Chương 3: Bãi Biển

Đội 7

Chương 3: Bãi Biển

Một vài tiếng trôi qua, mặt trời nhô lên cao.

Nương theo sóng đại dương mạnh mẽ, con tàu tiến tới gần đất liền, rồi bị ụ cát ngầm lớn phía dưới ngăn lại mắc cạn. Nhưng từ khoảng cách này cũng đã đủ để mọi người thể trông thấy rõ phong cảnh hùng vĩ phía trước, khi những dãy núi gặp đại dương tạo ra thành nhiều vách đá vôi cao dựng đứng sừng sững.

Mạn trái tàu, chiếc thủy phi cơ Arado Air 196 đỗ sát cạnh sau khi trở về từ hoang mạc.

Viên phi công bay đến mức chỉ còn đủ nhiên liệu quay về mới từ bỏ, ấy vậy vẫn không thể tìm kiếm thêm được một dấu hiệu mới gì cả. Tuy vậy, trong hành trình trinh sát, viên phi công chụp được rất nhiều ảnh.

Từ đó Wilco có thể khai thác một nguồn thông tin quý giá về bãi biển phía trước, nơi anh định cho ba tiểu đội mình đổ bộ lên.

Wilco sau khi xem xét kỹ lưỡng hết đã chọn một ví trí bãi biển rộng, ít vách đá để dễ tiếp cận. Như kế hoạch, Wilco sẽ là người trực tiếp chỉ huy nhiệm vụ. Nhưng Farika lại đề nghị giao việc này cho em trai mình, Klaus.

Wilco thừa hiểu rằng Farika muốn kiếm cho Klaus thêm chiến công để đưa cậu ta lên một chức vụ cao hơn. Wilco im lặng nhường lại vị trí vì Farika, nhưng để có thể yên tâm hơn, anh tuyển từ tiểu đoàn mình ra những quân nhân xuất sắc và giàu kinh nghiệm nhất để đảm bảo hiệu suất và tính an toàn.

***

Klaus chán nản ngồi trên thùng vũ khí bằng gỗ. Anh đã mặc quân phục chiến đấu thường ngày, mẫu quần áo sĩ quan SS màu xám khói. Bên ngoài anh khoác thêm chiếc áo khoác da màu đen và sau lưng đeo ba lô. Bên cạnh chân anh khẩu súng trường không tự động Kar98k dựng cạnh, nó là một biến thể so với tiêu chuẩn trang bị cho quân đội khi lắp thêm kính ngắm vào để trở thành khẩu súng bắn tỉa. Ngoài ra Klaus còn có thêm một khẩu lục Luger P08 ở bao túi ngực và dao găm gài dưới chân.

So với trang bị binh lính cơ bản, Klaus mang khá thiếu nhưng với anh vậy là vừa đủ, một người lính bắn tỉa không cần mang quá nhiều thứ lằng nhằng.

Trong tiểu đoàn mình, Klaus thường được phân công là trinh sát hoặc yểm trợ cho bộ binh ở vị trí cao nên khi làm chỉ huy tiểu đội anh có cảm giác không quen. Anh khá khó chịu khi chị gái Farika luôn sắp đặt mọi thứ trong cuộc sống của mình, khiến anh cảm thấy như cô không hề tin tưởng năng lực bản thân anh.

May thay tiểu đội phó của anh, Bale, lại là một người lính từng chiến đấu cùng khá nhiều lần, có thể coi là thân quen nên ngay từ đầu mọi việc từ sắp xếp, chỉ huy hay liên lạc với hai tiểu đội còn lại anh đều giao phó hết lại cho anh ta.

‘’ Báo cáo tiểu đội trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong ‘’

Đội phó Bale tiến lại gần Klaus chào và nói, đằng sau anh ba tiểu đội đứng nghiêm chỉnh hàng ngũ xếp thành ba hàng, có tất cả hai mươi tám người.

Họ đều mặc quân phục màu xanh lá cây đậm với mũ sắt trên đầu.

Nhìn vào trang phục của họ, Klaus nhớ tới những gì mình đã học ở trường quân sự. Khi mỗi một tiểu đội quân Đức gồm mười người: với một chỉ huy, một đội phó, một lính sử dụng súng máy đa năng hạng nhẹ MG 42, một lính mang vác đạn dược, và sáu lính trang bị tiểu chuẩn với khẩu Kar98k.

