Chương 107: Bỉ Ngạn

Độc Lộ

Chương 107: Bỉ Ngạn

Chương 107: Bỉ Ngạn


Trong hỗn độn tối tăm vô tận lẩn khuất tiếng sóng pha lẫn những tiếng kêu gào ai oán, ở một nơi xa xôi đến cùng cực, một đại dương máu rộng lớn vô biên không thấy điểm cuối.

Sóng nước ngập trời, điên cuồng bốc lên, khí thế như thiên quân vạn mã có xu hướng xé tan tấm bình chướng tử khí, tiến vào bên trong hỗn độn.

Lẩn khuất bên dưới từng lớp sóng huyết là bóng dáng của vô số âm binh đang không ngừng phát ra tiếng rít gào, chỉ cần bình chướng tử khí vỡ nát là lập tức rời khỏi đai dương, trở thành một đại quân khai phá hỗn độn hung hãn.

Tận cũng của đại dương máu, sóng huyết xuyên qua những lỗ hổng của bình chướng tử khí, tạo thàng những dòng chảy cuồn cuộn trong hỗn độn. Chỉ có điều những đợt sóng nước đỏ như máu về khi chảy ngược vào sông lại chuyển sang màu đen, không phải thứ màu đen huyền bí gợi cảm mà là một màu đen âm lãnh chết chóc.

Những dòng Minh Hà chảy xuyên qua hỗn độn, không rõ chảy đến nơi nào, chỉ thấy từng đợt sóng mang theo hắc ám vô biên liếm lên tận bờ.

Bên dưới mặt nước, hiển nhiên là một màu đen vô tận, không biết ẩn chứa thứ gì mà không ngừng truyền lên những thanh âm ai oán khiến người ta cảm thấy rợn người. Dường như đáy con sông đen này chôn cất hàng ngàn vạn lệ quỷ mang theo oán hận ngập trời, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.

Không biết chảy được bao lâu, từ dòng sông đen ngòm phân ra những nhánh nhỏ tiến vào bên trong hỗn độn, hình thành một hệ thống chằng chịt như mạng nhện. Hắc lãng điên cuồng sau khi đổ vào dòng suối không ngờ lại trở nên thật bình dị, màu đen âm lãnh lập tức biến thành một thứ màu vàng lờ nhờ hệt như đất ở nghĩa trang.

Dòng hoàng tuyền cứ hờ hững chảy, cảm giác yên tĩnh đến đáng sợ, dường như nơi đây không tồn tại bất cứ một thứ cảm xúc gì, khiến tâm hồn con người ta chìm vào trong quên lãng, chỉ muốn tiến về miền cực lạc, mà không biết rằng thứ đang đợi mình là gì đây?

Hai bên bờ sông điểm xuyết những đóa hoa đỏ như máu nở rực rỡ, không rõ đã mọc ở đó từ bao giờ, dường như đã chứng kiến biết bao kiếp người đi qua trên Hoàng tuyền này.

Những dòng Hoàng tuyền cứ thế chảy mãi, không biết bao lâu mới đi dến điểm tận cùng. Một bức bình chướng tử khí hỗn độn chắn ngang trước mặt, chặn đứng dòng nước hiền hòa.

Dòng nước bị dồn ứ lại, dù hiền hòa đến mấy cũng dần dần trở nên điên cuồng, nếu không thể nhanh chóng phá vỡ bình chướng, hoàng tuyền vỡ nát, Minh hà sụp đổ, Huyết Hải bạo tung, thế giới cũng trở về với hỗn độn.

Người ta hỏi rằng, Hoàng tuyền chảy đến nơi nào? Tương truyền, Hoàng tuyền chảy xuyên qua âm giới, đến một mảnh đất ở tận cùng thế giới bên kia, là miền cực lạc mà sinh linh có thể quên đi mọi khổ đau bất hạnh, là nơi được biết với cái tên: bến bờ Bỉ Ngạn.

