Chương 17: Thu Đồ Đệ (2)

Dự Án Vincent

Chương 17: Thu Đồ Đệ (2)

Chiều dần trôi, ánh tà dương dần che khuất dưới những áng mây đen, từng cơn gió lạnh len lỏi qua tà áo bạc màu của người gia nhân, ông ta vẫn quì nơi đó, đôi tay thô ráp nắm chặt nắm đất ướt nhòe vì lệ.

Người đàn ông đứng dậy, ông ta bước từng bước thất thểu trên đường, đường làng không dài cũng không ngắn, ông cứ thế bước đi giữa tiếng ồn ào của lũ trẻ và tiếng rao hàng của những người đàn bà hàng chợ cá.

Rút mấy đồng bạc lẻ từ túi ra, người đàn ông cắn răng bước vô chợ, trở ra trên tay ông là một con gà quay vàng ươm nóng hổi, ông bọc nó trong chiếc rá được làm từ lá chuối, đôi chân trần bước nhanh về phía cuối làng.

Trong căn nhà đơn sơ của mình, Văn Hùng vẫn ngồi đó, ngay vị trí hắn bị Phạm Trung đá bay vào, hay nói đúng hơn là hắn sợ, hắn sợ phải đối mặt với người em gái này, hắn không muốn chấp nhận sự thật rằng người thân duy nhất của hắn đã sắp lìa đời.

Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Văn Hùng không buồn quan tâm đến, hắn thả hồn vào những giấc mơ, trong giấc mơ ấy, hắn không phải lo nghĩ, vẫn vô ưu vô lo như bao đứa trẻ đồng trang lứa, em gái hắn không phải chịu cạnh dày vò bởi đã có sự che chở từ cha và mẹ, về những món đồ chơi, về những món ăn hắn thầm ao ước, tất cả chỉ đơn giản như vậy, một nụ cười yếu ớt chớm nở trên khuôn mặt đứa trẻ lấm bẩn.

Người đàn ông đau lòng nhìn đứa trẻ trước mắt, tuổi hắn cũng tầm con trai ông, ông ta thở dài bế Văn Hùng vào trong, hắn cũng không phản kháng để mặc người đàn ông bế vào, hắn đã quá mệt và đói, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.

Người đàn ông không thể tìm thấy từ ngữ nào để an ủi trong não bộ của mình, dân quê thật thà và chất phác, ông ta đi thẳng vào vấn đề "Phạm trưởng thôn yêu cầu ta trong đêm nay sẽ giết con...ta xin lỗi...ta xin con hãy ăn nó xem như là sư tha thứ cho tội ác của ta", ông ta ngập ngừng nói.

Văn Hùng mỉm cười yếu ớt "sau khi chết, xin người hãy chôn cất con và em cạnh nhau, đường xuống hoàng tuyền đầy cô quạnh, em con mù lòa, thiện lương làm sao có thể cất bước, thân làm anh trai con không thể lo được cho em mình, đây là lỗi của con...đây là mong muốn cuối cùng của con...con xin người cho con toại nguyện"

"chắc chắn là thế, hàng năm ta sẽ hương khói cho anh em con, ta hứa điều đó", người đàn ông nghẹn ngào nấc từng tiếng.

"Con hãy ăn đi", người đàn ông xé từng miếng thịt đút vào miệng Văn Hùng, ông làm rất từ tốn chậm rãi như chính người thân của mình.

Cho Văn Hùng uống xong ngụm nước, ông mang phần còn lại đến bên giường Liễu Yên, ông lay gọi nhiều lần cô bé vẫn không tỉnh lại, mạch lúc có lúc không, tuy thế ông vẫn đưa nước và thịt xé nhỏ trộn với nhau từ từ đưa vào miệng nàng.

Trời đã về đêm, mặt trăng sáng vằng vặc soi rọi xuống mái nhà, tiếng chim gáy, sói hú ghê rợn từ nghĩa trang vang vọng vào trong căn nhà nhỏ.

Văn Hùng đã lấy lại chút ít khí lực, hắn khó khắn đi tới cạnh giường nơi Liễu Yên nằm, cơ thể cô bé lạnh dần, sinh mệnh tựa như ngọn đèn trước gió có thể tắt bất kỳ lúc nào.

Hắn gục đầu xuống bên nàng nức nở: "nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là anh em, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa"

"Con chưa biết tên người, xin người hãy con một cái tên", Văn Hùng hướng người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, đóa hoa sinh mệnh héo tàn cũng là lúc nó tỏa sáng nhất, ánh trăng sáng dịu chiếu qua khung cửa như rọi sáng nụ cười cuối cùng của thiếu niên, nụ cười đẹp nhất từ lúc hắn chào đời, vòng sinh mệnh này đã đến lúc chấm dứt, "hẹn gặp lại, em gái à...một tương lai không xa chúng ta sẽ gặp lại...có thể là kiếp sau đi", hắn thì thào trong tiềm thức, đôi mắt nhắm nghiền lại chờ đợi kết cục của mình.

Nằm trên giường, Liễu Yên khẽ mở mắt "em gái vô dụng, xin lỗi, đợi em,..mẹ ơi...chúng con đến gặp mẹ ngay đây", đôi bàn tay gầy guộc đang nắm lại dần thả xuống.

"Ta tên Hưng, ta chúc con kiếp sau có một cuộc đời mới, ít nhất tốt hơn bây giờ", người đàn ông run run nắm lấy cán dao trên tay, chầm chậm bước tới.

