Chương 2: Trung Đoàn Riga

Đội 7

Chương 2: Trung Đoàn Riga

Trên khoang chỉ huy nằm ở đầu tàu, không khí căn thẳng bao trùm căn phòng.

Khoảng mười người mặc quân phục màu đen đứng hoặc ngồi quanh một chiếc bàn lớn chất đầy tài liệu, mùi khói thuốc lá thoang thoảng trong không khí.

Tất cả ở đây đều là cán bộ chỉ huy quân sự của trung đoàn Riga, nhóm binh lính di tản.

Ngoài trừ vị thuyền trưởng già đang dựa vào tường rít tẩu thuốc, các khuôn mặt ở đây đều còn rất trẻ, không ai quá ba mươi.

Trung đoàn Riga vốn được cấu tạo thành từ ba tiểu đoàn bộ binh, một tiểu đoàn cơ giới và một tiểu đoàn hậu cần. Sự khác biệt của Riga so với các trung đoàn bình thường, đó là chỉ huy của họ đều là siêu chiến binh và họ nằm dưới sự chỉ đạo của chuẩn tướng Erich, một kẻ ảo tưởng bất tài.

Hắn ta nhờ vào gia đình thuộc dòng dõi quý tộc xa xưa và đút lót mà leo lên chức trung đoàn trưởng. Kiến thức quân sự thì hạn hẹp, năng lực càng kém. Erich không được mấy ai trong trung đoàn tin phục, may mắn cho hắn là cấp dưới đều là những người tài giỏi, nên mỗi khi được điều động đến bất cứ chiến dịch nào quân đoàn Riga luôn chiến thắng và huân chương khải hoàn trở về, dù gặp nhiều nguy hiểm.

Âu cũng vì vậy mà Erich lại càng tự đắc, cũng khiến tham vọng hắn càng ngày càng cao, để rồi đẩy tất cả chuẩn bị vào con đường chết khi bị hơn mười trung đoàn của Liên Xô bao vây.

Erich cho rằng mình có thể chiến thắng bằng việc đối chiến trục diện lao thẳng vào quân địch, bỏ mặc sự phản đối kịch liệt từ cấp dưới cả sự chỉ thị của cấp cao. Ai cũng nhận ra đó là điều ngu xuẩn nhất trong mà một vị tướng có thể nghĩ ra trong tình thế căng thẳng như vậy.

Đại tá Makellos, phó chỉ huy trung đoàn, ở cuộc họp cuối cùng, vì không khuyên bảo nổi Erich nên đã tức giận rút súng bắn chết hắn, tạm chiếm quyền chỉ huy quyết định ra lệnh rút lui. Hành động đó của đại tá Makellos chắc chắn sẽ khiến anh đối mặt với bản án tử hình về tội tạo phản, đồng thời kéo theo các chỉ huy còn lại ra trước tòa án quân sự.

Nhưng đó là chuyện tương lai khi họ về được nước Đức, còn bây giờ cái trước mắt là xác định mình đang ở đâu đã.

‘’ Hạ sĩ quan, cậu có thể nói nguyên văn lại không? ‘’

Farika, cấp bậc trung tá chỉ huy tiểu đoàn hậu cần lên tiếng. Một trong số hai chỉ huy nữ.

‘’Báo cáo trung tá, đó là đất liền. Một hoang mạc …rộng lớn‘’

Cô đáp bằng vẻ mặt nghiêm túc, một vài sợi tóc xoăn xoã xuống vầng trán cao, phần còn lại mềm mại uốn lượn như những sợi vàng óng ánh chảy xuống ngang lưng.

Từ đài radio giữa chiếc bàn, mọi người chăm chú lắng nghe tiếng nói đứt quãng truyền từ khoảng cách xa tới. Người trả lời là viên phi công từ chiếc thủy phi cơ vừa mới bay lên theo lệnh thuyền trưởng để trinh sát xung quanh, và cậu ta đang cố gắng tường thuật lại chính xác khung cảnh phía bên dưới.

Một bờ biển dài nằm trên hoang mạc rộng lớn kéo đến hết đường chân trời.

Ban đầu tin tức làm thuyền trưởng rất vui mừng, nhưng sau đó ông thấy kỳ lạ bởi đây là biển bắc âu thì lấy đâu ra hoang mạc. Ông hỏi lại nhiều lần và viên phi công đáp lại nhắc lời như cũ, sự việc càng trở nên ngoài tầm kiểm soát, ông quyết định triệu tập một cuộc họp với những chỉ huy trung đoàn Riga trên tàu.