Cơ thể người cũng vậy, có những nơi được gọi là Bỉ ngạn, là căn nguyên chi địa hình thành từ thuở sơ khai, chứa đựng mọi khổ đau mà con người phải chịu đựng. Khai mở những điểm đó, đưa linh lực vào gột rửa đi những đau đớn bất hạnh, không chỉ có thân thể lột xác, mà tinh thần cũng thăng hoa, thân thể và tinh thần hợp nhất, siêu thoát chính mình, mới có thể "phản bản hoàn nguyên".

Chỉ cần phá vỡ bình chướng tử khí chắn ngang Hoàng tuyền, là đưa linh lực tiến vào Bỉ Ngạn, là chính thức bước chân vào trình tự cuối cùng của Nghịch Lộ Đệ nhất Bộ \- tụ Linh Nhãn.

Khai Hải, Phân Hà, Ngưng Tuyền, Tụ Nhãn, mỗi trình tự đều cách biệt như trời với đất, đặc biệt là trình tự cuối cùng.

Mở ra Huyết Hải, linh lực bản nguyên của hắn mang màu đỏ như máu. Phân ra Minh Hà, linh lực trở nên cô đọng, chuyển sang màu đen hắc ám. Ngưng tụ Hoàng Tuyền, hắc sắc linh lực càng thêm cô đọng, chuyển thành màu vàng nhạt. Còn ở trình tự cuối cùng, linh lực đạt đến hình thái tối cao, phản bản hoàn nguyên, trở lại màu đỏ máu ban đầu.

Đột phá cảnh giới, là điều mà bất kỳ tu giả nào cũng mong mỏi, đương nhiên Việt cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này không phải thời điểm hắn mong muốn. Không phải bởi vì tấm thân tàn tạ này, mà vì lượng tài nguyên ít ỏi mà hắn đang có.

Tứ cấp linh hoa Triều Dương Bạch Liên, đúng là vật phẩm tối thượng để đột phá trình tự thứ tư, nhưng đó là với tu giả bình thường. Còn hắn là Nghịch Tu, cần lượng linh khí lớn hơn rất nhiều, không biết liệu có đủ hay không.

Đột phá cảnh giới mà đứt quãng giữa chừng, dùng đầu gối mà nghĩ cũng hiểu được hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Thế nhưng lúc này Việt không có lựa chọn nào khác, quá trình thế giới hình thành làm sao có thể tạm dừng, làm sao có thể đè ép tu vi cho căn cơ thêm thâm hậu? Con đường của hắn không chỉ không có lối về, mà còn không có cả trạm nghỉ chân giữa đường, phải không ngừng tiến lên, dừng lại chính là chết.

Hắn cố gắng bò lên bờ, thân thể tàn tạ của hắn còn lại không biết bao nhiêu thịt, lộ ra hầu hết phần xương trắng, nhưng sinh mệnh của tu giả vốn cường liệt như vậy.

Lết tấm thân đến gần đống y phục đặt trên bậc thang, với bàn tay chỉ còn lại xương và mạch máu tới chiếc nhẫn đặt trên đó, lập tức một bông sen trắng xuất hiện trước mặt.

Không suy nghĩ nhiều, Việt tóm lấy bông sen trắng nhét vào trong miệng. Một cỗ tinh hoa sinh mệnh khổng lồ thuần khiết tràn vào cơ thể, nhập vào Huyết hải.

Huyết hải lập tức bùng nổ, tinh hoa sinh mệnh hóa thành linh lực hòa vào các đợt sóng tràn vào Minh hà. Hoàng Tuyền sôi trào, sự yên tĩnh đến đáng sợ biến mất từ lâu, từng đợt sóng màu vàng nhạt cuộn lên tận trời cao, như một trận đại hồng thủy công phá bình chướng tử khí hỗn độn.

Lực lượng khổng lồ là vậy, nhưng không thể khiến tấm màn tử khí yếu ớt suy chuyển lấy nửa phân.

Việt không hề nản chí, tiếp tục tiến hành những trùng kích mạnh mẽ nhất, thế nhưng vẫn không thể thấy được một góc của thành quả.

Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào linh lực không đủ? Không đúng, dù không đủ nhưng với lượng linh lực như vậy, lẽ ra có thể làm rung chuyển tấm màn này mới đúng. Tình hình như này e rằng thêm bao nhiêu linh lực cũng không đủ.

