên một ngọn núi cao lớn, nhìn đại dương rộng lớn trước mặt, không khỏi cảm thán một tiếng. Và hắn phát hiện ra rằng, ở trên hòn đảo này ngoài mấy con thú kì dị ra thì chả có một bóng người nào.

Một đảo hoang!

>

Âm thanh như ro – bot của hệ thống đột nhiên vang lên. Nó khác với sự trong trẻo mà lạnh lùng của Linh Linh, giống như những thanh kim loại ma sát vào nhau, rất khó nghe. Hắn nhìn chiếc bảng đang hiện trước mặt mình, nhíu mày. Trước giơ hắn chưa nghe qua cái gì có tên là Chén Nước của Thần Biển, nhưng nhiệm vụ của hệ thống thêm sự trừng phạt thì hắn đành phải chấp nhận.

Nhưng trên hết là, hắn làm sao để thoát ra khỏi cái đảo hoang này đây?

Bỗng nhiên một tiếng thú rống vang lên làm đau cả màng nhỉ Dương Huyền, tóc tai hắn bay về một phía, mùi hôi thối nồng nặc làm hắn muối ói. Lảo đảo lui vài bước, hắn quay người lại, một con mắt to như cái giếng đang chằm chằm nhìn vào mình.

Hắn hết hồn, lại lùi ra sau:
- Cái thứ quái quỷ gì thế này?

Con quái vật đó gầm lên làm chấn động cả khu rừng, chim chóc bay tán loạn. Nó trợn mắt, nhào lên, hàm răng sắc nhọn đó như muốn nuốt trọn Dương Huyền!

Binh!
Bốp!

Hai cú đấp đưa ra, hắn dễ dàng hạ gục được con quái vật này! Cơ thể to lớn như một con trâu già va mạnh vào một thân cây lớn, lá rụng rớt xuống.

Phủi phủi tay, hắn hất cằm về phía con quái vật vô tri:
- Súc sanh! Sau này có tấn công thì cũng phải xem trước đối thủ của mi là ai cái đã.

Sau đó hắn lại hưng phấn nhìn nắm đấm của mình, không ngờ U Ma Tử Huyền Kinh còn chưa tới tầng một mà hắn đã có sức mạnh như siêu nhân rồi. Nhưng nghĩ đến sự thần kì của hệ thống và nội dung của những cuốn truyện kì ảo, hắn lại thấy điều này bình thường.

Lúc này âm thanh của hệ thống vang lên:
- Ngài đánh thắng đối thủ đầu tiên, hệ thống thưởng cho một hộp quà bí ẩn!
Dương Huyền ngạc nhiên, lúc sau thì vui mừng. Hắn vội vàng mở chiếc hộp quà bí ẩn đó ra, lấy được một thanh Katana dài đen tuyền, thân kiếm sáng bóng, rắn chắc! Hắn chém thử, cây đại thụ bị hắn chém một nhát thì liền đứt, thân cây đổ ầm ầm, quả nhiên sắc bén dị thường.

>

Dương Huyền hí hửng, đạp con quái vật ra xa mấy chục mét, sau đó nhào vào rừng kiếm ăn…





Hai tháng sau.

Tại một khoảng đất trống, hơn hai mươi con thú không lồ đang nằm gục, có con đau đớn rên rỉ, có con thì ngất đi. Chàng thanh niên cao lớn ở giữa đám bầy nhầy ấy thật bắt mắt, không ai khác chính là Dương Huyền.

Sau hai tháng rèn luyện với đám quái vật ở đây, trông hắn thật thảm hại, quần áo thì rách rưới tả tơi, râu tóc dài bù xù, nhưng ẩn dưới đám tóc đen kia là một đôi mắt có vẻ bình tĩnh và trí tuệ hơn trước đây nhiều.

Hai tháng không dài không ngắn, đủ để cho hắn đột phá được tầng thứ nhất của U Ma Tử Huyền Kinh! Sức mạnh, thể lực, tâm cảnh đều tăng lên một mảng lớn. Hơn nữa, hắn còn có thể sử dụng được vài ba chiêu thức đơn giản của Thanh Katana đen tuyền sắc bén kia.

