Chương 166: Phá giải kỳ án (2)
Phía dưới, đám dân chúng xôn xao nghị luận. Không khí bỗng ồn ào như chợ vỡ. Phía trên, Đặng Ma La lại đập "ầm" một tiếng bùa gỗ.
- Hồ đồ! Lời khai của các nhân chứng cho biết, đã cùng nhau đóng chốt gỗ phía trong. Qua thực nghiệm cho thấy không thể trong điều kiện này mà từ bên ngoài vào được. Như vậy, chỉ có người bên trong làm. Sao có thể có người thứ ba. Vả lại, nếu người bên trong làm, sao phải lằng nhằng làm vậy, tự nhốt mình vào cùng bị hại và một người khác, chính mình cũng thành hiềm nghi. Trên đời không ai làm vậy cả.
Bách cười lớn:
- Đúng là trên đời có người như vậy đấy, hành vi như vậy, đúng là làm ta nát cả óc mới nghĩ ra. Phải không Lê đại nhân …
Bách nói đoạn chỉ vào Lê Hưng, quát lớn:
- Đinh Đang, ra tay đi.
Đinh Đang xuất thủ nhanh như chớp, áp sát Lê Hưng. Dùng cánh tay bẻ quặt tay hắn lại, hai cước đá luôn vào khuỷu chân Lê Hưng làm hắn quỳ xuống. Mọi người chưa kịp định thần thì một ngọn truỷ thủ đã cài vào cổ hắn.
Lê Hưng hét to:
- To gan! Trước công đường mà các ngươi muốn làm loạn.
Bách bình tĩnh chắp tay về phía Đặng Ma La.
- Sự việc cấp bách, mong Đặng đại nhân thứ tội. Cho ta được trình bày đôi lời. Sau việc này ta xin chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Đặng Ma La định nói gì thì Trần Thủ Độ từ bên trên vọng xuống:
- Để hắn nói đi.
- Đa tạ Thái sư.
Lê Hưng biết là không ổn, ánh mắt oán độc nhìn Đinh Đang, chỉ khẽ động là nàng lại nhích thanh dao vào cổ hắn.
Bách chắp tay về hướng mọi người:
- Trước kia ta cũng giống Đặng đại nhân và các vị, cho rằng cơ bản có thể loại bỏ khả năng có người thứ tư đột nhập vào phòng giết người, trong hai người Đinh Nhu và Vũ Thân chắc chắn có một người là hung thủ.
- Cũng may hôm trước đến hiện trường vụ án, ta tìm thấy một dấu vết cực nhỏ trên tường. Điều này có lẽ các vị quan sai cũng đã thấy nhưng không để ý. Ta thấy trên bức tường đằng sau cái tủ để tài liệu đối diện cửa ra vào có vài lỗ nhỏ rải rác theo hình chữ nhật, giống như vết đinh đã từng đóng vào nhổ ra để lại.
Lúc này từ phía sau có một quan sai đứng ra:
- Đúng là có việc này, chúng ta cũng đã thấy những lỗ đinh này. Nhưng chúng chỉ là những lỗ đinh hết sức bình thường, không biết có liên quan gì đến vụ án này.
- Một dấu vết đơn lẻ thì không có ý nghĩa gì, nhưng ta nhớ ra Đinh Nhu từng nói, khi bị ngất đi lờ mờ thấy có người động vào chân hắn. Vậy thì kết hợp với manh mối từ các lỗ đinh mang lại, đây đúng là một âm mưu kinh thiên động địa, khiến người ta toát mồ hôi lạnh! Mọi người có từng nghĩ, khi Đinh Nhu và Lê Thân tỉnh dậy lần đầu, căn phòng thực ra chưa phải là một căn phòng kín đích thực.
Tất cả bàng hoàng. Lê Hưng biết là sự việc bại lộ, lại định cựa quậy phản kháng. Bỗng chỉ nghe bộp một cái, chân tay hắn tê dại, sụp xuống phía dưới như bị thoát hết lực.
Bách tiếp tục nói:
- Khi Đinh Nhu và Lê Thân tỉnh dậy lần đầu. Bọn họ tìm được cửa lớn, vì không đẩy mở được cửa nên mới nghĩ rằng có người đã khóa lại ở bên ngoài, thực ra thứ bọn họ tìm thấy được chỉ là một cánh cửa giả và cái khung cửa được hung thủ cố ý gắn trên bức tường phía sau mà thôi!