Klaus mặc kệ đội phó, ánh mắt anh vẫn bâng quơ nhìn chiếc thuyền nhỏ cuối cùng được hạ xuống từ cần cẩu.

‘’Thật là phiền phức. Tại sao mình phải ở đây kia chứ? Thứ công việc ngu ngốc dành cho những kẻ ngu ngốc.‘’

Klaus lẩm bẩm, nãy thì gặp phải ôn thần, giờ thì phải tham gia cuộc đổ bộ. Thật không còn gì đen hơn, ờ thì, trừ việc suýt chết sáng nay. Tất cả đều tại quân Liên Xô chết tiệt và đám sương mù chết tiệt và Markel chết tiệt và.........

‘’ Đội trưởng yên tâm, chúng ta có thể sẽ về trước bữa cơm trưa."

Đội phó Bale nhẹ nhàng động viên, đứng cách ba bước để tránh luồng tử khí bủa vây quanh Klaus.

"Có chết tôi cũng không ăn cơm với anh."

Klaus bực bội nói, viên đôi phó này làm anh nhắc lại tới chuyện cũ khi hai người ở chung đơn vị.

Lúc ấy quân đoàn đang đóng trại, thì đội phó nhận được thư của vợ, báo rằng cô ấy đang mang thai đứa con đầu lòng của họ. Anh chàng sung sướng nhảy dựng lên, vô tình va vào Klaus, khiến khay thức ăn như chắp thêm đôi cánh bay thẳng vào mặt Markel. Nghĩ tới đây, Klaus rùng mình. Cái đồ ác quỷ đó!

Đội phó Bale đưa tay gãi đầu ngại ngùng, sau đó như bật thứ chốt mở kì lạ, anh thay đổi hoàn toàn vẻ im lặng ban nãy, rút tấm ảnh cất nơi túi áo ngực ra.

Đó là một người phụ nữ trẻ đang bế một đứa bé.

Trông cô thực không có gì đặc biệt, chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng đôi mắt âu yếm dịu dàng của cô khi bế đứa trẻ trong tay khiến Klaus ấn tượng mạnh. Đứa trẻ trong lòng cô mở to đôi mắt nâu trong veo, tò mò nhìn về phía máy ảnh, tay với với như đòi bế.

Khuôn mặt Klaus dịu lại, nhưng vẫn giả vờ đanh thép. Đội phó hào hứng ngồi hẳn xuống cạnh anh, vẻ mặt hạnh phúc mộng mơ khoe về người vợ nào là xinh đẹp đảm đang yêu mình như nào, rồi thì về đứa con trai hai tuổi đang bập bẹ gọi cha.

Nhìn vẻ mặt toả sáng của anh ta, Klaus bắt đầu thấy nhức mắt.

"Hừ, uỷ mị."

"Những người chưa được nếm hương vị tình yêu như cậu thì làm sao hiểu được kia chứ."

Đội phó lúc này đã đổi xưng hô, nói bằng giọng khinh miệt của một kẻ đã có vợ. - [x]

"Tôi có mà thèm vào! Không có một ai là đủ xứng đáng với tôi hết!"

Klaus giãy nảy, anh cảm nhận được trái tim độc thân bị giẫm nát.

"Ha ha, cứ kiêu ngạo như cậu ấy, sẽ chẳng cô gái nào dám lại gần đâu."

"Tình yêu có ăn được không, có giúp anh sống sót trong chiến tranh không? Thật là vô dụng, chỉ khiến con người ta thêm yếu đuối."

Đội phó vẫn cười, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc lại, vỗ vai Klaus nói: "Để anh dạy cho cậu bài học kinh nghiệm, một khi gặp phải người khiến con tim rung động, đừng đẩy họ ra xa."

Klaus quay sang một bên, hừ lạnh.

Đội phó và vợ anh là thanh mai trúc mã, theo câu chuyện anh kể thì trải rất nhiều chuyện cũng như mâu thuẫn hiểu lầm, cuối cùng anh mới thành công đeo lên tay cô ấy chiếc nhẫn bạc. Vậy mà đội phó cũng khá xui xẻo, vừa cưới được cô gái trong mộng đã bị bắt lên đường nhập ngũ, tham gia mặt trận phía đông để phụng sự đất nước và tham vọng của lãnh đạo tối cao Hitler, tới nay đã hơn ba năm.