‘’ Hạ sĩ quan, tôi không cho rằng cậu đủ tỉnh táo để thực hiện nhiệm vụ này rồi. Cậu có chắc là đó không phải là ảo giác do trí não tạo ra chứ?"

Bên cạnh bàn, một trung úy cáu gắt nói. Bàn tay khổng lồ của anh đập mạnh xuống mặt bàn.

‘’ Trung tá Manstein, cậu phải chú ý lời nói, to tiếng cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu. Cứ để cậu ta bay một vòng kiểm tra xem."

Manstein gầm nhẹ, nét căng thẳng khiến khuôn mặt anh càng thêm dữ tợn, vết sẹo ngang mắt khiến anh trông như con thú dữ bị thương vậy. Anh tỏ vẻ khó chịu với kẻ vừa lên tiếng đứng đối diện, trung tá Wilco.

Tương phản với cơ thể to lớn vạm vỡ của Manstein, Wilco như chàng thư sinh yếu đuối, gầy gò với chiếc kính mắt đang phản quang khi hắn cúi đầu.

"Vậy cậu cho giải pháp xem nào, đồ công tử bột?!"

Cả hai đều đồng cấp bậc và cùng chỉ huy tiểu đoàn bộ binh. Manstein cực kỳ ghét Wilco, vì hắn ta luôn là kỳ đà cản mũi, cướp hết chiến công tiểu đội của anh, ngứa mắt nhất là cái tính cách gian trá, gió chiều nào ngả theo chiều đó.

‘’ Wilco nói đúng đấy. Đây là lúc cần chúng ta phải giữ bình tĩnh nhất."

Farika đứng sau vỗ vai Manstein, gật đầu đầy thông cảm với Wilco, hắn chỉ mỉm cười, đẩy kính.

‘’ Hạ sĩ, cậu tiếp tục lượn vòng quanh khu vực xem có gì khác lạ không rồi hai mươi phút nữa thông báo lại ‘’

‘’ Tuân lệnh trung tá ‘’

Farika ra lệnh cho viên phi công, cô tiến sát lại bàn, đẩy tập tài liệu sang một bên để lộ bản đồ hàng hải, chỉ tay.

‘’ Cứ lấy tạm vị trí này là con tàu thì ta đang hướng tới đất liền rất nhanh, đó là tin vui. Không may là địa danh hoang mạc đó không xác định. ‘’

‘’ Chính xác thì nó không thuộc một nơi nào của Bắc Âu cả ‘’

Vị thuyền trưởng bỗng nhiên lên tiếng, xác nhận lần cuối.

‘’ Tín hiệu SOS đã được gửi đi, chưa tàu nào đáp lại. Ai trong chúng ta cũng biết mọi việc xảy ra đều từ đám sương mù quái gở kia. Nên tốt nhất chúng ta đợi khi có trong tay đầy đủ thông tin rồi sẽ tính tiếp. ‘’

Farika nói ra suy nghĩ bản thân, nhắc nhở mọi người không nên quyết định mọi việc một cách vội vàng. Nhất là khi từ sau cái chết của chuẩn tướng Erich mối bất hòa từ trước của các chỉ huy tăng lên cao rõ rệt.

‘’ Em nghĩ có khi chúng ta đã đến một thế giới khác, như Tân Thế Giới vậy? ‘’

Với giọng nói vui vẻ và hào hứng, Ailna nữ chỉ huy tiểu đoàn cơ giới giơ tay lên cao như đứa bé cấp một xin phép cô giáo được phát biểu. Trông cô quá trẻ để được coi là một tướng tá cấp cao trong quân đội, với mái tóc đỏ cắt ngắn và đôi mắt xanh lục như mắt mèo.

‘’ Tân Thế Giới? ‘’

‘’ Một địa danh được nhắc tới trong một truyền thuyết của người Viking." Ailna ngồi xuống, cố tình trầm giọng xuống để tăng độ kịch tính:" Chuyện kể rằng, cứ mỗi một thế kỷ thì sẽ xuất hiện một cánh cổng ngẫu nhiên trên biển Baltic dẫn tới thế giới khác, tên gọi Tân Thế Giới. Một nơi không giống như thế giới Mannheim của loài người, nơi sinh sống của các chủng loài thần thoại và những con quái vật viễn cổ đầy ghê sợ thèm khát máu người.......... Nên là em nghĩ biết đâu đám sương mù kia là cánh cổng đó thì sao? ‘’

Cô lại thay đổi về giọng nói thường lệ, hưng phấn khua tay múa chân.

