Chương 16: Thu Đồ Đệ (1)

Dự Án Vincent

Chương 16: Thu Đồ Đệ (1)

Dưới chân dãy Bạch Long Vĩ là nhiều thôn làng nhỏ được ngăn cách bằng những dãy đồi và các nhánh sông đổ ra từ thác nước trên núi, nó hình thành một ranh giới tự nhiên giữa các làng.

Nhìn sâu vào trong là những ngôi nhà gỗ phong cách cổ đại, mái nhà được làm từ rơm pha trộn với đất, tường nhà đen sẫm như đất nung, dễ dàng nhìn thấy những vết nứt như mạng nhện dọc theo góc tường.

Kiến trúc nơi đây đa phần giống nhau trừ một vài ngôi nhà hiếm hoi được làm từ đá và gỗ, nhìn vào kết cấu và đội ngũ gia nhân không khó để biết được đây là những gia đình thuộc dạng quyền quí, phú hộ.

Đi về phía cuối làng là một căn nhà lụp xụp bốc mùi ẩm thấp, tường nhà đổ nát một phần lộ nội thất sơ sài bẩn thỉu bên trong, tiếng côn trùng, ruồi bọ bay vo ve lượn không khác gì một ổ rác.

Địa thế căn nhà cũng tồi tàn như chính chủ nhân nó vậy, nó nằm sau lùm cây rậm rạp bên sát nghĩa trang, trời chiều, từng cơn gió lạnh buốt từ nghĩa trang ùa vào thổi tung tấm rèm nhăn nheo như chiếc giẻ rách treo cạnh khung cửa.

Chủ nhân ngôi nhà này là hai anh em, chúng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải nương tựa nhau mà sống, cuộc sống của chúng có lẽ sẽ tốt hơn nếu ông trời không trêu ngươi hủy hoại đi gia đình của chúng.

Tên của hai anh em này là Văn Hùng và Liễu Yên, Văn Hùng năm nay 15 tuổi, đôi chân của hắn trong một lần đi săn thú cùng chúng bạn đã bị hủy, đương nhiên nó không phải do dã thú gây ra mà do chính thôn trưởng đánh gãy, con trai tên trưởng làng trong chuyến săn đó không may trượt núi ngã chết, hắn vì không có người thân, chổ dựa nên trở thành nơi trút giận.

Văn Hùng chỉ có một ước ao rằng hắn sẽ sớm được giải thoát, kết thúc kiếp sống bất hạnh này nhưng không thể, hắn còn một đứa em gái mù lòa bên cạnh, trách nhiệm và nghĩa vụ một người anh không cho phép hắn gục ngã.

Liễu Yên không hề xinh đẹp, ngược lại nàng khá xấu, thân thể gầy gò xanh xao vì thiếu dưỡng chất, nàng năm nay chưa tròn bảy tuổi, ngày nàng ra đời cũng là lúc mẹ nàng chết, cha nàng quẫn bách bỏ xứ ra đi để lại hai anh em vật vã giữa dòng đời.

Văn Hùng bới tung đầu tóc rối bù của mình, hắn buồn bã nhìn vào lu gạo trống không, rồi lại nhìn vào cô em gái tội nghiệp nằm thoi thóp trên giường vì đói, sâu trong đôi mắt đen láy là sự bất lực cùng cực.

Từ ngày đôi chân bị hủy, việc duy nhất hắn có thể làm là xin từng miếng cơm thừa căn cặn, đôi khi hắn còn trộm thức ăn chó nhà hàng xóm mang về cho em gái, những trận đòn roi, chửi bới khi bị bắt tại trận là không tránh khỏi, hắn làm sao có thể chạy được với đôi chân tật nguyền này.

Một số người dân thương tình thỉnh thoảng quyên góp cho anh em hắn, họ không dám công khai, người nhà quê rất sợ rắc rối, đặc biệt sau khi trưởng làng ra lệnh kẻ nào tiếp tế cho hai anh em hắn nếu bắt gặp sẽ bị đuổi ra khỏi làng, cuộc sống nay càng bi đát hơn.

"Rầm...rầm...rầm...", Văn Hùng thở dài nhìn lũ trẻ hàng xóm ném đá vào nhà, tiếng chó sủa, cười đùa hả hê của lũ trẻ vang cả góc làng.

Phạm Trung hiện lúc này là trưởng làng đương nhiệm, từ ngày con hắn chết, hắn hận hai anh em nhà này thấu xương, gia tộc họ Phạm hắn thuộc dạng giàu có trong vùng, việc mua một chức danh nho nhỏ không khó, hàng ngày việc hắn thích nhất là hành hạ hai đứa trẻ bất hạnh kia, chỉ việc dùng kẹo dụ dỗ hắn dễ dàng sai khiến lũ trẻ làm việc thay hắn, ai cũng biết nhưng bất lực xót thương hai đứa trẻ mệnh khổ.

"Khụ", Văn Hùng hốt hoảng dùng hai cây nạng chống tay khập khiểng đi tới chân giường, một hòn sỏi nhỏ từ bên ngoài ném vào cổ cô bé, hòn sỏi góc cạnh khá sắc bén, từ cổ Liễu Yên một dòng máu nhỏ khẽ rướm ra.

"Khốn kiếp, tao giết chúng mày", hắn gầm lên rồi vơ lấy một thanh sắt thô sơ nằm cạnh giường chạy ra ngoài.