Mọi người ồ lên, Bách lại chỉ vào Đinh Nhu và Lê Thân:
- Bởi vì trong phòng không có bất cứ tia sáng nào, lại thêm mọi người tinh thần hoảng loạn nên các ngươi mới không nhận ra được đó là cánh cửa giả. Còn cánh cửa thật sự đang ở đâu, chính là ở phía đối diện với bọn họ. Trước đó, hung thủ đã chuyển tủ tài liệu vào vị trí trước cánh cửa thật để che đi cánh cửa khiến bọn họ không phát hiện.
Lê Thân như chợt nhớ ra điều gì:
- Đúng vậy, hình như ta trong lúc mò mẫm có sờ vào một khung gỗ, nhưng chỉ tưởng rằng khung này là một phần của kệ tài liệu.
- Vậy thì đúng rồi. Lúc các ngươi tỉnh lại, cánh cửa thật đó chưa hề bị khóa lại.
- Các ngươi biết tại sao hung thủ phải bố trí màn kịch này không? Bởi vì lúc đó, hung thủ ở trong ba người bọn họ, chính là cái người mà sau này các ngươi tưởng là Đinh Nguyên Bảo.
- Tên hung thủ giả thành Đinh Nguyên Bảo kì thực trà trộn vào ba người bị bắt, không ngừng dẫn dắt chỉ huy các ngươi, khiến các ngươi tin rằng đây là một căn phòng kín. Đồng thời hắn cố ý hướng dẫn mọi người dùng một cây gỗ chốt cửa lại trong phòng. Trên danh nghĩa là để bảo vệ cả ba nhưng thực sự là để các ngươi lại tin rằng đây đích thực là một căn phòng kín hai lớp mà người ngoài không thể đột nhập được.
- Hắn lại dùng thuốc mê khiến hai người ngủ say, sau đó tháo khung cánh cửa giả ra, chuyển kệ tài liệu đối diện lại vị trí ban đầu của nó, mở cánh cửa thật. Cùng lúc đó, hắn cần quay các ngươi lại phía đối diện, đây chính là nguyên nhân Đinh Nhu trong lúc mơ màng cảm thấy có người đang động vào chân. Chỉ có quay các ngươi về phía đối diện mới có thể đảm bảo, khi các ngươi tỉnh dậy mới không nghi ngờ cánh cửa đổi vị trí.
Mọi người ồ lên kinh ngạc. Đặng Ma La trên công đường tròn mắt, cách thức gây án này, quả có nghĩ vỡ đầu cũng không thể biết được. Trần Thủ Độ mắt lim dim, thở dài một cái.
Bách thấy lão như vậy, nhếch mép tiếp tục:
- Sau đó, hung thủ khiêng Đinh Nguyên Bảo người thật hàng thật đang hôn mê bất tỉnh vào phòng, lấy gạch đập cho chết. Cuối cùng, khi cánh cửa thật đích thực đóng lại hắn vặn chặt dây thép khóa cửa ngoài và bỏ đi.
Đặng Ma La không phục nói tiếp:
- Được, cứ cho giả thiết của ngươi là đúng. Cũng chỉ có thể chứng minh một điều. Có khả năng có người thứ tư tham gia vào vụ án này. Vì cớ gì ngươi lại cho rằng Lê Hưng kia là thủ phạm.
- Hỏi hay lắm. Đây mới là thứ làm ta đau đầu. Minh oan cho hai người kia không khó. Nhưng làm sao tóm được thủ phạm mới là thứ làm ta suy nghĩ.
- Lúc trước hung thủ đã khiến Đinh Nhu và Vũ Thân tin rằng cửa lớn đã được chốt lại từ bên trong nhưng sau khi hung thủ rời khỏi hiện trường chắc chắn không có cách nào chốt cửa lại từ bên trong được. Cũng có nghĩa là, lúc hung thủ rời khỏi hiện trường, căn phòng này chỉ là phòng kín một lớp và cửa chỉ bị khóa bên ngoài mà thôi. Để hai người trong phòng tin chắc rằng đây trước sau vẫn là một căn phòng kín hai lớp, hung thủ nghĩ ra một tuyệt chiêu.
Đinh Nhu lúc này đã như từ cõi chết trở về, hỏi với lên:
- Tuyệt chiêu gì?