‘’ Xì, cô nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tin vào mấy thứ cổ tích vớ vẩn đó hả, Ailna‘’

Manstein cười nhạo, những người xung quanh chỉ lắc đầu bất đắc dĩ. Ailna phụng phịu, hai má đỏ lên vì xấu hổ.

‘’Nếu như vậy thật thì chẳng phải chỉ cần quay ngược tàu lại đám sương là quay về thế giới cũ rồi sao. ‘’

Manstein nói tiếp.

‘’ Rất tiếc, ông bạn não nho à. Dù có muốn quay lại, thì đám sương đó cũng đã tan rồi, mà động cơ tàu thì đang hỏng. Mà cậu có nghe tôi nói không thế, đã bảo là 100 năm cổng mở một lần cơ mà, một - trăm - năm! Hiểu chưa! Nghĩa là có muốn quay lại thì phải chờ 100 năm nữa!" Ailna đáp trả một cách khó chịu.

‘’Cái con nhóc này, bảo ai não nho hả? Cái đồ dậy thì thất bại, chẳng bao giờ lớn được!"

Manstein đứng bật dậy.

‘’Cái gì? Ý anh bảo là tôi lùn chứ gì? Có biết đó là chế nhạo người khác về ngoài hình không? Cái đồ người nguyên thuỷ ngu ngốc kia! ‘’

Ailna cũng đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Manstein, nghĩ thầm cái tên tứ chi phát triển này, toàn hành động trước khi suy nghĩ. Lúc nào cũng cộc cằn, khó chịu với người khác, đặc biệt là hay gây sự với cô. Cái loại vũ phu, trong đầu lúc nào cũng chỉ có đánh đánh đánh, suốt ngày thách đấu với các quan chỉ huy khác để chứng tỏ sức mạnh, hừ, lần này phải dần cho hắn nhừ tử, cho khỏi tính huênh hoang, phá đám giây phút toả sáng của mình.

Cả hai lườm nhau toé lửa, có vẻ sắp lao vào tử chiến luôn.

‘’ Nào hai đứa, nếu thích đánh nhau như vậy để anh thả xuống biển cho thoả sức vẫy vùng. ‘’

Makellos đột ngột mở cửa bước vào phòng, cười như không cười. Manstein và Ailna khựng lại.

Bên cạnh anh, Markel gật đầu với Ailna, cưới tít mắt. Ailna nuốt nước bọt, cười khô với đội phó của mình.

‘’ Heil! Đại tá ‘’

Mọi người trong phòng đồng thời đứng nghiêm chào.

‘’ Heil! Hitler ‘’

Makellos tiến tới đầu bàn chỗ thường ngồi của chỉ huy, anh liếc qua tấm bản đồ trên bàn nói.

‘’ Ở phía bên ngoài tôi đã nghe và nắm sơ qua tình hình rồi. Dù có vẻ phi lý, nhưng chúng ta nên cân nhắc tình huống Ailna vừa nhắc đến. Không gì là không thể, chúng ta phải có biện pháp đề phòng trọng mọi trường hợp."

Makellos ngập ngừng, vẻ mặt nghiêm trọng.

‘’ Tiểu đoàn số 2 do trung tá Wilco chỉ huy sẽ cử ra 3 tiểu đội dùng thuyền nhỏ di chuyển đến bãi biển kiểm tra trước. Nếu ổn thoải, chúng ta sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, phân tích địa lý, và tìm kiếm dân cư để có thể đưa ra phương án thích hợp. Cần làm thật khẩn trương để tránh các vấn đề phát sinh thêm. ‘’

‘’ Thứ hai, đây không phải lúc chúng ta xích mích lẫn nhau. Tôi biết ở đây không ít vị ghét tôi và phản đối hành động giết chết chuẩn tướng Erich, hậu quả do tôi và mình tôi gánh chiu. Nhưng cho đến khi tôi bị tước chức vụ và bị xét xử chính thức, tôi vẫn là chỉ huy của quý vị. Vì vậy, nếu bất cứ ai ý kiến có thể nói ra bây giờ, hoặc tuân theo mọi quyết định tôi giao phó, nếu vi phạm sẽ bị xử theo quân luật không ngoài trừ một ai. ‘’

Giọng nói và thần thái uy nghiêm, tỉnh táo và nghiêm khắc của Makellos chấn nhiếp tất cả. Hai tay anh giao nhau trên bàn, lưng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén nhìn từng khuôn mặt với biểu cảm và suy nghĩ khác nhau tất cả mọi người trong phòng.