"Ụych", Văn Hùng không thể đi đừng nói đến là chạy, hắn vấp ngã trước hiên trong ánh mắt bỡn cợt cười đùa của lũ trẻ.

"Khốn kiếp, tại sao?, tại sao chứ?, cha ơi...mẹ ơi...con khổ quá... hai người đâu rồi...hức...hức...", hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt chai sạn bẩn thỉu, hắn đấm mạnh xuống đất, đánh vì sự bất lực của bản thân, đánh vì cha mẹ bỏ lại hai anh em hắn, hắn như trút cơn giận dữ chính mình vào đất mẹ vô tri.

"Lớn rồi còn khóc nhè.. ha ha"

"Đi chết đi, hai anh em mày sống làm chi cho chật đất"

Lũ trẻ nhao nhao lên, một vài tên mạnh bạo còn lấy đá ném vào mặt hắn, một đứa to lớn nhất bọn, trông như là thủ lĩnh lên tiếng "đánh chết nó chúng mày còn kẹo mà ăn à?, ngu thế", nói rồi nó cười rộ lên dẫn lũ trẻ đi về, tiếng cười đùa, hò hét rạng rỡ trên khuôn mặt bọn chúng hoàn toàn trái ngược với tình cảnh hai người Văn Hùng chịu đựng.

Liễu Yên nằm thoi thóp trên giường cố gắng gượng dậy, hàng lệ từ đôi con ngươi vẫn đục chảy xuống vầng thái dương xanh xao đã hóp lại.

"Anh hai, em xin lỗi", dù cố đến mấy nàng cũng không thể gượng dậy, từ đôi môi nhỏ nhắn chỉ là những lời thều thào ngắt quãng, sinh mệnh của nàng đang về những phút cuối cùng, chỉ chốc lát nữa thôi có lẽ nàng sẽ thoát khỏi cuộc đời bất hạnh này, sẽ không còn là gánh nặng đối với anh hai mình nữa.

Văn Hùng nằm gục trên đất hồi lâu, hắn khập khiễng dùng hai thanh nạng chống tay bước vào, nhưng chưa đợi hắn đứng lên là tiếng chó sủa và chất giọng oang oang vọng vào, làm sao hắn có thể quên được, kẻ đã khiến hắn ra nông nổi này, kẻ đã hành hạ hắn sống không bằng chết.

"Ái chà, mày chưa chết à?, chết nhanh nhanh giùm tao cái...khi mày chết thì con em gái mày tao nên dùng để làm gì nhỉ?"

Phạm Trung đưa tay vân vê chiếc cằm nhẵn nhụn, cặp mắt híp thành một vòng đánh giá thân ảnh nằm bên trong.

"Nuôi béo nó lên rồi tha hồ chà đạp sau đó bán nó vào kỹ viện...mày nghĩ nó có thõa mãn không?, có thể hưởng thụ khoái lạc mọi lúc mọi nơi, ăn sung mặc sướng...thích quá còn gì?, tao nói đúng chứ?"

"Mày dám? Tao dù có thành quỷ cũng không tha cho mày?", Văn Hùng hét lớn, hắn cầm một thanh nạng trên tay đâm mạnh về trước.

"Đồ ngu...cái cơ thể yếu đuối của mày có thể làm gì tao chứ", Phạm Trung đạp Văn Hùng bay vào góc tường, hắn nhàn nhã đi vào trong, những gia nhân phía sau dùng ánh mắt thương xót nhìn hai anh em hắn nhưng họ có thể giúp sao?, từ ngày ký giấy bán thân thì sinh mệnh họ không do họ nắm giữ nữa, lực bất tòng tâm.

Phạm Trung đi một mạch vào trong, hắn lật tung chiếc mền rách rưới phủ trên Liễu Yên ra, bàn tay thô ráp nắm lấy tóc nàng lật qua lật lại.

"Hừ...thật mất hứng", phát hiện ra Liễu Yên không còn sống được bao lâu nữa hắn bực mình phủi áo ra ngoài. Một tên gia nhân dùng nước lau lấy tay cho hắn, tựa như hắn vừa chạm vào vật gì đó rất dơ bẩn.

"Chuẩn bị khăn gói cút ra khỏi đây, sau khi con em mày chết, nơi này được trưng thu làm bãi rác cho dân làng...mày thấy tao có tốt không?...làm sao có thể kiếm được một người biết lo nghĩ cho dân chúng như tao?"

"Mày sẽ không được chết tử tế, tên khốn kiếp...mày sẽ bị quả báo"

Văn Hùng nhổm dậy từ đống bụi đất gào lên, Phạm Trung cười ha ha dẫn theo đám gia nhân ra về mặc kệ những lời chửi rũa phía sau.

"Trưởng làng, ngài làm vậy có hơi...", một người gia nhân bất bình lên tiếng.

Phạm Trung đang đi bổng dừng cước bộ lại, hắn nghoảnh mặt ra sau cười, nụ cười như tử thần đòi mạng "mày dám dạy đời tao?"

"Không, không phải, tôi nào dám", người gia nhân quì xuống cúi đầu nói.

"Ngay trong đêm nay, giết nó...mày nên nhớ không nhờ tao thì cả nhà mày đã chết đói cả, làm không xong thì hậu quả mày tự biết."

Hắn nghoảnh mặt quay đầu đi để lại người gia nhân quì gối giữa đường, những người theo sau cùng cúi gầm mặt không nói, dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng họ kéo dài lê thê trên mặt đất.