Chương 164: Côn Sơn phái
Hầu phủ! Đêm khuya … một cái bóng áo đen sà vào thư phòng. Trong thư phòng ánh nến vẫn còn leo lét. Bóng đen vừa định xô cửa bước vào thì từ trong phòng có tiếng vọng ra:
- Vào đi!
Một tiếng cười gian hiểm phát ra:
- Không hổ là Sơn Tây Hầu, thảo nào ta đang thắc mắc. Sao vào đây lại dễ dàng như thế. Hoá ra là ngươi đã đoán được ta sẽ đến …
- Hôm nay, Đặng Ma La đã thông tin cho ta về cái hạn ba ngày của Quan gia. Sau ba ngày nữa phải kết thúc vụ án của Đinh Nhu rồi. Nếu ngươi còn không đến thì việc ngươi làm có nghĩa lý gì?
Bách chậm rãi mở cửa thư phòng, chắp tay mời người áo đen vào trong. Hắn ngồi vào bàn, rót một chén trà:
- Không biết lúc nào khách quý đến, đành cứ pha một ấm Mao Tiêm Tín Dương, giờ này chắc đã nguội rồi. Để ta cho nước nóng hâm lại.
- Sơn Tây Hầu khách khí rồi, từ khi ngươi mang cái thứ trà này giới thiệu ở Kinh Thành. Nó xuất hiện khắp nơi, giá cả tăng cao chóng mặt nhưng nhiều người thực sự rất yêu thích.
- Thứ trà của người Tống này ngon thật, nhưng chủ yếu là do công nghệ chế biến của họ tốt. Thứ trà bạch tiên của Đại Việt mới là thượng phẩm. Ta đã thử nghiệm trên xưởng chè ở Thậm Thình rồi, sắp tới sẽ mời mọi người thưởng thức chè bạch tiên với phương pháp sao mới.
Người áo đen vén tấm che mặt, nhấp một ngụm chè, lại chép miệng một cái.
- Đúng là "Chè hâm lại, gái ngủ trưa" thật chẳng ra gì nữa.
Hai người cười rộ, người không biết nhìn thấy còn tưởng bọn tri âm đang ngồi đàm đạo với nhau rất đắc ý. Bách lại rót một chén nữa:
- Ngươi không sợ ta hạ độc vào trà hay sao?
- Giữa chúng ta sao có thể làm những thứ bỉ ổi như vậy. Ta biết ngươi là đệ tử cao nhân, Nam Sơn cư sĩ kia, chắc chắn có dạy cho ngươi về cách đối xử với người đồng đạo.
- Người đồng đạo sao? Ý ngươi là ta và ngươi là cùng một loại người.
- Chẳng phải thế thì còn gì. Khắp Đại Việt này, chúng ta là những người thông minh nhất. Mây tầng nào gặp mây tầng đó. Ta chán phải giao tiếp với bọn ngu muội lắm rồi. Mà ta hỏi thật, Nam Sơn cư sĩ và ngươi đến từ đâu?
- Vậy ngươi đến từ đâu, trả lời xong thì ta trả lời.
- Hay lắm, giữa chúng ta phải có sự tin tưởng như vậy chứ. Sư phụ ta cũng giống sư phụ ngươi, lấy núi làm hiệu. Xưng là Côn Sơn cư sĩ, thật là trùng hợp đúng không?
Bách vuốt cái cằm "Côn Sơn sao, lại có một môn phái cổ như vậy, quả thật chưa từng nghe thấy?" Hắn tiếp tục:
- Côn Sơn cư sĩ! Hay lắm, sư phụ ta trước đây hay ngâm một bài thơ. Ta nghe không hiểu lắm nhưng người nói bài thơ này là do bạn người sáng tác. Ta đọc cho ngươi nghe. Nói đoạn chắp tay ngâm bài Côn Sơn Ca:
"Côn Sơn suối chảy rì rầm,
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai.
Côn Sơn có đá rêu phơi,
Ta ngồi trên đá như ngồi đệm êm.
Trong ghềnh thông mọc như nêm,
Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm.
Trong rừng có bóng trúc râm,
Dưới màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn.
Về đi sao chẳng sớm toan,
Nửa đời vướng bụi trần hoàn làm chi?
Muôn chung chín vạc làm gì,
Cơm rau nước lã nên tuỳ phận thôi.
Đổng, Nguyên để tiếng trên đời,
Hồ tiêu ăm ắp, vàng mười chứa chan.
Lại kia trên núi Thú San,
Di, Tề nhịn đói chẳng màng thóc Chu.
Hai đàng khó sánh hiền ngu,
Đều làm cho thoả được như ý mình.
Trăm năm trong cuộc nhân sinh,
Người như cây cỏ thân hình nát tan.
Hết ưu lạc đến bi hoan,
Tốt tươi khô héo, tuần hoàn đổi thay.
Núi gò đài các đó đây,
Chết rồi ai biết đâu ngày nhục vinh.
Sào, Do bằng có tái sinh,
Hãy nghe khúc hát bên ghềnh Côn Sơn. [1]
Người áo đen nghe thế, vụt đứng dậy. Miệng lắp bắp: "nhất định rồi, nhất định rồi".
