Chương 4: Giết người!

Du hành qua các vũ trụ

Chương 4: Giết người!

Keng!

Keng!

Dương Huyền cùng Ottan đối chiến, đám cắc ké thi thoảng xông vào đều bị bay ra như diều đứt dây, có tên thậm chí còn phá vỡ mấy bức tường gỗ, rớt xuống biển! Thế nên một chuyện kì dị đã xảy ra, bán kính năm mét xung quanh hai người chả có một vật nào. Như một chiến trường mini chỉ dành cho cả hai.

Đám người đứng xung quanh chỉ còn cách tung hô cho Ottan mà thôi!

Ottan thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như suối, không biết vì áp lực hay là bị dáng vẻ thong dong hờ hững, ẩn hiện chút khát máu như dã thú của chàng thanh niên đằng trước chấn nhiếp. Thanh đại đao trên tay kia đã giảm phần nào sức mạnh và tốc độ nhưng không vì thế mà nàng buông bỏ, thậm chí ánh mắt toát lên vẻ kiên quyết, nàng đã thề sống chết với chủ nhân rồi, có thể nào bỏ cuộc ngay lúc này chứ?

Phanh!

Cú đấm của Dương Huyền va chạm mạnh vào bụng của Ottan!

Nàng phun ra một ngúm máu làm ướt áo hắn, từ từ gục người xuống, ánh mắt cũng mờ dần đi.

Toàn trường vốn sôi trào bỗng chốc yên tĩnh. Hình tượng trước giờ của Ottan là một Đại tướng dũng mạnh đầy kiêu hãnh, thanh đại đao kia đã chém giết biết bao nhiêu đối thủ mạnh mẽ, nào ngờ lại bại dưới một thằng nhãi vô danh tiểu tốt, bỗng dưng xuất hiện trên con thuyền này.

- Có thể nào…
Họ trợn trừng mắt, hoảng hốt vô cùng.

Dương Huyền nhìn bàn tay của mình, cảm thấy nơi nào đó không đúng. Nhưng mùi máu tanh cùng gương mặt tinh xảo kia thật khiến hắn đờ đẫn. Không phải đờ đẫn vì nhục dục, sắc dục và là một cảm giác nào đó như… giống như con ma cà rồng đói khát vậy. Ánh mắt lập lòe tia sáng đáng sợ, hắn cố gắng áp chế tâm tình quái dị đầu mâu thuẫn của mình, quay người lại đối diện với nàng Caron -
Nữ Hoàng xinh đẹp kia!

- Ta cảm giác thật phấn khích… tới lượt cô!
Hắn cười khà khà, bộ quần áo lâm lem máu tươi.

- Thằng nhãi!
Một tên đàn ông bạo dạn xông lên, mặc dù thực lực hắn chả bằng Ottan nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy hình bóng xinh đẹp kia ngã xuống, trong lòng hắn lại có một cơn giận dữ cùng đau đớn khó có thể tả được.

Bịch!

Không cần nhìn, Dương Huyền xoay người lại tung một cú đá với tốc độ khủng khiếp vào ngực của gã ta.

Tiếng răng rắc vang lên càng làm cho tâm trạng của Dương Huyền bất ổn, hắn đang muốn thấy nhiều máu hơn nữa.

- Ahh!
Hét thảm một tiếng, người đàn ông hải tặc đó văng mạnh vào mạn thuyền, phá vỡ những tấm gỗ rồi rớt xuống biển.

Người đồng bạn thấy thế thì hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống cứu.

Lúc này, chứng kiến được thân thủ của Dương Huyền mạnh mẽ như vậy thì không ai dám manh động nữa. Mấy cô nàng đứng gần Caron nhíu mày, nhưng chưa có lệnh của Nữ Hoàng thì cũng không dám làm gì.

- Còn đứng ở trên đó tới bao giờ, chẳng lẽ cô không còn muốn thanh Yami của tôi nữa à?
Hắn phủi quần áo, chậm rãi nói. Ngước nhìn lên Caron, hắn bỗng thấy một ánh mắt kì lạ. Không phải là giận dữ, hoang mang mà là… cười. Đúng vậy, chính xác là nàng ta đang cười Dương Huyền, xem hắn giống như một chú hề đang nói chuyện mua vui vậy.

Dương Huyền ngơ ngác, hắn thầm cảm thấy không ổn.

Đám đông xung quanh cũng trở nên yên tĩnh một cách lạ kì.

Một tia sát khí thoáng qua rồi biến mất!

Dương Huyền trợn tròn mắt, hắn rút thay Yami bên hông ra, chém ra đằng sau, đồng thời dưới chân vận lực nhảy sang một bên!

