Chương 104: Thạch thất

Độc Lộ

Chương 104: Thạch thất

Chương 104: Thạch thất


Mặc dù không ngừng thở hổn hển, Việt vẫn không quên quay lại xem xét tình hình, xác nhận nguy hiểm đã qua hay chưa. Đến khi chắc chắn không bị đám dây leo quái quỷ kia bám theo, hắn mới đến một gốc cây nằm xuống nghỉ ngơi.

Mặc dù tu giả với sinh mệnh so với người bình thường thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng việc phải phân tán một phần linh lực chống lại làn sương mù đỏ khiến thể lực của Việt cũng bị bào mòn đi tương đối.

- Hình như đã chạy đến cuối của khu rừng!

Việt đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện ra bản thân đã chạy đến chân của một ngọn núi.

- Khoan đã, thế núi này...

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước là một ngọn núi cao hơn 1000m sừng sừng đứng trước mặt, điều đáng nói là hình dáng của nó nhìn thế nào cũng thấy giống một chiếc lò đốt.

- Trời ạ, đây chẳng phải là ngọn núi hình thần lô hay sao?

Việt vội vã lấy mảnh địa đồ cũ ra đối chiếu, quả nhiên ngọn núi trước mặt lại chính là nơi được đánh dấu trên đó. Quả đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, bỏ bao công sức tìm kiếm mà vẫn không thành, không ngờ khi chạy trốn như chó chết thì lại xuất hiện.

Không suy nghĩ nhiều, Việt lập tức tiến về nơi mà hắn đã vượt bao gian khổ tìm kiếm suốt mấy ngày qua.

Đến gần hắn mới phát hiện ra, phía chân núi có một cái sơn động lớn, bên trong là một mảnh hắc ám, tĩnh mịch dị thường, lại không ngừng có sương mù đỏ như máu tràn ra, khiến ngọn núi này càng giống cái lò hơn, một cái lò luyện hồn chỉ có ở cõi âm phủ.

- Bản thiếu gia mấy lần suýt chết mới tìm được đến đây, chẳng lẽ lúc này còn sợ hãi hay sao?

Hắn nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, thân hình lóe lên rồi tiến vào bên trong miệng động đen ngòm.

Giẫm trên mặt đá gập ghềnh cứng rắn, Việt có thể cảm nhận được có âm lãnh chi khí theo lòng bàn chân truyền vào thể nội, người bình thường nhiễm âm lãnh chi khí này, rất dễ ngã bệnh, sinh ra ảo giác, dù là tráng hán thập phần gan góc cũng dần dần sinh ra sợ hãi.

Những tia linh lực màu đen từ các lỗ chân lông chui ra, tạo thành một lớp màng mỏng như áo mưa, ngăn chặn sự xâm nhập của âm khí lạnh lẽo.

Xung quanh gần như tối om, dù giơ tay ra trước mặt cũng không nhìn thấy, cũng không có bất kỳ âm thanh gì cả, tĩnh lặng một cách đáng sợ, Việt chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bước đi.

Tí tách!

Một thanh âm rất nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu, Việt lập tức nghiêng người né tránh. Hóa ra là một giọt nước từ trần hang rơi xuống nền đá, phát âm thanh dù cực nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh này lại đặc biệt nổi bật, cứ quanh quẩn không tan.

- Trước kia không biết phản ứng của mình nhanh cỡ nào, không ngờ ngay cả một giọt nước rơi xuống cũng có thể cảm ứng được, né tránh một cách dễ dàng!

Với phản ứng như vậy mà đi thi đấu Quyền Anh, hắn nhất định sẽ giành mọi đai vô địch ở hạng cân phù hợp với mình. Một võ sĩ quyền anh có khả năng ra đòn và né đòn thần tốc, gần như đối phương vừa ra đòn đã nghiêng ngươi né tránh, nhưng cũng đến mức nghe được giọt nước rơi mà tránh.

Hoa lạp lạp!

Không biết đã đi được bao lâu, phía trước đột nhiên có tiếng nước chảy truyền đến, càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch chết chóc trong lòng núi này.

Nghe được âm thanh ấy, lông mày Việt nhướng lên, gia tăng cước bộ, hướng về phía âm thanh phát ra, tựa như quỷ mị trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động.

Trên tay phải của hắn xuất hiện một chiếc lông vũ bằng bàn tay đen bóng, các cơ căng ra, toàn bộ tế bào đều ở vào trạng thái sẵn sàng bùng nổ, gặp bất phải bất kỳ thứ gì cũng công kích trước rồi nói chuyện.

Một mảnh không gian rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt, ngừng bộ pháp, Việt phát hiện ra mình đang đứng trước một vùng nước không rõ nông sâu bao nhiêu.

Rất hiển nhiên, đây không phải hồ nước, mà là một dòng sông ngầm trong lòng đất. Sông ngầm này không biết thông tới đâu, đi từng bước đến, cứ như đi vào Địa ngục, gây áp lực nặng nề cho người đi vào.

A!

Đột nhiên dưới mặt nước truyền đến một thanh âm như là Quỷ lệ gào rú, như là có quỷ vật quấy phá tại đây, trong tình cảnh u ám âm trầm này, đủ để dọa một gã bình thường sợ đến ngu ngốc, thậm chí dọa đến chết.

Đương nhiên Việt không phải người bình thường, hắn là một kẻ bất thường. Không hề bị thanh âm đáng sợ làm cho tâm thần thất thủ, linh lực màu đen lập tức ly thể, ngưng tụ lại thành một hư ảnh hình chiếc bình màu thanh thiên bao bọc bên ngoài, mang dáng dấp lờ mờ của biểu tượng cung Bảo Bình.

