Chương 59: Bản Thể Tông tới
Sau buổi trao giải thưởng, tổng cộng nhận được 8 cái Hồn Cốt, Thiên đưa ra cho chúng nữ chia, cậu định khi nào đấy sẽ tìm đủ số Hồn Cốt để chúng nữ hấp thụ. Thiên bàn với Mục Lão rằng nên để tất cả chúng nữ được tu luyện trong rễ của Hoàng Kim Thụ, đổi lại thì Thiên sẽ tặng lễ vật cho toàn trưởng lão Hải Thần Các
Tất nhiên là Mục Lão đồng ý, dù sao cũng là học sinh của mình, với cả một đám sau khi đi về thiên phú tăng cao chóng mặt, không đồng ý chính là ngu. Thiên trị cho Mục lão cái lưng trước
"Mục lão, ngài chịu đau nha?" Mục lão cười dở trả lời -"Haha, lão phu sống cả trăm năm rồi, trái ngọt trái đắng gì chẳng ăn qua, cứ triển đi nhóc con!"
Thiên phẫu thuật cho Mục lão trong 1 tiếng, sau lại cho lão ăn một viên Thọ nguyên đan cấp 2, đến lúc Mục lão sinh long hoạt hổ, hiên ngang bước ra thì mọi người lại bị bất ngờ, ngạc nhiên part III. Thiên tặng mỗi người một viên Thọ nguyên đan cấp 2 cùng gửi ngân khố trường 500 viên cấp 1. Sau khi nghe công dụng ai cũng hãi hùng, dùng ngay lệnh bảo vệ cao cấp nhất bảo quản nó.
(Thọ nguyên đan cấp 1 tăng 50 năm tuổi thọ, cấp 2 tăng 100 năm tuổi thọ, cấp 3 tăng 150 tuổi thọ,.... Lưu ý: có thể chồng chất phục dụng vô hạn)
Nghe xong Thiên kể mà ai cũng chấn kinh đến lặng người, như vậy thì nếu dùng liên tục không phải là bất tử? Thiên được phong danh hiệu Thiên Quân duy nhất do tất cả trưởng lão thông qua còn chúng nữ thì được giữ danh hiệu SLK Thất Quái. Sau buổi lễ Thiên được đưa đến khu vực rễ cây Hoàng Kim Thụ cùng chúng nữ, không thể không nói, đây là một trong những thứ giúp SLK trở thành học viện số 1 đại lục
...................
(2 tháng sau)
"Ài~ Không biết mấy nàng ấy thế nào rồi! Ra ngoài hít thở tí đã, ở hoài một chỗ mãi chán lắm rồi!" Thiên ngáp dài trong khi chuẩn bị ra khỏi cửa. Vừa tỉnh dậy, cậu dịch chuyển ngay tới chỗ Hải Thần Các chào hỏi mấy vị trưởng lão rồi đi về phía lớp học bởi giờ đang sáng, đang trong giờ học
...................
"Chu lão sư! Phiền ngài ra ngoài, có người gặp!" đang dạy thì Chu Y nghe có tiếng người gọi, nhìn về phía cửa lớp thì một thân ảnh chẳng biết đã xuất hiện. Một chàng trai khôi ngô, soái ca đứng dựa vào cửa lớp nhìn về phía nàng
"Đại ca!!!"
"Lớp trưởng!!!"
"Thiên!!"
Vô số âm thanh vang lên, mọi người tiến tới ôm vị anh hùng của học viện. Thiên mất một lúc mới ổn định được mọi người, sau đó vứt lại một câu rồi kéo Chu Y đi
"Hôm nay được nghỉ! Mai học tiếp!!!" sau đó là tiếng hoan hô của mọi người. Thật sự gần 2 tháng nay, do lo lắng cho Thiên rất nhiều nên Chu Y dành tất cả thời gian cho việc dạy học, mấy người anh em này sắp không chịu nổi rồi. Lời nói Thiên vào tai chẳng khác gì tiếng vọng từ Thiên đường
Thiên dẫn Chu Y vào AS, cả hai ngay lập tức quấn lấy nhau, quần áo cứ ít dần, ít dần, ít dần....rồi chẳng còn gì cả. Sau khi điên cuồng 2 tiếng thì Chu Y giờ mặt mày hồng hào, vẻ thỏa mãn không che dấu được, nàng nằm trên người Thiên, tay vân vê trước ngực cậu, bộ dáng khả ái bức người, trông chẳng khác gì con mèo nhỏ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt băng lãnh lão sư thường ngày
"YY, sau này nàng vào nội viện dạy đi! Ta không muốn xa nàng đâu!"