Mọi ý định phản loạn cần bị bóp chết trong trứng nước, giờ phút này không cho phép anh lỏng lẻo và yếu mềm với bất cứ ai. Trong hiểm cảnh, một tập thể muốn sống sót phải cần đoàn kết và tuân lệnh lãnh đạo.

‘’ Rõ thưa đại tá, Heil! Hitler ‘’

Sau vài phút im lặng, đáp lại là tiếng hô đồng thanh.

Thanh danh và quyền lực của đại tá Makellos là điều không thể bàn cãi, trung đội có thể thiếu một trong bọn họ nhưng không thể thiếu đại tá Makellos, chưa kể anh là người duy có thể khiến các tiểu đoàn trưởng tuân phục.

Markel đứng sau Makellos, dù không nói gì, nhưng đôi mắt anh dán lên tấm lưng rộng và bờ vai kiên định của Makellos. Đối với ai hiểu Markel, phía sau biểu cảm bình tĩnh như thường lệ này của anh là sự ngưỡng mộ tột cùng dành cho Makellos, nói rõ hơn là dành cho một khía cạnh khác mà Makellos ít khi thể hiện trước gia đình.

‘’ Được rồi mọi người giải tán ‘’

‘’ Heil! Hitler ‘’

Cửa phòng mở, mọi người bước ra. Bước chân họ nhanh chậm khác nhau, nhưng đều mang một phong thái kiên nghị nhà lính, bình tĩnh đối diện khó khăn nguy hiểm.

‘’ Markel, em cầm danh sách này xuống đưa cho bên bộ phận quân trang hộ anh, tiện thể ghé qua chỗ tiến sĩ Ramboit ở phòng động cơ hỏi xem công việc sửa chữa tiến độ ra sao. ‘’

‘’ Rõ, thưa đại tá, Heil! Hitler! ‘’

‘’ Đại tá, tôi có một vài công việc cần báo cáo lại với anh ‘’

Ngay khi Markel vừa cầm danh sách lên thì Farika đã bước tới, đứng bên cạnh. Cô khẽ vuốt sợi tóc mái ra sau tai, nói. Markel đoán cô ở lại bàn thêm về công việc hậu cần. Cô quay sang liếc Markel với cái nhìn ẩn ý mà anh chưa hiểu.

‘’ Markel! Markel! Lại đây chị bảo!"

Ngoài phòng, Ailna vẫy tay gọi cậu nhiệt tình.

Markel cười, bước ra khỏi phòng. Ailna vội vàng khép cửa, kéo anh ra xa.

‘’ Chị có gì gọi em à? ‘’

‘’ Việc gì cơ chứ? Cậu đúng là đồ ngốc mà, ở đó làm bóng đèn à."

Ailna giả vờ lắc đầu ngao ngán.

"Oh."

Markel khựng lại, chợt ngộ ra ánh mắt ban nãy của Farika. Dịch thô ra thì là "cút đi đứng đấy gây cản trợ chị tán trai."

Ailna cười hì hì, liếc nhìn bóng người đang đứng nơi xa giả vờ ngắm cảnh nhưng thực ra là nghe lén, rồi nhìn vào căn phòng.

‘’ Chậc tiếc thật, gu của người ta là mấy anh chàng lạnh lùng bên ngoài ấm áp bên trong, chứ không phải loại hiền lành bên ngoài gian xảo bên trong, hì hì… ‘’

Ailna cố tình nói to, trêu chọc.

‘’ Hm? Ý chị là sao?"

Markel khó hiểu hỏi, chậc, phụ nữ, luôn nói những thứ lạ lùng.

"Ý, không có gì không có gì, bâng quơ vậy thôi hà. Thôi chào các đồng nghiệp, chị đi đây ~" Tại sao cứ phải gây tò mò rồi không chịu giải đáp như vậy chứ, Markel gãi đầu nhìn Ailna tung tăng chạy ra xa. Cô va phải vai trung tá Wilco phía trước, khuôn mặt hớn hở, xin lỗi rồi tung tăng đi tiếp, miệng huýt sáo, để lại Wilco đen mặt, đẩy kính.