Cảm giác của Việt không sai chút nào, ngay sau tiếng kêu khiến tâm thần con mồi hoảng sợ, một quái xà hiện lên từ dưới sông, bắn ra độc khí tanh hôi như mũi tên, đâm thẳng vào chính diện của hắn.

Vừa đâm vào chiếc bình, lập tức khiến hư ảnh vỡ nát, linh lực tán loạn, đẩy Việt lui về phía sau. Con quái xà hơi khựng lại đôi chút, nhưng cũng không hề hấn gì, có ý định tiếp tục xông tới con mồi, nhưng nó còn không kịp thực hiện ý đồ thì binh khí của đối phương đã bổ thẳng xuống đầu nó.

Keeng!

Tiếng kim loại va chạm lạnh lẽo vang lên, con quái xà phát ra tiếng kêu như lệ quỷ, thân hình ngã vào nước sống, không rõ sống chết.

Thân hình của Việt tiếp tục lui về sau, hổ khẩu chỉ cảm thấy tê rần rần, cây hắc vũ cự đại trong tay cũng theo đó mà biến nhỏ lại. Hắn cũng không dại dột tiến gần dòng sông lạnh lẽo như Minh hà này.

Đảo mắt nhìn quanh, hắn phát hiện ra cách nơi hắn đứng không xa có một khuôn viên nhỏ, nằm ngay sát bờ sông. Có sông, có cây, cũng có thạch thất, bên ngoài thạch thất là thạch đình, bên trong bày một bàn đá và bốn chiếc ghế đá.

Thử tưởng tượng mỗi buổi chiều ngồi trong thạch đình thưởng trà, đưa mắt ngắm nhìn cảnh tượng hoàng hôn trên dòng sông, quả thực tuyệt vời biết bao nhiêu. Cuộc sống có lẽ chỉ mong được thế là cùng!

Chỉ tiếc rằng cảnh đẹp đó khó mà xảy ra, ít nhất ở nơi này là không thể, vì đây là trong lòng đất đào đâu ra mặt trời, quan trọng hơn là dòng sông đen ngòm này, có cái quái gì để ngắm cơ chứ!

Không tiếp tục nghĩ linh tinh, Việt đi tới chỗ thạch thất.

- Có ai không?

Đứng ngoài cửa thạch thất, hắn cao giọng nói, nhưng gọi liền mấy lần, cũng không có ai trả lời, không còn cách nào khác, hắn đành phải tiến tới mở cửa.

Cánh cửa nặng nề mở ra, chiếc lông vũ dài tới hơn một mét hai quán đầy linh lực chậm rãi giơ lên đầu, bất kỳ thứ gì xuất hiện có thể gây uy hiếp đến hắn sẽ lập tức ăn ngay một chém, hiểu lầm hay không để sau rồi trình bày.

Đập vào mắt hắn là một thạch thất không lớn, dài rộng chỉ khoảng một trượng, bốn phía bức tường khảm đầy những miếng quang thạch lớn bằng trái long nhãn, dùng để chiếu sáng không gian bên trong.

Đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong thạch thất cũng không có đồ vật gì ngoài một chiếc giường bằng đá đặt ở góc phòng. Điều khiến người ta phải giật mình kinh hãi, trên giường đá không ngờ lại có một bộ xương ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào vách tường.

Việt tiến đến bên cạnh chiếc giường đá, phát hiện ra trung tâm chiếc giường đá, ngay trước mặt của bộ xương, đặt một chiếc hộp nhỏ màu đen.

Cầm chiếc hộp lên mở ra, bên trong không ngờ lại cất chứa một bức thư, dù đã được bảo quản bên trong chiếc hộp nhưng vẫn không tránh được sự ăn mòn của tuế nguyệt, rõ ràng là thời gian tồn tại đã quá lâu rồi.

Việt sợ rằng động tác của mình có thể khiến tờ giấy vỡ vụn, vì vậy mà cầm lên rất nhẹ nhàng hệt như người mẹ khi con thơ đang ngủ, chậm rãi mở ra, bên trong chỉ có mấy dòng:

"Ta tung hoành một đời kiêu hùng sảng khoái, nay mệnh đã tận không có gì phải luyến tiếc, chỉ sợ rằng một thân công phu mai một thì thật là thẹn với liệt tổ liệt tông. Nay để lại cho hậu thế toàn bộ tâm huyết bản thân, đặt trong chiếc nhẫn đeo ở ngón cái tay trái.

Hậu bối lấy được truyền thừa cũng coi như một nửa sư đồ, nếu có lòng thì hãy dập đầu ba cái trước mặt lão phu, coi như làm lễ bái sư!"

Việt khẽ lắc cổ tay ném tờ giấy đi, ánh mắt chuyển đến tay trái của bộ xương, quả nhiên ngón cái đeo một chiếc nhẫn, chỉ là màu sắc gần với màu của hài cốt, nếu không để ý thì khó mà nhận ra được.

Việt đương nhiên không có ý định bái lậy làm lễ bái sư vớ vẩn gì cả, vươn người tới định lấy chiếc nhẫn, thế nhưng bàn tay gần chạm tới thì một cỗ nguy hiểm không hiểu dâng lên, tim khẽ đập nhanh, lập tức rụt tay lại.

Đây là cảnh báo của cơ thể, của các tế bào đã trải qua nhiều thời khắc sinh tử, được trui rèn qua nhiều năm, dù đúng hay sai cũng khiến Việt phải suy nghĩ.

Hắn chậm rãi thu tay về, đưa ngón trỏ lên mân mê môi dưới, bắt đầu đánh giá lại tình hình.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?