Gặp ai, anh cũng kể về người vợ hoàn hảo của mình, và anh cũng rất mong chờ chiến tranh kết thúc để quay về, tặng cho vợ chiếc nhẫn vàng với viên kim cương thật lớn mà cô ấy xứng đáng.

Nhưng ít ra đội phó còn may mắn hơn nhiều so với một số người lính trên này khi anh còn chỗ dựa tình thần, còn họ thì không. Đến cả cái lý tưởng họ bấu víu được ban đầu về một đế chế nghìn năm cũng đang trên đà xụp đổ.

Trong đôi mắt ấy, Klaus thấy được mong ước mãnh liệt được quay về bên người vợ thân yêu, dù cuộc chiến này thắng hay thua đều không quan trọng.

‘’ Chiến tranh sẽ kết khúc sớm thôi ‘’

Klaus đăm chiêu nhìn ra xa, kết quả đã được định sẵn. Nước Đức sẽ thua cuộc. Anh tự hỏi rằng lúc ấy những người như anh sẽ về đâu, sau ngần ấy thời gian, cuộc sống của anh giường như đã phụ thuộc vào chiến tranh. Anh từng hứa với cha mẹ mình rằng ngày anh quay về, anh sẽ về với tư cách là một chỉ huy cấp cao, nhưng có lẽ điều ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Klaus muốn rằng chiến tranh sẽ mãi tiếp diễn.

Tiếng bọt nước văng tung tóe vang lên khi con thuyền được thả xuống phá luồng suy tư của Klaus, anh lắc đầu, mặc kệ, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

‘’ Được rồi, tất cả mọi người xuất phát ‘’

Klaus đứng lên hạ giọng ra lệnh, đeo khẩu Kar98k lên vai. Anh hướng tới mép tàu nơi chiếc thang dây thừng đã mắc sẵn.

Từng người từng người một leo đáp xuống thuyền, mỗi một tiểu đội một con thuyền. Khi đã lên đủ, họ cầm mái chèo con thuyền đi.

Trên đài chỉ huy, Makellos nhìn ba chiếc thuyền chậm rãi tiến vào bờ, âm thầm chúc họ bình an. Bất ngờ cảnh quang trước mặt Makellos đột nhiên trở nên quỷ dị, rất nhiều dải màu tím xuất hiện bao trùm lấy con tàu với phạm vị lớn.

Anh nhổm dậy, đặt tay lên tấm kính, cau mày khi nhận ra giường như chỉ có anh nhìn thấy thứ đó. Khuôn mặt Makellos trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

‘’ Báo động cho toàn tàu, bảo các tiểu đoàn trưởng tập trung hết binh lính lại trên boong với vũ khí đầy đủ. ‘’

Makellos quay đầu lại nói với vị thuyền trưởng, ông ta khá nhạc nhiên với mệnh lệnh nhưng vẫn thông báo.

Makellos tiếp tục quay lại quan sát, khuôn mặt anh càng thêm lạnh lùng, căng thẳng. Mọi bản năng sinh tồn trong anh lồng lộn, như con thú rít gào. Thứ năng lực này được ban cho anh trong viện nghiên cứu Siêu chiến binh.

Anh cũng không biết đó là một ân huệ của chúa hay lời nguyển của quỷ dữ. Thứ sức mạnh này giúp anh nhìn thấy một phần tương lai, một phần tương lai không thể sửa đổi. Nó luôn cảnh báo cho anh trước những mối hiểm nguy sắp diễn ra. Tùy thuộc vào mức độ mà dải màu tím xuất hiện nhiều hay ít, lần này thì cả góc trời.

Bên ngoài biển, con thuyền Klaus sắp tới gần bãi biển khi chỉ còn cách độ chục mét nữa và không biết tình hình của con tàu.

Klaus cầm khẩu súng trường lên, dùng ống nhắm nhìn quanh một lượt bãi biển. Anh không phát hiện ra điều gì khả nghi, một bãi biển bình thường.

‘’ An toàn, đổ bộ ‘’

Klaus nói, ngay khi con tàu vừa chạm sát bãi biển. Anh cùng đoàn lính nhảy ra, bước chân tiến đi từ từ.