Đằng xa, Manstein khoanh tay khó chịu nhìn Wilco, rồi dường như đã chờ sẵn, Ailna và anh tiếp tục cuộc cãi vã đang còn dang dở.

*********

Khoang động cơ, trái tim con tàu cũng là nơi ô nhiễm nhất.

Tiếng ong ong của kim loại chạm vào nhau, xì xì của hơi nước trong đường ống vang lên không biết mệt nghỉ, và rồi nhiệt độ nóng khủng khiếp từ các lo đốt than nữa.

Markel cảm thấy thương cảm những người làm việc dưới đây.

‘’ Tiến sĩ Ramboit, ngài ở đâu? ‘’

Anh đi dọc hành lang, luồn lách qua những đoạn ống mắc chằng chịt hai bên, thi thoảng tránh cột hơi nước nóng bỏng xịt lên. Gọi to tìm kiếm tiến sĩ Ramboit, giám đốc dự án siêu chiến binh.

Dù chức vụ cao nhưng ông ta vẫn say mê khoa học mà không màng đến cuộc sống cao sang, không có gì làm là tay chân ngứa ngáy. Khi được tin hệ thống máy của tàu ngừng hoạt động, không cần Makellos nhiều lời, ông xuống xử lý ngay, dù ngoài miệng vẫn cố than phiền.

Ngoài kiến thức uyên thâm về sinh học, ông còn có bằng tiến sĩ về kỹ thuật chế tạo máy nữa. Chiếc xe tank Tiger I mà mọi người thường thán phục cũng là một thành quả nghiên cứu, tiến sĩ Ramboi góp phần không nhỏ công lao.

‘’ Anh, tiến sĩ Ramboit ở đây ‘’

Một cái đầu nhô ra bên kia góc tường. Cậu thanh niên trẻ với mái tóc đen tơ mềm mại, các lọn tóc bị vuốt ra đằng sau xù lên chĩa các phía. Khuôn mặt phúng phính nhem nhuốc vết dầu vết nhọ, chỉ thấy lấp lánh hai con mắt to tròn.

Cậu ta bị tiến sĩ Ramboit lôi xuống từ trên boong tàu để giúp đỡ. Với sức mạnh của mình, cậu thường xuyên bị tiến sĩ Ramboit kéo đi giúp đỡ ông tìm kiếm chỗ hỏng hóc để tăng năng suất làm việc.

‘’ Nyx… Em vừa chui ở đâu ra vậy. Dính hết cả nhọ than vào mặt rồi này ‘’

Markel chạy vội tới ngay khi nhìn thấy mặt em trai, anh không nhịn được cười. Cậu bé nhem nhuốc, mặt cười như mếu, cầm trên chiếc cờ lê to quá khổ.

‘’ Haiz, vừa nãy em phải chui qua mấy đoạn đường ống to, hết cách rồi."

Nyx chỉ đứng tới cằm Markel, anh thấy vậy cười, vỗ đầu cậu, rồi trước khi Nyx kịp cảnh giác lùi lại, anh bất thình lình rút chiếc khăn tay trắng trong túi áo, tay giữ sau đầu cậu, tay lau mạnh hai má cậu.

"Ái đau đau đau.... Em tự làm được mà!"

Hai bên gò má mềm của Nyx bị ép vào, đỏ ửng lên vì bị chà lau quá mạnh

"Đứng yên nào, sắp được rồi, em thật là, cứ như trẻ con ấy." Markel kiên quyết nói.

‘’ Này, hai đứa bây, đây không phải vườn trẻ, có gì nói luôn đi ta còn làm việc."

Tiến sĩ Ramboit đẩy cơ thể mình ra khỏi gầm phía động cơ dưới trên chiếc ván trượt, so với Nyx thì tình trạng ông càng thảm hại, mái tóc bạc trắng gần như được nhuộm đen. Ông cau có nhìn hai cậu thanh niên đang quấy rầy mình.

‘’ Ối chà, tiến sĩ Ramboit, lâu không gặp ông trẻ ra như chục tuổi ấy nhỉ? Có phải ngài mới thay đổi kiểu tóc không?"