Việt nhanh chóng bình tĩnh lại, yên lặng suy tư. Dường như lát sau đã nghĩ ra được điều gì đó, hắn lẩm bẩm tự nói:

- Chẳng lẽ, ta đã đi nhầm hướng...

Hắn nhớ lại lần phục dụng Tiêu Dương Liên Đài, lượng tinh hoa sinh mệnh rõ ràng không thua bông sen trắng này là bao, vậy mà Triều Dương bạch liên lại là vật phẩm tối thượng đột phá trình tự thứ tư, rõ ràng không phải nhờ tinh hoa sinh mệnh. Nói cách khác, việc đột phá trình tự cuối cùng, không thể dùng đến linh lực.

Triều Dương Bạch Liên, ẩn chứa lượng tinh hoa sinh mệnh rất lớn, có khả năng giúp tâm thần tu giả trở nên minh ngộ trong khoảnh khắc, Việt từng đọc qua nhưng không quá để ý. Giờ nghĩ lại, xem ra việc đột phá Linh Nhãn, không phải phá vỡ tấm màn tử khí này, mà từ trong đó tìm kiếm được Bỉ Ngạn.

Thế nhưng Bỉ Ngạn ở đâu, rốt cuộc là phải đi theo đường nào và phải bao lâu mới có thể tới Bỉ Ngạn? Có người cả đời bất hạnh nhưng sau khi chết đi vẫn không đến được Bỉ Ngạn.

- Hoàng tuyền cuối đường, chính là Bỉ Ngạn!

Khảo nghiệm sinh tử đang hiện ra trước mắt, hắn không còn đường lui để tránh né nó. Nếu như hắn lui bước, đồng nghĩa với cái chết.

Đây là một hành trình vô cùng đau khổ, chọn sai hướng không đáng sợ, điều đáng sợ là không có hướng nào để lựa chọn.

Hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tâm thần đều đặt vào điểm cuối cùng của Hoàng tuyền, thế nhưng Việt nhanh chóng phát hiện ra để càng lâu thì ngũ giác càng lúc càng chết lặng, linh giác gần như không còn nữa, cả người gần như bị phong bế lại: nghe không được, nhìn không thấy...

- Ta tự hỏi lòng, Bỉ Ngạn ở phương nào?

Đương nhiên hắn không sợ hãi cũng không kinh hoảng, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường, không biết là do tác dụng của Bạch Liên, hay dó bản chất của Phàm thể như lời bà lão điên từng nói.

Hắn cố gắng nhìn về sương mù để nhìn thấy rõ cảnh vật ở trước, đầu óc thì không ngừng suy tư, muốn tìm ra phương hướng đúng đắn.

- Phật dạy: Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ...

Chỉ có điều, quay đầu thực sự là Bỉ Ngạn sao? Hắn mà quay đầu, là đảm bảo chết ngay lập tức. Con đường của hắn, không thể dừng lại, càng không thể quay đầu, hắn cũng không muốn quay đầu. Tại sao phải quay đầu? Tại sao không dũng cảm tiến tới?

- Tiến tới...Ta tiến tới là vì cái gì? Vì tìm kiếm Bỉ ngạn sao?

- Thứ ta theo đuổi đâu phải cuộc sống yên bình, sống trong yên tình nhưng tâm không yên bình, cuộc sống như vậy có thể gọi là yên bình sao?

- Bỉ Ngạn, quan trọng sao? Kết quả, quan trọng sao? Không, thứ đáng nhớ nhất không phải thành tựu, mà chính là quá trình thực hiện. Chỉ có không ngừng vươn lên, bản thân ta mới có thể yên bình.

- Bỉ Ngạn, đâu cần phải tìm kiếm, vốn dĩ nằm ngay trên con đường mà ta đã chọn, nằm ngay dưới chân ta! Ta đứng ở đâu, nơi đó chính là Bỉ Ngạn!

Việt chậm rãi mở mắt, tử khí cuồn cuộn nhanh chóng tán đi.

Nơi hắn đang đứng, chính là Bỉ Ngạn!

- Bắt đầu Tụ Nhãn!