- Sư phụ ta và sư phụ ngươi nhất định là bạn. Bài thơ này chính là lúc sư phụ ta ở trên lều tranh hay ngâm. Không thế sai được …
Bạch giật mình, "Bài thơ này mấy trăm năm sau mới có. Giờ sao đã xuất hiện rồi? Mình nói bậy nói bạ với hắn để làm thân thôi mà" vội vã trả cheo:
- Chắc là vậy, sư phụ ta khi trên núi cũng thường nói vậy.
Người áo đen cười lớn, lại đắc ý:
- Ta đã đoán đúng, chúng ta chính là đệ tử thần tiên, không thể sai được, chỉ có chúng ta mới xứng đáng làm đối thủ của nhau thôi …
Bách thấy hắn ăn nói kỳ là như vậy. Chỉ cười trừ, tìm cách đổi chủ đề.
- Chúng ta bàn vào việc chính. Ngươi nói đi, mục đích của ngươi là gì?
- Ngươi thông minh như vậy mà không đoán được sao?
- Vớ vẩn, cho dù là ông trời, nhiều khi cũng không biết được ý nghĩ con người là gì. Nếu không làm sao những chuyện oan ức xảy ra khắp thiên hạ.
- Ta hỏi thật, ngươi có phá được vụ án của Đinh Nhu không?
- Không làm được.
- Quả thật không biết ai ra tay.
- Chỉ có hai người, ta tin Đinh Nhu, vậy người ra tay chắc chắn là Vũ Thân. Chỉ là ta không đoán được cách thức gây án, làm sao chứng minh đây.
Người áo đen vỗ đùi cười đắc ý:
- Chịu thua rồi, chịu thua rồi … Vậy phái Nam Sơn phải thua phái Côn Sơn keo này rồi.
Lại qua một lúc, hắn ngừng cười, chỉ tay về phía Bách:
- Thua thì phải chịu phạt thôi.
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn Đinh Tú.
"ĐCM mày …" Bách đạp bàn đứng ngay dậy, ném chén trà về phía người áo đen, miệng quát:
- Cút!
Người này dùng một thủ pháp gì đó, đạp chân một cái, thân là là lướt về phía sau. Miệng cười ha hả:
- Cút thì cút, nhưng ngươi vẫn phải lựa chọn, cả Đinh gia phải chết, hay là mất Đinh Tú, cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn đi. Hình bộ, Ty Bình Bạc cũng đã đều lom lom nhìn vào các ngươi rồi. Hoàng gia không để ngươi làm thế đâu.
Người này vẫn đang cười, bỗng lộn một vòng, chân lập tức đá thêm một cước. Chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn lao tới, ngọn truỷ thủ sắc lém bám sát theo mạng sườn người áo đen chém "soạt" một cái. Hắn hoảng hồn rạp xuống đất, lộn một vòng tránh khỏi.
Người tới là Đinh Đang, nàng xuất thủ không thành công, chân điểm thêm một bước, người lăng không, lại đâm tiếp truỷ thu theo bóng người áo đen, miệng thét:
- Dám làm hại người nhà ta, ta sẽ cho ngươi chết không nhắm mắt.
Người áo đen thấy khí thế hung mãnh của cô bé, tốc độ lại cực nhanh, mũi truỷ thủ đã lại tới trước ngực hắn. Người này biết không thể tránh né được rồi, trong sát na đó hắn chỉ kịp xoay người, mũi truỷ thủ cắm thẳng rồi trượt đi trước ngực.
Đinh Đang mất đà dúi về phía trước, người áo đen trước ngực lộ ra một mảng lớn, thì ra hắn có một hộ tâm kính, chính thứ này cứu hắn một mạng. Người này hoảng hốt nhìn lại, đời hắn từ khi xuất môn, chưa từng chật vật như vậy. Đối thủ lại là một cô bé 15, 16 tuổi, tại sao thân pháp lại khủng bố thế kia.
Từ phía sau Hùng Tam, Hùng Tứ tiếp tục tiến tới, áp sát hai bên người Bách. Người áo đen cười ha hả:
- Được lắm! hôm nay tới đây thôi. Sơn Tây Hầu phủ quả là nơi ngoạ hổ tàng long …
Hắn phất tay một cái, từ ống tay áo bụi mù tung lên. Đinh Đang tức tối định đuổi theo tiếp nhưng lại che mũi. Thứ khói này khiến mắt cay xè, dính phải là tầm nhìn ngay lập tức bị hạn chế. Nàng dậm chân:
- Để tên khốn kiếp này thoát rồi …
Bách từ lúc nãy không nói gì. Tên áo đen chọc giân hắn rồi. Tên này có ý nghĩ với vợ hắn. Việc này với bất cứ nam nhân nào cũng là vảy ngược. "Ta muốn yên ổn, nhưng các ngươi cứ thích ta phải ra tay … Để xem các ngươi bày những trò mèo gì" Hắn chậm rãi:
- Mọi người đừng đuổi theo, hắn có chuẩn bị rồi, không để chúng ta đuổi theo dễ dàng đâu.
[1] Dịch từ thơ Nguyễn Trãi