Lên được bãi biển, ba tiểu đội tập họp lại với nhau, Klaus phổ biến kế hoạch theo hoạch định mà trung tá Wilco đã giao. Mỗi một tiểu đội kiểm tra một hướng, xem xét bãi biển và tìm đường lên, nếu có gặp phải chuyện gì thì sẽ bắn pháo hiệu.

‘’ Được rồi, mọi người xuất phát ‘’

Klaus lạnh lùng hất tay ra lệnh, hai tiểu đội bên cạnh tản ra hai hướng còn đội Klaus đi thằng về phía trước.

Tiểu đội Klaus thành một hàng dọc bước đi, dẫn đầu là Klaus. Cảnh vật chung quanh giống như bao bãi biển Klaus từng đi qua, không có gì khác lạ. Anh rất nhanh tìm thấy được một con đường đá nhỏ xen khẽ giữa những tảng đá lớn.

Klaus leo lên phía trên bãi biển, bỗng sững lại.

Hình ảnh trước mắt khiến anh không kìm nén được cảm xúc choáng ngợp. Một bình nguyên hoang mạc bất tận, không có bóng dáng của sự sống xa xa một số ngọn núi đá ẩn hiện. Chỉ thấy một màu cam khắc nghiệt, dưới ánh nắng thiêu đốt không gian, hình ảnh trước mắt lung lay rung chuyển như một thước phim bị hỏng.

‘’ Thú vị"

Klaus mỉm cười. Klaus dẫn đội đi xuống thám thính xung quanh một lúc lâu, rồi ra lệnh nghỉ ngơi. Anh điều viên đội phó xuống dưới bãi biển để bắn pháo hiệu tập trung các đội lại rồi rút về tàu.

Nhìn viên pháo bắn lên trời, Klaus tiện trèo lên đỉnh vách đá để nhìn xuống. Anh cảm giác như độ rộng bãi biển trở nên lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, ba con tàu đang lẽ neo đậu sát biển giờ lại nằm giữa bãi biển.

‘’ Kỳ lạ"

Klaus cau mày, nhận ra đó không phải ảo giác, mức nước đang rút xuống ngày càng nhanh chóng, mắt thường cũng có thể cảm nhận được..

Đôi mắt anh bỗng phát hiện ra dưới lớp cát có thứ gì đó đang nhô lên. Đội phó Bale cũng vậy, ngay sau khi bắn pháo hiệu, anh đã nhận ra sự bất thường. Từ dưới lớp cát, bỗng mọc lên thứ gai nhọn quái gở. Rất nhanh chóng, diện tích chúng xuất hiện ngày càng nhiều theo dòng nước rút.

Đội phó Bale đang định lại gần tìm hiểu, bỗng từ trên cao nghe thấy Klaus đang cầm súng nhắm về phía mình hét lên. Klaus đang nói gì vậy? Ch....chạy mau? Anh giật mình, rải bước về chỗ Klaus, và nhận ra phía một vật khổng lồ phủ bóng anh từ phía sau. Anh quay ngoắt lại nhìn, và hẳn đó là thứ sinh vật kinh tởm nhất anh từng thấy.

Âm thanh "Phập" vang lên, khiến anh như bừng tỉnh, hoảng loạn hét lên định chạy đi, nhưng giường như anh không còn cảm giác được phần chân nữa.

Chỉ thấy phần eo đau nhói, cả người anh mất khống chế ngã xuống.

‘’ KHÔNG!!!!!!!!!!!"

Klaus trợn trừng đôi mắt hét lên. Đôi tay anh run rẩy không cầm nổi khẩu súng.

Đồng tử thu nhỏ nhìn Bale. Hoặc nói đúng hơn là một nửa của Bale. Cả phần thân dưới của anh đã biến mất trong miệng con quái vật, máu và ruột chảy ra. Những sinh vật màu xám có hình dạng giống loài cá chép, to ngang một chiếc xe hơi con, với hàm răng sắc nhọn, thứ gai nhọn ban nãy mà Klaus nhìn đó là râu của chúng.

Bọn quái vật kích động lần theo vị máu, tập trung tranh giành lẫn nhau cắn xé cơ thể Bale, thỉnh thoảng một vài mảnh văng ra xa.

Chương mới hơn