"Thì ta cũng có muốn vậy đâu! Chờ xong năm nay đi, vài tháng nữa thôi!"
"Ừm, vậy ta đợi thêm vậy!" vừa nói Thiên vừa rúc đầu sâu vào đôi nhũ phong của Chu Y
"Ưm~ tiểu sắc lang! Chỉ vậy là nhanh!" Chu Y cười mắng rồi cũng chiều ý Thiên, dù sao thì đây cũng là cách nhanh nhất để xóa nhòa khoảng cách cùng vơi nỗi buồn mà
....................
Thiên mấy ngày tiếp theo giúp chúng nữ hấp thu Hồn Cốt, đương nhiên là bằng cách song tu rồi, nhờ vậy mà Hồn lực cậu lên 82 cấp. Ai cũng nhao nhao lên cấp. Vài ngày sau, đang cùng chúng nữ diễn tập tại đấu trường thì từ trên không trung chợt vang lên một giọng nói vô cùng quỷ dị -"Huyền Tử, ngươi bước ra đây cho lão phu"
Giọng nói này tuy không lớn nhưng vô cùng mạnh mẽ, sau khi nó vang lên, trong tai mỗi người nghe thấy bỗng ầm ầm dậy sóng, giống như có một tia sấm sét nổ lên ngay trong tai vậy. Càng khủng bố hơn tiếng nói này len lỏi đến hết mọi ngõ hẻm của học viện Sử Lai Khắc, khiến học viện Sử Lai Khắc như bị một đám mây đen bao phủ vậy.
"Độc lão quái, là ngươi sao?" Đúng lúc này, giọng nói hùng hậu của Huyền lão vang lên ở trên không trung của học viện Sử Lai Khắc. Một cột sáng màu vàng chợt dâng lên, ánh sáng ấy không ngừng lan tỏa bao phủ lấy cả học viện. Không chỉ thế, trong khu vực của học viện Sử Lai Khắc còn mơ hồ bạo phát mấy cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ nữa. Các luồng khí tức này điên cuồng phóng lên cao giống như là từng luồng sóng điện vậy.
"Tốt, tốt, hay cho một cái học viện Sử Lai Khắc. Sao? Muốn ỷ đông hiếp yếu à? Các ngươi có nhiều người thì chúng ta cũng sẽ có nhiều người!" Từ bên ngoài học viện Sử Lai Khắc không ngừng xuất hiện từng luồng sáng cực kỳ mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ít nhất hai mươi luồng sáng khác nhau, tất cả đều lơ lửng đứng ở không trung. Nhất là một cột sáng màu xanh sẫm đứng đầu, nó không chỉ lớn mà còn hào quang còn vô cùng rực rỡ, gần như che lấp hết tất cả những cột sáng ở phía sau.
Huyền lão lặng lẽ xuất hiện phía trên đảo Hải Thần, lúc này lão cũng không quên cầm bình rượu uống một hớp, lạnh lùng nói -"Vậy thì thế nào? Độc lão quái, ngươi định khai chiến với học viện Sử Lai Khắc chúng ta sao?" Bên trong cột sáng màu xanh sẫm từ từ xuất hiện một bóng người.
Đó là một ông lão dáng người cao lớn, mái tóc màu xanh lá cây đậm rối tung ở sau lưng. Nhưng có chút buồn cười chính là ở trên đỉnh đầu của lão lại không hề có một sợi tóc, chính là một lão già hói.