"Xin lỗi"

"Xẹt", huyết hoa nở rộ, vòi máu đỏ thẩm theo đó phun đầy trời, thiếu niên ra đi với nụ cười bình thản trên môi, hắn đã được giải thoát.

Người đàn ông không tự chủ được ngồi bệt xuống đất, ông khóc như một đứa trẻ, ông ta vứt cán dao xuống chạy một mạch ra ngoài, dưới màn đêm tiếng khóc rống của người đàn ông hòa vào tiếng chó sủa và chửi bới của những người xung quanh tạo thành bản nhạc rùng rợn tiễn đưa vong linh thiếu niên an nghỉ.

Không bao lâu sau khi người đàn ông chạy đi, trước cổng ngôi nhà, một bóng đen lượn lờ trong vầng hắc khí, hắn đứng đó hồi lâu rồi chậm rãi đi vào, gọi là đi thì không phải, hắn như sương gió tạo thành, phiêu diêu bất định, mỗi bước di chuyển tựa như không chạm đất.

Bóng đen dần đi vào trong, đập vào mắt hắn là xác người thiếu niên đã nguội lạnh, trên giường là một nữ hài, dù mạch ngày càng yếu nhưng nàng vẫn chưa chết, chiếc gối rách tươm vấy bẫn đã ướt nhòe, từng dòng nước trong suốt từ khóe mắt nàng vẫn không ngừng rơi.

Chơi vơi giữa khoảng không vô tận, sâu trong tiềm thức Liễu Yên một bóng người dần hiện hữu.

"Này cô bé"

Liễu Yên trôi nỗi giữa khoảng không, nàng dần mở mắt khi nghe có người gọi mình, dù là mở mắt nàng vẫn không nhìn thấy, nó chỉ biểu thị nàng có nghe mà thôi.

"Ta đã chết rồi sao?, anh hai đâu? anh hai đâu rồi?, Liễu Yên sợ lắm", cô khóc lên nức nở. Bóng đen không nói gì cả, hắn im lặng đợi cô trút hết nổi buồn qua từng giọt nước mắt ra ngoài.

"Con vẫn chưa chết nhưng anh hai con thì đã chết rồi"

"anh hai đã chết vậy thì con sống làm gì nữa?, người thân duy nhất của con đã không còn, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?"

"nhưng ta có cách giúp anh con sống lại"

"làm sao để anh ấy có thể sống lại, con xin người giúp anh ấy sống lại, dù phải đánh đổi lấy linh hồn của mình con cũng đồng ý, người là thượng đế đúng không?, xin người hãy giúp con, anh hai con chịu khổ đủ rồi...con xin người"

Liễu Yên đưa hai tay quờ quạng xung quanh, nàng đang tìm một hy vọng, hy vọng anh trai nàng có thể sống lại, dù biết chuyện này rất hoang đường nhưng nàng vẫn tin, sống là phải tin, đó là lời nói của anh trai nàng vẫn thường an ủi mỗi khi nàng nhớ về cha mẹ mình.

"chỉ cần làm đồ đệ của ta, con sẽ có mọi thứ mình hằng mong ước...và có thể hồi sinh anh trai mình"

"Thật sao? thật sự như vậy?, con sẽ làm đồ đệ của người, sẽ không làm người thất vọng, con sẽ hồi sinh anh trai mình, con sẽ làm được"

Bóng đen mỉm cười, không gian tối đen dần rạn nứt và sụp đổ như bề mặt thủy tinh.

Trở lại căn nhà tồi tàn của mình, Liễu Yên bật người dậy, kỳ lạ là đôi mắt nàng không còn vẫn đục như xưa, thay vào đó là màu băng lam tuyệt đẹp.

Nàng không cần cảm nhận màu sắc, cảnh quan xung quanh, cái nhìn của nàng chăm chú nhìn vào thân ảnh thiếu niên nằm trên vũng máu cạnh song cửa.

Cơ thể Liễu Yên trên cơ bản đã được cải tạo lại nhưng vẫn còn rất yếu, nàng khó khăn bò xuống góc giường, bỏ qua kẻ cứu sống nàng, trong mắt nàng chỉ có thiếu niên, lần đầu tiên Liễu Yên có thể chính mắt nhìn thấy anh trai của mình, đó cũng là lúc hai người âm dương cách biệt.

"Em sẽ giúp anh sống lại...hức.. hức...", Liễu Yên ôm thiếu niên vào lòng, nàng không ngạc nhiên vì sao đôi mắt nàng nhìn được ánh sáng, nàng cũng không ngạc nhiên khi nhìn vào thân ảnh lượn lờ trong hắc khi kia, sâu trong ánh mắt là sự quyết tâm cực độ.

"Xin người hãy giúp con, con sẽ làm tất cả...chỉ để thấy nụ cười anh hai, con muốn một lần nữa làm em của người", nàng quì gối nói lớn.

"tốt. từ nay tên con sẽ là Vô Hối...một khi đã theo ta...có thể con sẽ chống lại chính đồng loại của mình, con có thể không?"

"Vô Hối tuyệt không hối hận"

"Một con người trải qua lột xác, một người em gái vì cứu anh trai đã bước trên con đường không lối thoát, dựng thành một truyền kỳ bất hủ đến hàng triệu năm sau, nước cờ đầu tiên...", từ trong hư không, trên một bàn cờ cực lớn, một nút đen dịch chuyển khỏi vị trí. Người đàn ông trong bộ áo blu trắng khẽ mỉm cười.