- Lúc hắn ta rời khỏi, thanh ngang cài bên trong cửa không hoàn toàn rút ra hết mà vẫn gác ở bên một chốt cửa, chỉ là không gác lên chốt còn lại. Như vậy ngày thứ hai, bên ngoài nếu có người gọi bọn họ dậy, hai người bên trong biết rằng mình được cứu thì phản ứng đầu tiên sẽ là nhấc thanh ngang chốt cửa ra.
- Bọn họ trong bóng tối chắc chắn không thể nhìn ra thanh ngang chốt cửa đó có hoàn toàn gác lên hai cái chốt hay không, chỉ cần bọn họ nhấc ra, sơ hở duy nhất của căn phòng kín hai lớp đã hoàn toàn biến mất. Bọn họ sẽ chỉ nhớ tối hôm qua đã chốt cửa lại và hôm nay cái chốt đó vẫn nằm trên cửa như cũ, không gì thay đổi.
Trần Thủ Độ vẫn lim dim:
- Ngươi vẫn chưa nói, tại sao lại chắc chắn Lê Hưng là thủ phạm.
- Hung thủ chính là trăm tính vạn tính cho vụ án này trở nên kín kẽ mà cuối cùng để lộ ra sơ hở. Cách loại bỏ sơ hở để hoàn thành căn phòng kín hai lớp này tuy rằng hay ho, nhưng đồng thời cũng đem đến một mấu chốt khác: Nếu người bên ngoài đến nhà kho cứu người mở dây thép khóa bên ngoài trước để vào phòng mà không gọi hai người bên trong dậy mở chốt, vậy người bên ngoài chắc chắn sẽ phát hiện cánh cửa này hoàn toàn không chốt trong.
- Bởi vậy, người mở dây thép bên ngoài rất quan trọng. Hắn bắt buộc phải gọi người trong phòng dậy để bọn họ làm động tác mở cây ngang chốt trong trước, sau đó tự mình mới mở dây thép khóa ngoài. Như vậy, màn kịch này mới được hoàn thành một cách hoàn mỹ.
Bách quay sang chỗ Lê Hưng gằn giọng:
- Chính vì thế, Lê sai nha, ta hỏi người. Trong tình huống cứu người quan trọng như vậy, ta đã tham khảo tất cả các hình bộ có kinh nghiệm nhất Đại Việt. Họ đều nói gần như trong tất cả mọi trường hợp, khi bị thúc đẩy bởi tâm lý cứu người, nếu phát hiện cửa bị chốt chặt bên ngoài thì phản ứng đầu tiên là tìm đồ mở cửa trước chứ không có ai bỏ thời gian để gọi người bên trong tỉnh dậy.
- Chỉ có ngươi? Đi cứu người lại đập cửa ầm ỹ réo gọi trước, chưa biết sự tình nhưng đã hướng vào trong kêu gào. Một khắc sau đợi đám người Đinh Nhu, Lê Thân hoàn toàn tỉnh dậy mới bắt đầu phá cửa.
Lê Hưng cười lớn:
- Giỏi thật, vụ án kín kẽ như vậy mà ngươi có thể phá được. Không hổ danh là người thông mình nhất Đại Việt. Tướng quân nói không sai, chỉ có các ngươi mới xứng làm đối thủ của chúng ta.
Hắn nói xong, khuôn mặt trở nên xám ngoét, đầu bỗng gục sang một bên. Đinh Đang hốt hoảng nâng đầu hắn dậy. Thất vọng nói:
- Hắn giấu thuốc độc trong răng, vừa mới cắn thuốc tự tự rồi.
Tất cả mọi người trên công đường bàng hoàng. Kết quả vụ án ly kỳ không sao kể xiết. Loanh quanh một hồi lại chính là người Hình bộ ra tay. Điều này cũng giải thích luôn việc tại sao Đinh Nguyên Bảo dễ dàng trốn khỏi đại lao như thế. Đặng Ma La xấu hổ không còn lỗ nào để chui. Nhanh chóng sai người kết thúc để điều tra lại. Trần Thủ Độ rời gót khỏi Hình bộ. Trước khi đi lại vỗ vai Bách:
- Bản lĩnh lớn lắm, thế mà ta đã sớm bàn việc giúp ngươi, lão phu xấu hổ vô cùng.
- Đã làm Thái sư thất vọng rồi …