Thunder!

Chiêu thức kì quái được Ottan sử dụng nhanh như thiểm điện, mang theo hơi thở tĩnh lặng nhưng chết chóc.

Rẹt!

Thanh đại đao chém một nhát sâu hoắm vào ngực phải của Dương Huyền, thấy cả xương trắng, máu tươi chảy lênh láng. Sắc mặt hắn lạnh tanh, tâm trạng rồi bời, nếu không phải hắn cảm ứng kịp thời chiêu thức quỷ dị đó thì bản thân chắc đã có một vé tới suối vàng rồi.

Nhưng hắn cũng đáp trả lại một vệt lướt qua đôi môi của nàng, máu chảy nhẹ xuống, rớt xuống sàn. Nếu lúc đó mà nàng tiến thêm một bước để giết Dương

Huyền luôn thì cả hai sẽ cùng nằm xuống đất!

Oán hận nhìn Ottan, thấy nàng liếm máu trên môi của mình, cười nói:
- Đáng tiếc! Thiếu một chút nữa là ngươi làm hai mảnh rồi.

Đám đông xôn xao, bỗng chốc có người hét lên:
- Ngài Catton thật anh dũng!

- Qúa mạnh mẽ, không hổ là nữ thần trong lòng của tôi!

- Ha ha ha, giết tên đó đi Ottan tỷ!
Sau đó là những âm thanh quái đản khác, ánh mắt cùng tâm trạng của họ dường như đã xem Dương Huyền là kẻ chết.

Mặc dù họ chưa thấu được thực lực của hắn!

- Không sao, hắn đã bị thương, cơ hội chiến thắng của ngươi giờ đã hơn trước nhiều rồi. Tốt lắm!
Caron không tiếc lời khen ngợi làm cho Ottan hớn hở ra mặt, đồng thời cũng khiến cho mấy kẻ đứng gần vị Nữ Hoàng kia phải ghen ghét.

Nàng nói:
- Thuộc hạ sẽ không làm cho ngài thất vọng!

Dương Huyền tức giận vô cùng, cơn đau ở ngực phải nói cho hắn biết: hắn còn quá ngây thơ!

Làm sao sơ xuất như vậy cơ chứ?

Nhưng nói đến cũng phải, hắn trước đây chỉ là một Otaku, đánh nhau còn chưa thử qua một lần. Sau khi xuyên qua thế giới này mới chiến đấu với đám dã thú kia, mặc dù có chút thực lực nhưng dù gì cũng chỉ là dã thú, nào có trí tuệ gì cao siêu. Hắn không cho rằng đám này là quân tử hảo hán gì nhưng khi chính thức gặp kế sách của địch thì hắn mới hiểu ra rằng, mạng sống của mình lúc nào cũng có thể đi tong nếu như khinh địch!

Bỗng nhiên, Âm thanh hệ thống vang lên:
« Ẩn tàng nhiệm vụ khởi động: Giết hải tặc, 20 hải tặc trở lên, mỗi hải tặc. Phần thưởng: 1 lần quay may mắn. Thất bại: Xóa bỏ mọi vật phẩm mà chủ nhân đã nhận được! »

- Ha ha ha!
Dương Huyền nghe âm thanh của hệ thống, hắn mặc cho vết thương chảy máu, cuồng tiếu:
- Đây là các ngươi tự chọn!

Hắn sinh ra ở thời hiện đại, một đất nước pháp chế, thế nên việc giết người hay hại người đối với một thiếu niên như hắn là phạm tội. Một tội lớn. Nhưng cơn đau từ vết thương cùng những tiếng gào khóc chả biết từ đâu xuất hiện, làm rối loạn tâm trí hắn, nổi giận dữ cũng đã xâm chiếm phần nào.

Âm thanh lạnh tanh của hệ thống như một chất xúc tác, biến hắn thành một thứ gì đó khát máu!

Mắt hắn đỏ ngầu, hô hấp dồn dập.

- Sao.. tức đến điên luôn rồi à? Hắc hắc, tới đây giết ta đi!
Ottan đứng đó cười, bộ dáng khinh thường không để chàng thiếu niên trước mặt vào mắt. Nàng cảm thấy chọc tên thiếu niên này quả là một chuyện thú vị. Nếu bắt giữ hắn rồi tra tấn, không biết âm thanh sẽ hay đến nhường nào nhỉ?

Giết ta đi?

Dương Huyền nở một nụ cười khiến cho đám hải tặc bình thường lạnh sống lưng:

- Như ngươi muốn!

Rút thanh Yami từ sau lưng ra, ánh gươm lập lòe.

Thật đẹp!

Thêm một chút máu thì tuyệt vời!