Markel lúc này mới buông Nyx, cậu ta vội vàng lùi ra xa. Anh chả ngạc nhiên nhìn tiến sĩ với điệu bộ và giọng nói rất kịch.

Trán tiến sĩ Ramboit nổi gân xanh, ông mắng: ‘’ Nhuộm cái anh họ nhà cậu ấy, dưới đây toàn bụi bặm, vậy mà suốt ngày bắt thân già này ở đây, chỉ mong ta chết sớm thêm vài năm thì có. Tôi đường đường là giám đốc viện nghiên cứu, nhà bác học thiên tài sáng tạo ra huyết thanh siêu chiến binh, mà dám sai tôi đi làm việc kĩ sư quèn nhe này, đúng là thế hệ thanh niên bây giờ, không biết kính già yêu trẻ, thật không biết tương lai đất nước đi đến đâu............. "

Có lẽ là căn bệnh chung của người già, tiến sĩ Ramboit lẩm bẩm than phiền không ngừng.

‘’ Ha ha, ngài cứ nói quá, tôi thấy ngài vẫn trẻ trung đầy sức sống thế kia cơ mà? ‘’

Markel trêu chọc, ngăn bài diễn văn ca cẩm của ông tiến sĩ già.

‘’ Thôi quay lại chủ đề chính, ngài cần bao lâu để tàu hoạt động trở lại?"

Anh không hỏi liệu có sửa được hay không, vì anh tin chắc, ông già thoạt trông bình thường, thậm chí có vẻ nói nhiều và hay kêu ca than vãn này, là một thiên tài số một. Đối với ông, không có gì là không thể.

‘’ Không phải do động cơ, chỉ có thể là do chân vịt bên ngoài hỏng. Các cậu tính sao thì tính."

Bị ngắt lời, nhưng biết tình hình nghiêm trọng lúc này, nên ông chỉ nói đôi lời hờn dỗi, nhưng vẫn tóm tắt nhanh những kết quả sửa chữa của mình.

‘’ Tôi sẽ báo lại với anh Makellos."

Markel hơi cau mày, việc này hơi khó xử lý.

‘’ Không cần không cần, cậu ở lại đây, ta có chuyện cần nói. Nyx, đi báo lại cho Laji đi. "

Tiến sĩ Ramboit lúc này đã ngồi dậy, vẫy tay gọi lại Markel, rồi quay đầu sai khiến Nyx thay Markel đi thông báo. Nyx ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi tìm Laji, học trò của tiến sĩ Ramboit.

‘’ Nào ngồi xuống đây, từ lúc tỉnh dậy cậu có cảm giác đau nhói gì đằng sau cổ không?, nhất là đoạn gắn thiết bị Explorer ấy? ‘’

‘’ Thiết bị Explorer? ‘’

Markel tay sờ sờ vào phần sau gáy, nơi mái tóc xoăn của anh che mất đi phần thiết bị bằng kim loại nhô lên.

‘’ Không có cảm giác gì cả, vẫn như vậy, ngoài trừ việc hơi choáng khi tỉnh dậy ra thì mọi thứ vẫn bình thường ‘’

‘’ Vậy à? ‘’

Tiến sĩ Ramboit giọng thất vọng nói.

‘’ Có chuyện gì vậy tiến sĩ? ‘’

‘’Hm. Đây chỉ là suy đoán, lão già này mới nói với cậu thôi đấy. Khi con tàu đi vào màn sương, ta đang nghiên cứu đo năng lượng của thạch anh đen. Ngay khi là sương tràn vào và chạm phải thạch anh đen, kim chỉ máy đo tăng đột ngột."

Ông chỉ tay vào chiếc máy nhỏ trông như cái đồng hồ quả quýt mà ông lôi ra từ trong hộp. Lớp kính bên ngoài vỡ thành từng đường như mạng nhện, chiếc kim bên trong vẫn còn xoay tít.

"Ta cần thêm thông tin. Chỉ sợ một khi thiết bị Explprer mất kiểm soát, như chuyện xảy ra với cậu lần trước......…......."

Giọng nói của ông bỗng trở nên ngập ngừng, rồi im hẳn.

Thiết bị Explorer là công trình nghiên cứu cả đời ông, nó được chế tác từ hai bộ phận chính. Một là thiết bị kích phát năng lượng để truyền tải tới Nơron thông qua các đầu nhọn kim loại đâm vào não, hai là một viên thạch anh đen làm nguồn nguyên liệu. Thứ vật chất bí ẩn ông vô tình tìm được sâu dưới lớp băng tại Bắc Cực, chúng chỉ có kích thước bé như đầu ngón tay nhưng nguồn năng lượng chúng tạo ra lớn ngang công suất của hàng nghìn đập thủy điện.