Hiện tại, những con thú trong này ai thấy hắn đều run sợ, theo hắn tính toán, nếu như bản thân đi đến một nơi có đầy quái vật thì chỉ trong vòng một giây tất cả chúng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện!

- Cuối cùng cũng đủ một trăm con quái vật!
Dương Huyền cười, lấy phần thưởng từ hệ thống, hắn dùng số điểm đó để mua một cái La Bàn và Bản Đồ Hàng Hải.

Hắn muốn rời khỏi đây!

Nhìn vào bản đồ, chấm đỏ ẩn hiện trên đó nói cho hắn biết rằng hắn đang ở vùng biển Đông. Cũng là vùng biển mà Lufy bắt đầu cuộc hành trình, nghĩ đến nhân vật này, hắn cảm thấy hết sức thú vị nếu như có thể cùng tên đó gặp mặt ngoài đời thực.





Dương Huyền chặt một thân cây cổ thụ gần bãi biển, cầm thanh kiếm Yami mà hắn vừa đặt tên lên… Xoẹt! Ánh sáng lập lóe, những đường kiếm đơn giản và chuẩn sáng liên tục được thi triển, thân cây cổ thụ biến mất chả thấy đâu mà thay vào đó là một chiếc thuyền bé nhỏ. Hắn cũng không quên tạo hai cái chèo mặc dù hắn chả biết chèo là gì.

Hắn đã ra khơi.

Sóng biển dập dờn, con thuyền lắc lư theo điệu nhảy của đại dương. Nhìn lên bầu trời đã sẫm tối kia, vài con hải âu đang lượn lờ, chả biết thứ gì đang đợi Dương Huyền ở phía trước. Nhưng với một tâm lí sẵn sáng và hưng phấn, hắn đang có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện.

Ở trên thuyền, hắn ngồi tu luyện, thi thoảng tìm hiểu dị năng của mình! Cuộc sống trôi qua không tính nhàm chán cũng chả nhiệt huyết là bao.

Bỗng thấy xa xa có một con thuyền, trên có gắn cờ hải tặc đầu lâu với hai thanh kiếm chéo nhau, hắn vẫy tay gọi:

- Này, này!
Gió lúc này rất mạnh, làm con thuyền nhỏ của Dương Huyền lắc lư rất mạnh, lúc bay lên trời lúc hạ xuống thấp. Bầu trời kia tối om, phải chăng là có một cơn bão đang tiến đến!

Sắc mặt của hắn chả tốt lắm, nếu như có bão thì chiếc thuyền này quả thực chả thể nào chống đỡ được. Và kết cục là hắn sẽ phải bơi trên đại dương rộng lớn này… tất nhiên, với thực lực hiện tại thì hắn chả thể nào chết được với lí do cỏn con như vậy, nhưng nếu có loài thủy quái ở dưới đáy biển thì lại là chuyện khác…

- Này, hình như phía bên kia có thuyền nhỏ!
Có hải tặc nghe thấy tiếng gì đó lẩn vào âm thanh của biển cả, nhìn thấy bóng đen phía xa xa, mở miệng nói.

- Nơi này là giữa biển khơi, thủy quái nhiều, làm gì có con thuyền nhỏ nào cơ chứ. Theo ta thấy thì đó chỉ là một khúc cây lớn đang trôi dạt mà thôi!

Một tên hải tặc phản bác, hắn vừa nói ra thì mọi người liền gật đầu đồng ý. Họ là một nhóm hải tặc đã thành danh trên biển, những thứ như Hải quái đối với họ không mấy xa lạ. Chúng là một nhóm quái vật dữ tợn hơn hết thảy các loài động vật dưới đáy biển, rất thích tập kích những con thuyền, nếu không có một cao thủ hay hỏa tiễn mạnh bảo vệ thì đừng hòng sống sót nổi.

Một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa đại dương – đừng có đùa!

Nó còn không đủ để cho một con Hải quái no bụng!