Ông lão già có gương mặt hồng hào như là trẻ con, thậm chí còn không có bao nhiêu nếp nhăn. Điểm duy nhất giúp người ta nhìn ra tuổi của lão chính là trong ánh mắt có cùng màu giống mái tóc của lão lộ ra vẻ tang thương vô cùng.
Hơn hai cột sáng sau lưng lão cũng dần dần hiện ra bóng người. Những người kia đều có tướng mạo khác nhau, nhưng tất cả đều có thể dựa vào tu vi của mình mà lơ lửng trên không trung, bấy nhiêu đã đủ thấy những người đến đây đều là cường giả mạnh mẽ.
Phải biết nếu không phải là hồn sư có vũ hồn có thể phi hành thì cho dù là cường giả cấp bậc Hồn Thánh cũng chỉ có thể phi hành trong thời gian ngắn. Chỉ có cường giả có tám Hồn Hoàn trở lên thì mới có thể tự do lơ lửng trên không như thế. Tới cấp bậc Phong Hào Đấu La thì có thể dựa vào Hồn Lực cường đại mà phi hành trong thời gian dài. Có nghĩa là trên không trung lúc này có hơn hai mươi người có tu vi ngoài tám Hồn Hoàn.
Dám cả gan chủ động đến tận cửa Học Viện Sử Lại Khắc để gây sự, nếu không đủ thực lực là chuyện không thể nào. Những người này rõ ràng là không có ý tốt mà.
Bên trong Học Viện Sử Lai Khắc, từng bóng người cũng từ từ bay lên, không biết có bao nhiêu học viên đang ở trong các tòa Giáo Học Lâu kia đang len lén ghé đầu vào cửa sổ chăm chú nhìn lên bầu trời phía xa. Cảnh tượng những cường giả đỉnh cấp giằng co không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Cho dù là các đệ tử nội viện cũng là lần đầu tiên.
Rất nhanh cả học viên nội, ngoại viện đều khiếp sợ khi phát hiện ra đã có ba mươi mấy người của học viện bay lên không trung, mà số lượng lại càng lúc càng nhiều thêm. Người đứng đầu chính là Huyền lão.
Huyền lão không chút lo lắng, lạnh nhạt nói -"Độc lão quái, hôm nay ngươi bày trận lớn như thế rốt cuộc là muốn làm gì? Bản Thể Tông các ngươi xuất thế liền muốn tìm Học Viện Sử Lai Khắc chúng ta gây sự sao?" Ba chữ Bản Thể Tông kia vừa vang lên, một vài sư phụ trẻ tuổi đang lơ lửng phía sau Huyền Lão liền biến sắc. Khó trách, đối phương không chút kiêng nể gây sự ở đây, không ngờ là cường giả của Bản Thể Tông.
Học viện Sử Lai Khắc và Bản Thể Tông có thể đặt ngang hàng với nhau, dĩ nhiên đối phương cũng không phải tầm thường.
"Ta muốn đến đây để xem rốt cuộc là ai đánh hai đứa đồ đệ lão phu? Hừ! Không phải ngươi thì còn có thể là ai?" Nói xong lão liền nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu xanh đậm chợt phóng lên cao nhuộm nửa bầu trời thành một màu xanh. Thân hình lão trong nháy mắt bành trướng phóng to lên gấp mười lần, làn da màu xanh nhô lên giống như đá hoa cương. Chỉ còn nửa mình dưới là còn chiếc quần đùi che lấp bộ vị yếu hại. Hiển nhiên chiếc quần đùi kia đã qua đặc chế nếu không cũng đã bị thân hình khổng lồ này làm rách.
Kinh khủng nhất chính là Hồn Hoàn trên người hắn, hai vàng, hai tím, hai đen, ba đỏ. Những ba Hồn Hoàn mười vạn năm. Vũ Hồn này phóng ra toàn bộ không khí xung quanh dường như bị chấn nát.