Markel lặng người, nhìn xuống mặt đất, có bóng tối nào như muốn nuốt lấy linh hồn anh. Có vẻ quá khứ và tội lỗi của anh luôn xuất hiện và khứa thêm những nhát dao và tim mỗi khi tưởng chừng nó gần lành lặn.

Hai năm trước, anh nhận một nhiệm vụ bí mật đột nhập vào trong lòng quân địch ám sát chỉ huy cấp cao. Bất ngờ thay, kẻ địch là một sản phẩm thành công hiếm hoi của bên địch- một siêu chiến binh còn vượt trội hơn cả anh. Trong lúc tuyệt vọng chiến đấu, anh bị cảm xúc chi phối và thiết bị Explorer quá tải. Anh không thể kiểm soát được lý trí và hành động của mình, cả thế giới giường như chỉ còn có một mục tiêu - giết.

Đến lúc tỉnh táo lại, không chỉ có xác tên địch, mà còn cả những đồng đội ngày đêm sát cánh chiến đấu với mình.

‘’ Nhờ cô ấy........ ‘’

Lắc đầu, kéo mình khỏi suy nghĩ tăm tối, anh ngẩng lên, giật mình.

Dường như có ánh nước loé lên nơi khoé mắt tiến sĩ, một nỗi đau nhói dày vò khuôn mặt đầy nếp nhăn. Đó là nỗi đau của một người cha. Những người tham gia kế hoạch Siêu Chiến Binh, ông đều coi chúng như ruột thịt của mình.

"Ô kìa, tiến sĩ, ngài khóc đấy à?"

Markel trêu chọc, nhưng trong mắt anh hiện lên một nét ấm áp và cảm động.

"Ta, ta khóc hồi nào cơ chứ! Cái thằng nhóc chết tiệt Nyx kia chắc lại để hở van gì rồi, bay vào mắt làm ta ngứa quá. Ẩu đoảng! Không thể chấp nhận được!"

Tiến sĩ Ramboit vội vàng quay đi, dụi mắt. Markel cười nhìn ông lão già mồm này.

‘’ À, mà Laji hồi nãy có bảo ta là Makellos cử người đi thăm dò đất liền. Tôi nghĩ cậu nên tham gia. ‘’

‘’ Tại sao? ‘’

Markel tò mò hỏi.

‘’ Dù sao hiện giờ cậu cũng đang hoạt động tự do không theo tiểu đoàn trưởng, có cậu đi theo còn thu nhặt đồ về cho ta nghiên cứu. Với cả có cậu theo thì an toàn hơn cho lũ nhóc chết tiệt đó. ‘’

Markel gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm ông mềm lòng muốn siêu chiến binh đi bảo vệ cho các binh lính trẻ đó thì cứ nói thẳng, cứ quanh co làm gì. Anh vốn hoạt động dưới quyền tiểu đoàn cơ giới mỗi tội tiểu đoàn hiện giờ chả còn bao nhiêu phương tiện, và lúc nào cũng ở tình trạng ngồi ở hậu phương để bảo trì.

‘’ Lát ta sẽ bảo với Makellos rằng từ giờ cậu sẽ hoạt động dưới quyền ta. Người phương đông cậu có câu: Đã là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì không tránh được. Thế nên chúng ta không nên tuyệt vọng ‘’

‘’ Ông thật biết động viên người khác đấy ‘’

Markel cười khẩy.

‘’ Rõ là vậy, lên uống trà, ở thêm một phút giây nào dưới đây chắc ta cũng đến viêm phổi mất. Thằng nhóc Makellos chết tiệt, bắt ta làm việc như vậy, mà lâu nay chẳng thấy tặng ta thứ trà sen thượng hạng kia nữa, đúng là không biết kính già yêu trẻ, thế hệ thanh niên........."

Markel nhìn bóng lưng gầy gò của ông, nghe ông luyên thuyên những câu đã nói không biết bao lần, lắc đầu mỉm cười, bước đi thoạt trông tuỳ ý, nhưng luôn ghé sát tiến sĩ, cần thận bảo vệ ông khỏi những van khí và ông nối chằng chịt cản đường