Caron ở trên cao nhìn thanh katana đó mà mặt mày đỏ ửng, thật không khó để nhìn ra sự phấn khích của nàng ta.

Trận chiến ở dưới đã bắt đầu… không, không thể nói là một trận chiến được, bởi vì…

Dương Huyền mặc dù không phải là một kiếm sĩ nhưng cũng không phải không biết dụng kiếm. Ở trên con thuyền đó hai tuần, hắn không chỉ luyện U Ma Tử Huyền Kinh mà còn dùng số điểm còn lại từ lần nhiệm vụ đầu tiên để mua một bộ Kiếm Kĩ!

Có bốn chiêu thức, từ dễ học đến khó học, tất nhiên uy lực cũng rất khác biệt:

Thực Kiếm!

Ảo Kiếm!

Huyền Kiếm!

Sát Kiếm!

Gọi chung là U Kiếm Thức!

Hắn chỉ luyện được tới Ảo Kiếm, còn hai thức kia thật sự quá khó học. Hắn biết đường đi đến Huyền Kiếm nhưng đi mãi lại chả thấy đích, giống như hắn đã lạc rồi vậy. Song, để giết một tên nhãi nhép dám làm hắn bị thương thì cũng đủ rồi.
U Kiếm Thức - Ảo Kiếm!

Xẹt!

Không thấy kiếm, không thấy sát khí!

Tất cả Ottan cảm nhận chỉ là một luồng gió nhỏ mát lạnh lướt qua cổ mình, giống như hơi thở của mẹ Biển cả, ngập tràn một cảm giác bình yên. Chính xác, đây chính là ảo diệu của chiêu này. Không như những chiêu kiếm bình thường khác, luôn ẩn hiện sát khí một khi xuất kiếm ra, ở đây chiêu kiếm này hoàn toàn vô hình, thậm chí còn khiến cho đối thủ sinh ra một cảm giác thân thiết – gọi là Ảo Kiếm!

Thân thiết với Kiếm của địch, đó là một con đường dẫn đến hoàng tuyền.

Máu tươi phun lên, đầu rớt xuống!

Đôi mắt của Ottan trợn trừng, thấy khung cảnh trước mặt mình liên tục thay đổi, ở dưới bỗng mất hết đi tất cả cảm giác, hình bóng của chàng thanh niên điển trai kia mơ hồ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đến khi trút hơi thở cuối cùng cũng chẳng biết mình chết vì lí do gì.

Cơ thể không đầu chậm rãi gục xuống, thanh đại đao va chạm với nền đất tạo nên những âm thanh ma quái.

- Ottan!
Toàn trường yên tĩnh một cách quỷ dị, sau đó một tiếng hét vang lên.
Một bóng người lao xuống, ôm cái đầu của Ottan khóc rống. Đó là một chị em thân thiết của Ottan. Nàng bi thảm ngồi bệt xuống sàn gỗ, gió trên đại dương dường như đang gào thét, sao có thể ngờ tới người còn nói chuyện vui vẻ với mình vài giờ trước lại chết như thế này cơ chứ!

Caron ở trên cao cũng hoảng hốt không kém:
- Nhanh quá!

Thật sự rất nhanh!

Những kẻ bình thường ở dưới thậm chí Dương Huyền chỉ mới cầm chuôi kiếm thôi là Ottan đã gục xuống rồi. Tựa như nó là thanh kiếm của Tử Thần vậy, chỉ cần cầm lên chuôi kiếm thôi là máu sẽ rớt xuống.

Không ngờ kẻ này lại mạnh đến nhường ấy! Caron thầm hoảng hốt nhưng nhiều hơn là sự phẫn nộ đến tột cùng. Một người chị em tốt bao năm chinh chiến cùng nàng đã ngã xuống dưới chàng trai nọ. Lúc này đây, nàng chỉ muốn băm vằm kẻ kia ra thành muôn mảnh cho hả dạ.

- Giết hắn!

Chưa đợi nàng hạ lệnh, đám chỉ em của nàng vì phẫn nộ mà rít gào!

Những kẻ không cùng đẳng cấp đã nhanh chân chạy ra khỏi nơi chiến trường.
Dương Huyền đứng đỏ, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh nhưng sau hồi lâu thì hắn đã bị sự u ám của U Ma Tử Huyền Kinh đang vận chuyển trong người cùng mùi máu của cái xác không đầu kia xâm chiếm. Chỉ thấy hắn ta cười một tiếng, đôi mắt đỏ trông cực kì tà quái!

- Chết!
Yami lần nữa ra vỏ, hành động đó của các nàng đã khiến cho Dương Huyền hóa thành tử thần!