- Nhưng mà nếu đó là chiếc thuyền nhỏ, có người đi chăng nữa thì chúng ta cũng chả thèm quản, ai bảo mình là hải tặc mà không phải là Hải Quân cơ chứ.. ha ha ha!
Nói rồi đám đó cười rộ lên!

- Các ngươi muốn chết à? Không mau làm việc còn ở đó bàn tán, nếu Caron – sama biết được thì toi mạng đấy!

Một giọng nói vang lên, đám người biến sắc, vội vàng vâng dạ rồi đi làm việc.
Dương Huyền thấy chiếc thuyền kia không những không quay lại đây mà tốc độ hình như còn nhanh hơn trước thì cười khổ. Hắn nhảy xuống đại dương, dùng một tốc độ không tưởng để bơi về phía đó. Từ trên cao nhìn xuống, một đường trắng xóa di chuyển, trông giống như một chiếc cano với tốc độ kinh khủng lao nhanh về phía con tàu.

Khoảng vài phút sau, hắn đã đến được gần con thuyền.

Đạp chân lên mặt biển, hắn nhảy lên bong. Một vài hải tặc ở đó đang làm nhiệm vụ canh gác khi thấy hắn đều hoảng hốt, đều rút đao gươm ra:
- Ngươi là ai, dám đột nhập vào thuyền của chúng ta!?

Dương Huuyền sắc mặt bình tĩnh, cười nói:
- Ta chỉ muốn đi nhờ thuyền của các ngươi để tới nơi của Hải Quân một chút thôi… Ấy, đừng nóng, chúng ta có thể thương lượng!

- Ngươi đi báo cho Kaido – sama rằng có Hải Quân tới! Còn chúng ta, giết!
Một người đàn ông cầm đao ra lệnh cho tên thuộc hạ của mình, tên được lệnh dạ một tiếng, chạy nhanh đi về phía khoang thuyền! Còn những người còn lại thì tạo thành trận thế hình chữ U, bao vây Dương Huyền đang đứng sát bên mạn thuyền.

Không để Dương Huyền kịp chuẩn bị, một tên hải tặc lao vào hắn, thanh gươm sáng loáng kia thật chói mắt dưới ánh mặt trời. Dương Huyền dễ dàng né qua được chiêu kiếm đó, nhưng đám hải tặc này đâu phải chuyện đùa, ngay khi tên vừa rồi hụt chiêu, một tên khác cầm cây đinh ba xỉa vào cổ họng hắn.

- Đi chết đi!
Một tên khác rút thanh đao của mình ra, chém ngang hông hắn!

- Còn non lắm!
Hắn cười cười, bàn tay đỡ lấy thanh đao, tung lên cú đá phá thế công của cây đinh ba kia! Tốc độ nhanh vô cùng, người xung quanh thậm chí chả nhìn thấy gì thì hai tên kia đã nằm lăn lộn dưới đất, đau không gượng dậy nổi.

- Giết!
Người đàn ông râu tóc bờm xờm quát lớn, khí thế dâng cao!

- Chưa chịu từ bỏ à?
Dương Huyền vẫn bộ dáng không sợ trời không sợ đất đó, cười hắc hắc, cảm giác có sức mạnh để khuất phục đám ác ôn này quả thực rất là sướng. Hắn xoay mình, sử dụng liên hoàn cước, hạ gục mấy tên còn lại! Chỉ chưa đầy năm giây, tất cả đều gục xuống dưới chân của hắn!

- Thế nào hả mấy chú, cảm giác không tồi chứ? Nói cho mà biết nhá, các ngươi là nhân loại đầu tiên được chính ta đánh đấy, sau này hãy lấy đó mà tự hào nghe chưa. Cái gì, trợn mắt với ta à?...

Bốp!

Bịch!

- Ừ, đúng rồi, ánh mắt như vậy còn được!

- Thật to gan, dám đả thương người của Caron – Sama!
Dương Huyền đang tính đánh người thêm một chút, bỗng cảm nhận thấy có nhiều người đang bước tới.

Hắn dừng tay, mỉm cười chào đón kẻ xuất hiện!