"Hừ!!! Lão thất phu, tinh tướng cái nỗi gì? Ỷ mình nhiều Hồn Hoàn đỏ sao?" một giọng nói vang lên, sau đó là thân ảnh Thiên cũng từ từ hiện ra từ hư không. Có thể nói cậu là ngôi sao sáng nhất tại đây, tuổi nhìn so ra là quá nhỏ so với đa số mọi người tại đây càng khiến Thiên trông như hạc giữa bầy gà
"Huyền Tử! Không ngờ ngươi lại cho một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ra chịu chết ah?" Giọng nói khinh thường của Độc Bất Tử vang lên, sau đó là từng đợi tiếng cười từ bọn bên cạnh
"Chịu chết??? Ý ngươi là ta? Ồ, vậy xin hân hạnh tự giới thiệu! Ta, thằng nhóc ngươi bảo chịu chết đây là kẻ hành đồ đệ ngươi ra bã đấy! Thế nào? Bất ngờ chứ!" giọng nói đầy ẩn ý của Thiên vang lên khiến mọi người bên SLK cười vang
"Giỏi...giỏi lắm! Này, oắt con. Tên ngươi là gì?"
"Tên ta? Ngươi chưa đủ trình để biết! Hừ!!!" Độc Bất Tử nghe đến đây cũng không khỏi tức cười
"Hahaha! Chưa đủ trình? Hahaha, ê nhóc, ngươi biết ta là ai chứ hả?"
Ánh mắt Huyền Lão ngưng trọng thét dài lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu vàng cũng từ trên người lão lan rộng ra, khí tức mạnh mẽ bùng phát lên. Ánh sáng màu vàng này đồng dạng cũng nhuộm lên bầu trời phía trên Sử Lai Khắc. Màu vàng cùng màu xang biếc trên không trung phân biệt rõ ràng.
Nhưng so với Độc lão quái, Hồn Hoàn của lão hơi kém hơn một chút, hai vàng, hai tím, bốn đen, một đỏ, Hồn Hoàn mười vạn năm lão chỉ có một cái. Điều này cũng có nghĩa hồn cốt mười vạn năm lão cũng ít hơn hai cái so với Độc lão quái bên kia.
Biến hóa của Huyền lão cũng không nhỏ chút nào, sau khi được ánh sáng màu vàng bao phủ. Một tiếng trầm đục chợt vang lên trên không trung, cả đám cường giả Bản Thể Tông liền lui về phía sau hơn trăm mét. Sau khi ánh sáng màu vàng lan rộng ra thì Huyền Lão đã biến thành một hình dạng khác.
Thân dê, mắt ở dưới nách, răng hổ móng vuốt người, quái vật với một đôi sừng trâu đột ngột xuất hiện. Chiều cao hơn ba mươi thước, nói về kích thước thì càng hùng tráng hơn so với Độc lão quái. Màu vàng tỏa ra, chín cái Hồn Hoàn hóa thành chín cái vòng sáng trên đôi sừng dài trên dưới năm thước.
"Huyền lão! Việc xử lí tép riu cỏn con này giao cho ta được rồi!" Thiên vừa nói vừa phóng Hồn Hoàn ra. Đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, đỏ, vàng kim. Cái này còn bá đạo hơn cả màn hóa thân hai người ngay trước. Cả hơn 20 người Bản Thể Tông đều run rẩy, áp lực nhận được còn khiến cả vùng không gian cũng bị rung động tưởng chừng như nứt ra đến nơi rồi vậy
"Không...không thể nào? S...sao có thể?" cả hơn 20 người nghẹn ngào nói ra, bọn họ giờ mong ai đó chọc mù mắt mình đi, cái áp lực nhiều nhất là từ cái Hồn Hoàn màu Vàng kim. Ai cũng đang đoán xem niên hạn của nó
"Lão bất tử...à không, là lão thất phu ngươi. Không phải rất cuồng vọng ah? Giỏi thì vào đây! Ta cho các ngươi có đi mà không có về và nếu cần thì ta cho cả cái Bản Thể Tông chôn cùng cho các ngươi bớt cô đơn!" giọng nói ngang ngược hùng hồn vang lên khiến không ít học sinh phía dưới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể cùng với mọi người lao lên quyết đấu